Những rặng mây đỏ tụ lại nơi chân trời, in bóng xuống mặt nước như những ngọn lửa, thiêu đốt khung cảnh yên bình mà lại đẹp đến nao lòng.
Giữa không gian nhuốm màu đỏ ấy, những làn khói trắng mỏng manh từ từ bay lên, uốn lượn rồi tan biến.
Đó là khói bếp bốc lên khi nấu bữa tối.
Lý Nhược Thủy nhìn khung cảnh này, cuối cùng cũng bật cười.
Quả nhiên, rơi xuống núi cứ đi dọc theo dòng sông là đạo lý không bao giờ sai.
Nàng đã cõng Lộ Chi Dao rất lâu, thấy mặt trời sắp lặn mà vẫn chưa tìm được lối ra, nàng còn nghĩ rằng cả hai sẽ bị mắc kẹt ở nơi hoang vu này.
May mà nàng đã không bỏ cuộc.
“Chúng ta ra ngoài rồi.”
Lý Nhược Thủy dùng đầu lay lay hắn, đánh vào đầu hắn, nhưng sau lưng không có phản ứng gì.
Từ khi kể xong câu chuyện kỳ lạ đó, Lộ Chi Dao đã không còn lên tiếng nữa. Nàng tưởng rằng hắn mệt, nhưng bây giờ xem ra không phải như vậy.
Lý Nhược Thủy buông kiếm ra, đặt hắn xuống, vừa xoay người đã thấy mặt Lộ Chi Dao đỏ bừng, không khác gì hoàng hôn trên bầu trời.
Nàng đưa tay sờ trán hắn, khẽ thở dài: “Sốt rồi, may mà chúng ta đã ra khỏi rừng, nếu không thì đêm nay ngươi phải chịu khổ rồi.”
Lý Nhược Thủy xoa bả vai và eo đau nhức, cõng hắn trên lưng rồi tiếp tục đi về phía trước.
Dòng sông lẳng lặng vẫn chảy, khung cảnh dọc đường dần thay đổi từ những cây cổ thụ sang những bãi cỏ xanh mướt ven đường, những ngôi nhà tường trắng ngói đen cũng hiện ra trong tầm mắt.
Ngôi làng nhỏ này trông rất yên tĩnh, ngoài khói bếp ra thì không có bất kỳ âm thanh nào khác.
Nhìn từ xa, mỗi ngôi nhà bên đường đá đều đóng kín cửa, nếu không phải màu sắc của những câu đối Tết mùa xuân dán trên cửa chưa phai, thì Lý Nhược Thủy sẽ nghĩ rằng nơi đây không có người ở.
“Ở đây…”
Cảnh tượng trước mắt chỉ thiếu điều khắc thêm ba chữ “có vấn đề” trên cửa.
Lý Nhược Thủy liếc mắt một cái là biết ở đây có gì đó không ổn, nếu là ngày thường nàng chắc chắn sẽ xoay người rời đi ngay lập tức, nhưng bây giờ nàng còn cõng theo cả Lộ Chi Dao đầy rẫy vết thương.
Nàng đành phải liều một phen.
Lý Nhược Thủy cõng Lộ Chi Dao trên lưng đi dọc theo con đường lát đá, nàng nhìn trái nhìn phải, cuối cùng chọn một ngôi nhà có vẻ hơi giàu có, chắc hẳn bọn họ sẽ có thuốc men.
Nàng đặt Lộ Chi Dao dựa vào tường, đi lên gõ cửa gỗ của ngôi nhà này.
Nhưng bên trong không có tiếng đáp lại, không biết vì sao, nàng cảm thấy không gian xung quanh trở nên tĩnh lặng đến lạ thường.
Bầu không khí kỳ quái đến mức Lý Nhược Thủy không nhịn được mà nắm chặt kiếm trong tay, quay đầu nhìn Lộ Chi Dao đang bất tỉnh nhân sự.
Hai mắt hắn nhắm nghiền, mặt đỏ bừng, hàng mi dài thỉnh thoảng khẽ run rẩy, trông rất đáng thương.
Nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, nàng vẫn có thể bảo vệ hắn, nhưng nếu cứ rời đi thế này, nàng sợ nửa đường hắn sẽ không cầm cự nổi nữa.
Hoàng hôn trên bầu trời đỏ đến khác thường, nhuộm đỏ cánh đồng thành một màu vô cùng tươi đẹp.
Nàng đưa tay ra nắm lấy chiếc vòng đồng, gõ cửa thêm lần nữa: “Xin hỏi có ai ở nhà không? Có thể cho bọn ta tá túc mấy ngày được không?”
Giọng nói của nàng tuy trong trẻo nhưng âm cuối vẫn hơi run rẩy.
Nghe thấy giọng nói của nàng, cuối cùng bên trong cũng có động tĩnh kỳ lạ, tiếng bước chân đang đến gần, Lý Nhược Thủy không khỏi lùi lại một bước, đứng bên cạnh Lộ Chi Dao.
