Một trắng một vàng rơi xuống dưới vách núi.
Lúc này vẫn là sáng sớm, trên núi sương mù lờ mờ, chỉ trong chốc lát, hai màu sắc này đã biến mất trong đó.
Đám hắc y nhìn xuống vách đá xác nhận, sau đó quay lại bẩm báo với Bạch Sương.
“Bọn họ đã rơi xuống rồi ạ.”
Bạch Sương gật đầu, nhìn những huynh đệ xung quanh đã bị giết không ít, trên mặt lộ rõ vẻ chế giễu.
“Mặc dù vậy, vẫn tổn hại rất nhiều huynh đệ.”
Bọn họ đã biết trước rằng mình không thể đánh bại Lộ Chi Dao, cho dù có giết được Lý Nhược Thủy thì cũng không thể giết được hắn, cho nên chỉ có thể dùng biện pháp gián tiếp này.
Vách núi này rất cao, cho dù không chết cũng tàn phế, hơn nữa hắn còn là một người mù, như vậy thì sao có thể trèo lên được?
Điều khác biệt chỉ là chết sớm hay muộn mà thôi.
“Bạch cô nương đúng là thức thời, ta còn tưởng phải dây dưa với ngươi một hồi, chẳng lẽ ngươi muốn dùng chuyện nhượng bộ này để đi tranh công sao?”
Bạch Sương nhìn chiếc xe ngựa đóng chặt cửa, khóe miệng cong lên thành một nụ cười lạnh.
Từ trước đến nay nàng ta đã ghét cái điệu bộ của Bạch Khinh Khinh, rõ ràng đã lớn tuổi rồi mà vẫn cứ giả vờ ngây thơ, thích đi tranh công với phu nhân.
Bên trong xe ngựa không có tiếng trả lời, chỉ có vài tiếng bịch.
Sau đó, Bạch Khinh Khinh vén rèm xe ngựa lên, lộ ra nửa khuôn mặt, ánh mắt vẫn trong sáng như thiếu nữ.
“Ngươi đừng nói linh tinh, ngươi thích làm chó của abà ta thì đừng kéo ta vào.”
Bà gõ vào thành xe ngựa, nhìn A Đào đang đứng bên ngoài xe ngựa.
“Họ rơi xuống rồi à?”
A Đào nhìn về phía vách núi, rồi sững sờ gật đầu, ngón tay vô thức xoắn vào nhau.
Bạch Khinh Khinh khẽ nhướn mày, nâng cằm ra hiệu cho nàng ấy: “Vậy cứ tiếp tục đi đi, nhưng đi chậm lại một chút.”
Đoàn xe lại từ từ tiến về phía trước, rời khỏi nơi thị phi này.
Bạch Khinh Khinh nhìn Sở Tuyên bị bà đánh ngất, âu yếm vỗ vào mặt ông.
“Sở ca ca, quả nhiên huynh vẫn không thay đổi chút nào hết, nếu đã giả vờ lâu như vậy thì cứ tiếp tục giả vờ đi, hà tất phải vì hắn mà suýt nữa đã bị lộ, hài tử còn quan trọng hơn cả ta sao?”
“Thân thủ của hắn rất giỏi, nói không chừng có thể sống sót, nhưng cũng có thể...”
“Nhưng chuyện đó thì có liên quan gì đến chúng ta? Đến Hoàng Thành rồi, sẽ có người mang thuốc cho huynh, chúng ta không thể lãng phí thời gian ở đây được.”
“Đây đều là số mệnh của A Sở, đều là số mệnh của hắn.”
*
Rơi xuống vạch đá là một tình tiết thường thấy trong tiểu thuyết, nhằm thúc đẩy tình cảm giữa nam nữ chính.
Viết về việc này thì rất hấp dẫn, nhưng nếu thực sự xảy ra thì đó là một thảm họa lớn.
Bọn họ không phải nhân vật chính trong quyển sách này, Lý Nhược Thủy không dám nói nếu rơi xuống vách đá sẽ không xảy ra chuyện gì, nói không chừng có lẽ lần này bọn họ sẽ thật sự chết.
Khoảnh khắc Lộ Chi Dao nắm lấy tay nàng, hắn đã dùng tay còn lại túm lấy dây leo ở rìa vách đá, nhưng thanh kiếm mỏng của hắn lại rơi xuống vực, biến mất trong làn sương mù.
Ngay cả kéo dây leo cũng không thể khiến bọn họ dừng rơi xuống.
Lý Nhược Thủy vòng tay qua cổ Lộ Chi Dao, cắn chặt môi, cố gắng kìm nén tiếng thét sợ hãi vì cảm giác không trọng lượng đáng sợ này.
Gió thổi qua tóc mai bọn họ, khiến tóc bay lên, chiếc dây cột tóc màu vàng cũng bay phất phơ trong gió.
