Lý Nhược Thủy luôn là một người có trực giác mạnh mẽ.
Trong hang động lạnh lẽo ẩm ướp này, nàng cảm thấy một cơn ớn lạnh không thể giải thích được chạy từ sau gáy đến lưng.
Cảm giác ớn lạnh này đạt đến mức tối đa sau khi nghe thấy tiếng cười của Lộ Chi Dao.
Trong lòng luôn cảm thấy có chút quái dị, Lý Nhược Thủy tìm cớ kéo cánh tay sang một bên, quả nhiên nghe thấy tiếng kiếm được tra vào vỏ.
Nàng bỗng thấy phát điên, bọn họ chỉ đang đi trong hang, sao lại chạm vào nghịch lân của hắn rồi?
Sau khi mắng hệ thống một trăm tám mươi lần trong đầu, Lý Nhược Thủy mới điều chỉnh cảm xúc hạ giọng.
“Mới vừa rồi ta thấy có một bóng đen lùi lại đây, tình thế cấp bách nhất thời kéo ngươi lại đây, ngươi không sao chứ?”
Hắn đương nhiên không có việc gì, Lý Nhược Thủy làm đệm thịt cho hắn, lưng tê cứng vì va chạm, nhưng vẫn muốn bày tỏ chút sự quan tâm của mình.
Lộ Chi Dao vùi vào hõm cổ của nàng, một mùi thơm nhàn nhạt đọng lại trên chóp mũi, không thể phân biệt được là mùi gì, nhưng rất thoải mái.
Tâm tình xao động vừa rồi dịu đi rất nhiều, hắn đột nhiên không muốn ra tay nữa.
Hắn thiếu chút nữa đã quên, nàng sẽ phải nuốt kiếm nếu thua cược, tự mình ra tay sẽ không thú vị bằng để tự nàng động thủ.
Lộ Chi Dao hít sâu một hơi, chậm rãi đứng thẳng lên, trên mặt mang theo nụ cười cùng vẻ mặt dịu dàng.
“Ta không sao, còn phải cảm tạ ngươi bảo hộ ta.”
Lý Nhược Thủy nở một nụ cười giả tạo, nếu nàng tin vào khuôn mặt này thì chính đầu óc bị nước vào.
“Không, phải là ta đa tạ ngươi.”
Lộ Chi Dao tựa hồ hiểu được ý tứ trong lời nói của nàng, dường như chỉ đáp lại lời nàng nói: “Nói quá lời.”
Giang Niên đi ở phía trước, trong động nhỏ vang vọng tiếng nước.
“Làm sao nước càng ngày càng sâu vậy?”
Hắn ta nghi ngờ hỏi, nước vốn đến mắt cá chân giờ đã đến giữa bắp chân.
“Nơi này nhất định có cái gì kỳ quái, nước chảy hẳn là xả ra, không nên tích tụ ở chỗ này.”
Lục Phi Nguyệt biết có chuyện không ổn, tiếng nước chảy dần dần nhỏ đi gần như không có gì, cộng thêm dòng nước đang dần sâu hơn, phía trước nhất định có gì đó cổ quái.
Nàng ấy nghiêng tai nghe tiếng nước chảy ở cách vách, mặc dù không rõ lắm, nhưng có thể nghe được tiếng nước chảy dồn dập, khác hẳn với nơi này.
Đột nhiên, Giang Niên dừng bước, chặn người phía sau lại, giơ đá huỳnh quang lên, đưa tay về phía trước.
Huyệt động phía trước không còn thấp nữa, phía trên tối đến mức không thể nhìn rõ, nhưng phía dưới có thể nhìn thấy một vực nước sâu, nếu bước thêm một bước nữa là sẽ bước vào đó.
Dây hoàn toàn không phải là một địa hình tự nhiên.
Hắn ta lại giơ đá huỳnh quang lên nhìn bốn phía một lần nữa, thì thấy một sợi dây thường bằng nắm tay trẻ con buông thõng xuống dưới trước động, trông có vẻ kỳ lạ nhưng lại hợp lý.
Hợp lý là đối với chỗ bọn họ đi, nhưng kỳ quái chính là tác dụng của dây thừng này.