Cho dù hắn đang ngất xỉu, nhưng dù sao hắn cũng là một tên biến thái, Lý Nhược Thủy cũng phải thừa nhận rằng ở bên cạnh hắn quả thật rất có cảm giác an toàn.
Cánh cửa từ từ mở ra, lộ ra một phụ nhân quấn khăn trùm đầu, bà nhìn nhìn Lý Nhược Thủy với ánh mắt kinh ngạc.
Nhược Thủy vừa định lên tiếng thì những cánh cửa xung quanh bỗng nhiên kêu lạch cạch một tiếng, rất nhiều người gần đó mở cửa ra.
Nàng quay đầu lại, chỉ thấy một loại người sau cánh cửa gỗ không hẹn mà cùng nhau ló đầu ra, nam có nữ có, tất cả đều nhìn nàng từ trên xuống dưới với khuôn mặt vô cảm.
Lý Nhược Thủy: “...”
Cảnh tượng ló đầu ra hàng loạt như vậy không hiểu sao có hơi đáng sợ, nàng lùi lại một bước đứng chắn trước người Lộ Chi Dao.
Khung cảnh vẫn yên lặng, Lý Nhược Thủy liếm môi, xoay người đi đến trước mặt phụ nhân kia.
“Có thể cho ta ở tạm đây mấy ngày được không?”
Phụ nhân này ăn mặc rất giản dị, mặt mày nhạt nhòa, có phần không hợp với ngôi nhà khá giàu có này.
Nghe nàng hỏi, xung quanh bỗng vang lên những tiếng xì xào bàn tán, đám người bên ngoài đều quay đầu lại thì thầm với người nhà, những âm thanh nhỏ nhẹ như vô số con ong đang kêu vo ve.
Lý Nhược Thủy nhìn tất cả những điều này mà chẳng nói lời nào.
Điều đó cũng quá rõ ràng, nếu họ không có vấn đề gì, nàng xin chặt đầu để đá.
Giống như thò đầu ra ngoài, bọ họ đồng loạt lên tiếng.
“Đến nhà ta đi, nhà ta có thể chứa được.”
“Nhà ta cũng được, ngươi dân thôn Đào Hoa bọn ta rất hiếu khách.”
…
Diễn quá kém, trăm ngàn lỗ hổng, như mắc xương trong họng, như mang gai trên lưng.
Nhưng Lý Nhược Thủy không có cách nào khác, nếu kéo kéo thêm nữa, e rằng chân Lộ Chi Dao sẽ càng trở nên nghiêm trọng hơn, thậm chí còn sốt cao mà chết.
Sau khi cân nhắc, nàng vẫn chọn gia đình có vẻ giàu có này.
Lý Nhược Thủy chỉ vào Lộ Chi Dao đang dựa vào tường: “Có thể giúp ta đỡ hắn được không?”
“Đương nhiên là được chứ.”
Khuôn mặt tái nhợt của phụ nhân kia lập tức nở nụ cười, giống như có chút được cưng mà sợ, sau đó bà ta vội vàng mở cửa ra giúp nàng.
Lý Nhược Thủy nhìn vào bên trong cánh cửa, thấy có một nam tử què quặt đang đứng trong viện, trông hắn ta cũng chẳng có gì khác biệt với nơi này.
Lý Nhược Thủy mỉm cười nhìn hắn ta, đưa tay sờ vào trong túi tiền của mình: “Yên tâm, bọn ta sẽ trả tiền phòng.”
Nam tử què chân xua tay, vẻ mặt hiền lành: “Không cần đâu, nhà ta vốn hay làm việc thiện.”
Lý Nhược Thủy mỉm cười gật đầu, nhưng trong lòng vẫn không khỏi lộp bộp, không muốn tiền, xem ra nàng đã chọn nhầm một nhà khó nhằn rồi.
Hai ngươi chưa kịp nói thêm gì thì góc tường bỗng vang lên một tiếng thét kinh hãi.
Lý Nhược Thủy quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Lộ Chi Dao đang bóp cổ phụ nhân, bàn tay siết chặt đến mức mặt người phụ nhân đỏ bừng như trái cà chua chín.
“Buông ra!”
Lý Nhược Thủy vội vàng chạy tới, nắm lấy tay Lộ Chi Dao ra ngoài.
Lộ Chi Dao vẫn là dáng vẻ yếu ớt ốm yếu đó, hắn còn chưa tỉnh, nhưng người phụ nhân kia đã bị bóp đến trợn tròn mắt.
Lý Nhược Thủy kéo một lúc lâu người này mới có phản ứng, hắn ngả đầu về phía nàng, đồng thời cũng buông tay ra.
Phụ nhân kia quỳ rạp trên mặt đất, ồ ồ thở hởn hển, nhưng vẫn cố gắng vẫy tay cười với nàng, tỏ ý mình không sao.
Quá chuyên nghiệp rồi.
Trên đời này chắc chắn có những người tốt như vậy, nhưng tuyệt đối sẽ không xuất hiện trong một thôn làng quái dị như thế này
Nàng bắt đầu tò mò về lý do tại sao những người này lại khoan dung như vậy.