Lý Nhược Thủy có thể nhìn thấy những tảng đá nhô ra trên vách núi đang dần di chuyển lên trên, nhưng nàng không cảm nhận được gì hết, có lẽ tất cả đều đập vào người hắn.
Cảm giác sợ hãi khi mất trọng lượng là bản năng của con người, Lý Nhược Thủy có thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh, điều này đã giúp nàng giảm bớt nỗi sợ hãi.
Nhưng còn Lộ Chi Dao hoàn toàn không nhìn thấy thì sao?
Thế giới của hắn chỉ toàn bóng tối, điều đó có nghĩa là mọi thứ phía trước với hắn đều là ẩn số.
Cứ như rơi vào hư vô, không biết khi nào sẽ đến, không biết khi nào sẽ bị thương.
Lý Nhược Thủy run rẩy che tai cho hắn, chặn tiếng gió rít gào.
“Chúng ta sẽ không sao đâu, bình thường khi rơi xuống vạc đá sẽ bất ngờ.”
Tiếng cười khẽ của Lộ Chi Dao bị gió che lấp, hắn ôm chặt eo Lý Nhược Thủy, nhưng đầu lại hơi nghiêng dựa vào hốc cổ nàng, sống mũi áp vào động mạch của nàng.
Tim người này đập rất loạn nhịp, cũng nhanh hơn hắn rất nhiều, vậy mà còn cố gắng an ủi hắn.
“Ta không sợ chết, ngươi nhát gan như vậy, lo cho ta chi bằng lo cho bản thân thì hơn.”
Tuy nói vậy, nhưng tay hắn vẫn nắm chặt lấy dây leo.
Lá trên dây leo lần lượt rụng xuống, sau quá trình ma sát kéo dài, dây leo màu xanh đậm ban đầu dần xuất hiện những vết máu, nhìn qua cứ tưởng là đất sét màu nâu.
Lý Nhược Thủy nhìn xuống, mặc dù có chút mờ mịt nhưng có vẻ như đã sắp chạm đáy.
“Chúng ta sắp…”
Còn chưa nói hết, dây leo trong tay Lộ Chi Dao đã đến cuối, không thể ngăn bọn họ trượt xuống dưới nữa.
Khoảnh khắc rơi xuống, Lộ Chi Dao lập tức ôm chặt lấy nàng, thậm chí còn nhàn nhã vỗ nhẹ vào lưng nàng.
“Đừng sợ.”
Cứ như thể những gì họ sắp phải đối mặt không phải là một cú ngã đau đớn mà là đang rơi vào một giấc mơ đẹp ấm áp.
Lý Nhược Thủy bị hắn ôm chặt vào lòng, xung quanh không có tiếng kêu rên đau đớn nào, thậm chí nàng còn nghe thấy tiếng chim hót líu lo, vỗ cánh đi.
Nếu không phải lúc này nàng đang lộn nhào thì nàng còn tưởng tượng mình đang nằm thư thái trong rừng.
Bọn họ không ngừng lăn lộn cho đến khi rơi thẳng xuống nước.
Ngay khi rơi xuống nước, Lộ Chi Dao buông lỏng tay ra, hắn như một tảng đá lớn, vô lực chìm xuống đáy sâu.
Lý Nhược Thủy nhìn bong bóng sủi bọt xung quanh, nàng không chút do dự nắm lấy tay hắn kéo hắn lên.
Ngoài cảm giác bị bóp nghẹt khi bị Lộ Chi Dao ôm chặt lúc nãy ra thì nàng không cảm thấy bất kỳ điều gì khác thường.
Nàng lảo đảo đưa hắn lên bờ, sau đó cả hai cùng ngồi nghỉ bên bờ sông.
Trước đây không để ý, nhưng bây giờ khi tách ra, Lý Nhược Thủy mới thấy hắn bị thương nặng đến mức nào.
Tay phải của hắn dính đầy máu, y phục rách nát, cổ tay trái cong thành một độ cong vặn vẹo, nửa cánh tay lộ ra cũng đầy vết bầm tím.
Hắn chống người lên ho vài tiếng, vén mái tóc đen rối bời ra sau, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.
“Hình như chân ta bị gãy rồi, mặc dù ta muốn ngươi ở lại với ta, nhưng ta biết ngươi không muốn.”
“Trên người ta có hộp quẹt, ngươi mang theo đi, cứ theo dòng sông này mà đi, chắc chắn sẽ ra khỏi khe núi.”
Lý Nhược Thủy lau nước trên mặt, mắt đỏ hoe, hiếm khi mở miệng mắng hắn.
“Ngươi điên rồi à!”