Lý Nhược Thủy cũng ngẩng đầu nhìn thấy sợi dây thừng, nhất thời im lặng, tất cả mọi người đều không chắc có nên kéo sợi dây hay không.
“Không bằng chúng ta hỏi Lý Nhược Thủy một chút.” Lộ Chi Dao mở miệng, giọng điệu thoải mái: “Nàng ấy chắc là biết, đúng không?”
Dưới ánh huỳnh quang màu xanh lá cây mờ nhạt, Lý Nhược Thủy nhìn ánh mắt của hai người Lục Phi Nguyệt, lại nhìn nụ cười của Lộ Chi Dao, không nhịn được nuốt nước bọt.
Cho tới bây giờ, trong lòng Lý Nhược Thủy biết rất rõ, cho dù Lộ Chi Dao không nghĩ ra được nguyên nhân nàng biết tên hắn, cũng tuyệt không tin tưởng vào việc mơ về tương lai.
Vụ cá cược này giống như một lớp giấy dán cửa sổ, hắn không vạch trần chỉ vì nó thú vị, nhưng nàng cũng không thể vạch trần nó như một thứ giả tạo.
“Kéo, ta tin tưởng nơi này nhất định là đường ra.”
Nàng tuy rằng không biết nội dung, nhưng trước mặt là hai nam nữ chính, nàng đang đặt cược vào hào quang của nhân vật chính.
Lộ Chi Dao hơi nhướng mày, có chút kinh ngạc trước giọng điệu khẳng định của nàng.
Im lặng một lúc, Lục Phi Nguyệt gật đầu: “Cách xa một chút, ở trong hang động hẳn là sẽ an toàn hơn nhiều.”
Mấy người lui vào trong hang, Giang Nhiên nhìn thấy tất cả mọi người đứng ổn xong, liền đưa tay kéo dây thừng.
Sau một tiếng cọt kẹt, tiếng bánh răng lạch cạch vang lên từ mọi hướng, nước trong hồ như tìm được cửa thoát lũ, đổ về phía trước như đổ ra biển.
Dòng nước dần dần hạ xuống, một chiếc thuyền nhỏ đột nhiên lật ra khỏi trong hồ nước, bồng bềnh vài vòng, tựa như sắp bị dòng nước cuốn trôi.
“Mau lên thuyền!”
Lục Phi Nguyệt kéo Giang Niên nhảy lên thuyền, nhưng Lý Nhược Thủy không biết võ công, nhảy không xa như vậy được, trong lòng cũng có chút sợ hãi.
Lộ Chi Dao dường như cảm nhận được nàng lùi bước, khẽ cười một tiếng, vòng tay qua eo nàng rồi dậm chân nhảy xuống vực sâu.
“Đều đã mơ qua, còn sợ như vậy?”
Sau khi đơn phương trêu ghẹo, hai người rơi xuống chiếc thuyền đang lắc lư, bốn người theo dòng nước lao ra ngoài, dọc đường thuyền nhỏ va vào đá nhưng tốc độ không hề chậm lại.
Mặt đá thô ráp cọ vào tay họ, nước lạnh tạt vào mặt, lực va chạm buộc họ phải kéo dây thừng bên trong thuyền để ổn định cơ thể.
Giang Niên lúc này ôm chặt Lục Phi Nguyệt, sự dè dặt giữa hai người lúc này dường như không còn tồn tại nữa.
So với đôi uyên ương đang dựa sát vào nhau, Lý Nhược Thủy thảm hơn nhiều.
Nàng không thể bám vào dây thừng, chỉ có thể bám chặt vào vạt áo của Lộ Chi Dao, nhắm mắt lại mặc cho nước bắn tung tóe.
Lộ Chi Dao hoàn toàn không nắm dây thừng, buông tay đung đưa theo thuyền, kéo nàng giống như một con bèo không rễ.
Thuyền nhỏ lao xuống một thác nước nhỏ, Lý Nhược Thủy cùng Lộ Chi Dao bay lên không trung trong giây lát rồi rơi trở lại thuyền cùng những tia nước bắn tung tóe.
Nắm nhắm mắt lại niệm chữ thảo quyết, hai tay run rẩy, khẩn cầu các vị thần phật phù hộ.