Câu nói này chứa đựng quá nhiều cảm xúc, khó hiểu, tức giận, đau lòng... quá nhiều thứ không thể diễn tả, vậy nên chỉ có thể mắng ra nàng mới thấy thoải mái.
“Ai muốn ở lại đây với ngươi chứ, ta chỉ bị vạ lây thôi, cũng không phải ta không chịu được đau đớn, ngươi có cần thiết phải tự biến mình thành bộ dạng như này không, ngươi tưởng mình là nam chính trong tiểu thuyết dù có lăn xuống vách đá cũng không có chuyện gì hay sao?”
Nàng vừa mắng vừa vắt khô váy.
“Ta không yếu như ngươi nghĩ đâu.”
Lý Nhược Thủy lau nước mắt, hít một hơi thật sâu rồi đi đến bên hắn, cúi người kiểm tra vết thương trên người hắn.
Cổ tay trái của hắn đã bị bẻ cong, có lẽ đã trật khớp, chân trái cũng không có cảm giác, khi nàng chạm vào hắn có thể thấy hắn run rẩy theo phản xạ có điều kiện.
Tay trái và chân trái bị gãy, vén y phục lên có thể thấy khắp người đều bị bầm tím, trông thật thảm hại.
Lý Nhược Thủy nắm lấy tay hắn, dùng sức kéo hắn lên lưng mình, rồi mang hắn đi.
“Ta tốt bụng như vậy, làm sao có thể bỏ mặc ngươi được, ngươi phải học hỏi ta nhiều hơn đấy.”
Cho dù bị hắn đè nặng, nhưng giọng nói của nàng vẫn trong trẻo, giống như ánh nắng xuyên qua khe nứt trong rừng, xua tan sương mù chiếu lên người nàng, không gì có thể ngăn cản nàng.
“Được, ta sẽ học hỏi ngươi.”
Cơ thể rất mệt mỏi, Lộ Chi Dao tựa vào vai nàng, giọng điệu kéo dài, mang theo một chút quyến luyến khó tả.
Cũng may trước đó đã từng cõng hắn, cũng coi như đã có kinh nghiệm, nên Lý Nhược Thủy đi khá vững vàng.
Mái tóc dài của hắn rủ xuống bên hông nàng, vẫn còn ướt nhẹp, hai tay hắn vô lực ôm lấy nàng, như một đóa hoa sắp tàn.
Hai người chậm rãi đi về phía trước, Lý Nhược Thủy thở hổn hển, đột nhiên nhìn thấy một tia sáng lóe lên phía trước.
Nàng cõng Lộ Chi Dao, chỉ thấy trên bãi cỏ phủ đầy đốm sáng có một thanh kiếm đang sáng lấp lánh.
“Tốt rồi, tìm được kiếm của ngươi rồi, nó cũng không rời xa ngươi.”
“Ừm.”
Nàng nhặt thanh kiếm mỏng làm nạng, chống đỡ mà đi về phía trước.
Trong rừng có rất nhiều tia sáng, thỉnh thoảng còn có tiếng chim hót líu lo, màu xanh biếc đan xen với màu vàng tạo nên một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp.
Nhưng Lý Nhược Thủy không có tâm trạng để thưởng thức, đi một đoạn, nàng dừng lại nghỉ chân, quyết định bó nẹp cho hắn ngay tại đây luôn, dù sao cố định sớm vẫn tốt hơn.
“Ngươi biết cách bó xương sao?”
Lý Nhược Thủy đặt kiếm sang một bên, lấy tấm ván gỗ đặt trước mặt hắn.
Lộ Chi Dao dựa vào dưới gốc cây, những đốm sáng chiếu rọi lên khuôn mặt dịu dàng của hắn, không hề có chút vẻ tiều tụy, trái lại còn mang dáng vẻ của một tiên nhân đang nghỉ ngơi giữa núi rừng.
“Ta biết chút y thuật, nhất là các vết thương ngoài da.”
Lý Nhược Thủy cau mày nhìn những vết thương của hắn, thở dài một hơi rồi làm theo hướng dẫn của hắn để bó nẹp.
“Xoẹt”, nàng rạch một góc vát của mình, màu vàng nhạt quấn quanh trên y phục trắng của hắn.
“Quấn mạnh một chút, ta chịu được.”
Lý Nhược Thủy liếc mắt nhìn hắn, không nói gì mà bó chặt hơn.
Đột nhiên nhớ tới điều gì đó, Lộ Chi Dao đưa tay sờ mặt mình, sờ được một vết xước trên cằm.
Cơn đau khi gãy xương không làm hắn nhíu mày, nhưng vết xước này lại khiến hắn lo lắng.
Hắn vỗ nhẹ vào tay Lý Nhược Thủy, giọng điệu có chút vội vàng: “Nơi này có một vết sẹo, có xấu không?”