Thuyền nhỏ lại đụng phải một tảng đá thấp hơn một cút, nàng cùng Lộ Chi Dao suýt chút nữa bị bay ra khỏi thuyền, áo choàng bị ném xuống nước.
“A a a A di đà phật ——” Thật sự nhịn không được, nàng kêu lên.
Lộ Chi Dao cười khẽ, giọng điệu thích ý.
“Ngươi rất sợ sao? Nhiệt độ cơ thể lại tăng rồi.”
Lý Nhược Thủy nắm chặt vạt áo của hắn, quá khẩn trương, căn bản không có nghe thấy những gì hắn nói.
Thuyền nhỏ va chạm lao về phía trước, đột nhiên trong động có một cơn gió trong lành thổi qua, khác hẳn với cái lạnh âm u trong động, cơn gió này còn mang theo chút mùi lê.
“Sắp tới lối ra rồi.”
Mái tóc đen dài của Lộ Chi Dao cũng ướt rất nhiều, những giọt nước lạnh từ trên tóc chảy xuống cổ nàng, thỉnh thoảng mang đến cảm giác ớn lạnh.
Sau một cú xóc bất ngờ, thuyền rơi xuống một cái hồ với tốc độ không quá nhanh, xung quanh không có đá, tốc độ của thuyền cũng giảm đi rất nhiều, bị dòng nước chảy chậm đẩy đi.
Họ trôi ra khỏi ngọn núi hẹp, lao vào một con sông rộng lớn, bên bờ sông, một hàng hoa lê màu tuyết nở rộ, uốn lượn và trải dài về phía trước.
Cánh hoa rơi xuống sông, theo dòng sông trôi về phía trước, giống như tuyết mịn rơi trên mặt hồ.
Giang Niên cùng Lục Phi Nguyệt trên thuyền nhìn nhau, đột nhiên buông hai tay ra, khó chịu quay mặt đi.
Mấy người trên thuyền chỉ có Lộ Chi Dao thoạt nhìn thật ra có chút không vui.
“Mau buông ra.”
Lúc này Lý Nhược thủy đang được Lộ Chi Dao ôm vào lòng, nhưng nàng lại không hề cảm thấy mập mờ.
Tay hắn đặt lên động mạch cảnh của nàng, ép hết cỡ khiến Lý Nhược Thủy cho rằng hắn lại có ý đồ giết người, dọc đường đi vừa lo thuyền lật vừa lo bị hắn không tiếng động bóp chết.
Lý Nhược Thủy vén mái tóc quấn quanh người, sau khi thích ứng với ánh sáng mới từ từ mở mắt ra, vừa mở mắt ra, đã nhìn thấy chiếc cổ trắng muốt cùng một nốt ruồi đen trên xương quai xanh của Lộ Chi Dao.
Quần áo của hắn đã sớm bị Lý Nhược Thủy xé ra từ lâu, nửa hở, mái tóc hơi ướt xõa xuống ngược, khiến làn môi đỏ bừng cùng làn da trắng nõn, trên lông mi dài còn đọng vài giọt nước, lóe lên một chút vầng sáng.
Hắn bây giờ chỉ mặc đồ đen trắng đỏ, giống như một bức tranh sơn dầu với mực dày và màu đậm, cả người toát ra một cảm giác mong manh khó tả.
Khi ở dưới ánh mặt trời, cảm giác Lộ Chi Dao lại trở về với hoa mai nở tháng ba, yên tĩnh dịu dàng, không thể nhận ra có điều gì không ổn.
“Ngươi lại đang nhìn ta.”
Lộ Chi Dao quay đầu “nhìn” nàng, trên môi nở nụ cười, không những không xấu hổ ngược lại còn duỗi người cho nàng nhìn.
Lý Nhược Thủy không nói gì quay đầu nhìn hai bên, giả vờ như không chú ý tới tư thế làm dáng của hắn.
“Chỗ này có thật nhiều hoa.”
Gió thổi những cánh hoa hai bên bờ sông tựa như tuyết rơi, cánh hoa chồng lên nhau rồi chảy xuống.
Thuyền chậm rãi trôi vào bờ, hoa lê trên mặt nước bị cuốn trôi, dính chặt trên thân tàu, sóng đánh vào, làm bật ra những cánh hoa úa vàng và mục nát ở phía dưới, tựa hồ đã tích tụ ở đây rất lâu.
Những cây lê trồng xung quanh không chỉ là một hàng mà là một khu rừng rậm trải dài vô tận từ bờ biển.
Lục Phi Nguyệt nhìn cảnh tượng trước mặt, cũng mang theo nghi ngờ: “Vân thành còn có một thế ngoại đào nguyên như vậy?”
Bốn người lên bờ, giẫm lên mặt đất rải đầy cánh hoa, giày nhẹ nhàng lún xuống, chất lỏng dính vào mép giày.
Giang Niên cúi người phủi đi những cánh hoa mới rụng trên mặt, lộ ra lớp bùn hoa màu nâu phía dưới, có thể thấy được khu rừng này đã được trồng rất lâu.
Lục Phi Nguyệt lại ngẩng đầu nhìn những hàng câu yên tĩnh này, khẽ cau mày.
“Cánh hoa giống như tuyết, chỉ cần thổi là có thể che giấu được dấu vết. Chỉ là những cây này trong một hai năm là không thể trồng được, tại sao chủ nhân ở đây lại bỏ tâm huyết nhiều như vậy?”
Cảnh tượng nơi này tuy rất đẹp, nhưng với Lộ Chi Doa mà nói cũng không thú vị bằng việc lắng nghe tiếng gió xung quanh.
Bọn họ đi dọc theo con đường núi, hoa và rừng càng ngày càng rậm rạp, cuối cùng chúng gần như chặn cả con đường.
Nay khi bọn họ còn chưa xác định được phương hướng thì cách đó không xa có tiếng ngựa hí.
Mấy người lặng lẽ di chuyển đến khu vực lân cận, những cây lê trồng ở đó cao hơn, khỏe hơn và già hơn rừng lê này rất nhiều.
Bọn họ giẫm lên cây lê nhìn xuống, thỉnh thoảng có vài cánh hoa rơi xuống trong sân, nơi đó xây dựng một nhà gỗ nhỏ hai tầng, trong sân có rất nhiều người đeo mặt nạ, còn có mấy chiếc xe ngựa.
Ngựa kéo xe thỉnh thoảng vừa ăn cỏ vừa phát ra tiếng phì phì trong mũi. Xe ngựa phía sau chúng nó rất sang trọng, không chỉ treo rèm đẹp đẽ mà ngay cả bánh xa cũng được bọc một lớp da mềm.
Nhưng khiến người ta sốc nhất không phải là có nhiều xe ngựa đẹp đẽ quý giá như vậy, mà là có khoảng hơn chục chiếc lồng sắt đặt ở trong phòng nhỏ đó.
Có một hoặc hai nữ tử vô lực nằm trong mỗi lồng, trên lồng có ghi chú, trên đó viết tên các địa điểm khác nhau, có các tiểu châu tiểu huyện, có thành nằm trong giao thông quan trọng, còn có thiếp ghi hoàng thành.
Những nữ tử này ăn mặc rất đẹp, lụa là mỏng, dáng người uyển chuyển, mỗi một bộ xiêm y của họ đều có màu sắc và kiểu dáng khác nhau, nhưng đều ít nhiều để lộ một số chỗ nhất định.
Ánh mắt các nàng chết lặng nhìn bầu trời, thỉnh thoảng có những bông hoa lê trắng nõn rơi xuống mặt, nhưng bọn họ cũng không buồn gạt đi.
Các nàng ở trong những chiếc lồng như thế này, không khác gì những gia súc chờ bị làm thịt.
Trong đó có một người khẽ đảo mắt nhìn xung quanh, đột nhiên bị chói mắt bởi một luồng ánh sáng chói lóa, lập tức khiến mắt có chút nước mắt sinh lý.
Nhưng nàng ấy không để ý những giọt nước mắt, chỉ nhìn thẳng vào đó, thấy một vệt trắng khác biệt giữa những cánh hoa trắng.
Máu trắng ấy nhẹ nhàng treo giữa những cánh hoa, đung đưa nhẹ nhàng theo gió.