Lý Nhược Thủy tiến lại gần nhìn một cái, sau đó bất lực nói: “Đã lành từ lâu rồi.”
“Có xấu không?”
“Không xấu. Ngươi để ý cái này làm gì?” Lý Nhược Thủy băng bó xong chân cho hắn, rồi chuyển sang tay hắn.
“Bở vì dù bên trong có xấu xa đến đâu, ngươi cũng chỉ để ý đến vẻ bề ngoài.”
Lộ Chi Dao đặt tay xuống, nụ cười ấm áp chân thật xen lẫn chút buồn rầu
Lý Nhược Thủy cười thầm, không hiểu sao lại muốn trêu chọc hắn.
“Ta cũng không quá để ý đến ngoại hình như vậy đâu, có đôi khi ta sẽ để ý đến nhân phẩm hơn.”
“...” Lông mày Lộ Chi Dao nhíu lại càng sâu hơn, vẻ mặt bối rối: “Là như vậy sao?”
Hắn không hiểu, rất khó hiểu.
Chỉ cảm thấy hứng thú của Lý Nhược Thủy lại thay đổi, rõ ràng nàng nói chỉ thích người có vẻ bề ngoại đẹp, vậy mà giờ nàng lại nói đến nhân phẩm.
“Vậy bây giờ ngươi còn thích ta không?”
Hắn không dùng từ “yêu”, hắn biết Lý Nhược Thủy sẽ không dùng từ đó để trả lời hắn.
Trước đây khi bị khống chế, những câu trả lời của nàng đều là “thích”, hắn không biết “thích” và “yêu” có gì khác nhau, có lẽ là không khác là bao.
“... Thích.”
Giọng nói của nàng rất nhỏ, có chút mơ hồ, hắn còn chưa kịp nghe rõ đã bị nàng nuốt lại.
“Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Lộ Chi Dao thở dài, dựa vào vai nàng, không hỏi thêm câu nào nữa, coi như đây là sự thật.
Trong lòng Lộ Chi Dao không tin, Lý Nhược Thủy cũng biết như vậy là không đúng.
Lúc trước khi hắn nói hai người ở bên nhau, thật ra nàng rất vui, nhưng hệ thống lại không có bất kỳ phản ứng gì, khiến nàng cảm thấy hơi do dự.
Hắn nói rằng bọn họ ở bên nhau vì thích nàng hay chỉ đơn thuần vì thấy thú vị? Hắn có phân biệt được hai thứ tình cảm này không?
Nếu là người bình thường, với những biểu hiện như vậy thì chắc chắn là đã thích rồi, nhưng hệ thống lại không có nhắc nhở gì, vậy chẳng lẽ mức độ thích của hắn chưa đủ sâu sắc sao?
Lý Nhược Thủy thở hổn hển, cố gắng xua tan những suy nghĩ này khỏi đầu, điều quan trọng nhất bây giờ là rời khỏi nơi này và đưa hắn đi chữa trị.
“Ta buồn ngủ quá.”
Lộ Chi Dao vùi vào sau gáy nàng, hơi thở phả vào gát nàng cũng có chút nóng rực.
Lý Nhược Thủy đột nhiên nhớ tới những tình tiết mà nhân vật chính ngủ một giấc rồi không bao giờ tỉnh lại trong truyện, nàng vội vàng quay đầu húc nhẹ vào đầu hắn.
“Ngủ là không bao giờ tỉnh lại nữa đâu, ngươi mau tỉnh lại đi!”
Lộ Chi Dao cười khẽ, bàn tay trầy xước chạm nhẹ vào má nàng.
“Chết cóng mới như vậy, ta chỉ buồn ngủ thôi.”
“...” Là nàng kích động.
“Ngươi kể chuyện cho ta nghe đi, nghe kể chuyện ta sẽ không buồn ngủ nữa.”
?
Lý Nhược Thủy vô cùng ngạc nhiên: “Ta cõng ngươi đã đủ mệt chết rồi, bây giờ lại còn phải kể chuyện nữa sao?”
“Vậy ta đành kể vậy.”
Hắn cong mắt, mặc dù trong mắt không có tiêu cự, nhưng lại long lanh như một hồ nước.
“Ngày xửa ngày xưa, có một công tử mù đi lang thang, đi mãi đi mãi, cho đến một ngày hắn gặp được một con mèo con đang kêu cứu.”
“...” Nhược Thủy không hiểu sao lại cảm thấy hơi xấu hổ, có lẽ để hắn ngủ sẽ tốt hơn.
Trời xanh nắng vàng, phong cảnh đẹp như tranh vẽ, sương mù tan dần, lộ ra một bầu trời trong xanh.
Lộ Chi Dao sẽ không bao giờ quên ánh mặt trời ngày hôm nay thoải mái đến mức nào.