“Xin lỗi, để ta tự đỡ hắn vào.”
Lý Nhược Thủy đưa tay đỡ lấy cánh tay Lộ Chi Dao, dìu hắn vào phòng.
Trong viện có lát đá, có một cái giếng và một cây du cao lớn, nhìn có vẻ cuộc sống khá sung túc.
“Cô nương, nhà chúng ta họ Vương, cô cứ gọi bọn ta là thúc thẩm là được, nhà ta còn một phòng khách phía bắc, chỗ ấy rất tốt, rất thích hợp để dưỡng bệnh.”
Vương thẩm khàn giọng dẫn đường, cuối cùng đẩy cửa một căn phòng bên trái.
Phòng đã được quét tước sạch sẽ, giường và tủ đều được sắp xếp ngăn nắp, chắc hẳn phòng ngủ của chính họ cũng không được gọn gàng như vậy.
Quá rõ ràng rồi, rõ đến mức Ly Nhược Thủy có chút do dự.
Nếu họ thực sự là người xấu, thì rõ ràng như vậy là do họ quá ngốc hay cho rằng người khác quá ngốc?
“Cô nương, cô nghỉ ngơi trước đi, lát nữa cơm tối nấu xong bọn ta sẽ gọi cô.”
Vương thúc rất chất phác lau tay, giúp họ đóng cửa lại.
Lý Nhược Thủy đặt Lộ Chi Dao lên giường, nhìn cái trán ướt đẫm mồ hôi của hắn, thì không khỏi thở dài một hơi.
“Ngươi mau khỏe lại đi, lỡ như cổ trùng trong cở thể ta đột nhiên hoạt động thì chúng ta thật sự sẽ bị người ta làm thịt mất.”
Sau khi ra viện lấy nước, nàng dùng khăn tẩm ướt đắp lên trán hắn.
Lộ Chi Dao, người này khi bị bệnh mới bộc lộ bản tính thật của mình, hắn không còn cười nữa mà cứ cau mày suốt.
Mi mắt hắn hơi ươn ướt, cũng không ngừng đổ mồ hôi khiến tóc mái cứ ướt rồi lại khô.
Lý Nhược Thủy cầm bộ y phục vợ chồng họ Vương đưa, ánh mắt lướt qua bộ y phục ướt sũng của hắn, yên lặng nuốt nước bọt.
Nàng không có ý gì khác, chỉ muốn thay đồ cho hắn thôi.
Dù nghĩ vậy nhưng cơ thể người này lại khiến nàng có chút lúng túng.
Mái tóc đen dài dính vào ngực và cổ hắn, giống như những đường hoa văn kỳ lạ, trên thắt lưng có một đóa bách đầm trắng mềm mại.
Rõ ràng là hai màu đen và trắng, nhưng lại đan xen vào nhau tạo thành một màu sắc xinh đẹp.
Lý Nhược Thủy không dám nhìn lâu, nàng muốn nhanh chóng thay y phục cho hắn, nhưng bởi vì không thành thạo lắm, cho nên luôn bị kẹt ở một số bước nhất định, khiến nàng hoảng không thôi.
Có lẽ bởi vì thân thể đã thoải mái hơn, trán cũng mát lạnh, mà ngón tay Lộ Chi Dao khẽ nhúc nhích, từ từ tỉnh lại.
Hắn vươn tay nắm lấy cổ tay Lý Nhược Thủy, cho đến khi sờ thấy chuỗi tràng hạt trên cổ tay nàng mới yên tâm.
“Chúng ta đang ở đâu?”
Giọng nói của hắn khàn hơn bình thường rất nhiều, trông cũng yếu ớt hơn.
“Trong một thôn làng.”
Lý Nhược Thủy ngồi trên kệ đạp chân, vừa giúp hắn vừa thay khăn trên trán vừa nói chuyện với hắn về tình hình lúc này.
“... Vậy nên, ngươi nghĩ họ có vấn đề gì không?”
“Chỉ là người bình thường thôi, nhiều nhất cũng chỉ vì tiền, bọn họ không làm được gì đâu.”
Hắn lười biếng hạ tay xuống, vẻ mặt khó chịu lúc nãy biến mất, hắn lại nở nụ cười như thường lệ.
“Đói bụng rồi à?” Lộ Chi Dao nói xong, hắn lại sờ vào tà váy của nàng: “Ngươi mau thay y phục ra đi, nếu không sẽ bị cảm lạnh đấy.”
Lúc trước Lý Nhược Thủy cũng lấy một bộ y phục khác, lúc này nàng rất tự nhiên thay đồ, vừa thay vừa phân tích.
“Bọn họ là vì tiền? Nhưng ta đưa tiền bọn họ lại không lấy… À, so với những gì họ kiếm được thì số tiền ta đưa có lẽ chẳng là gì cả.”
Lại nói, từ lúc vào cửa nàng chưa thấy bất kỳ dụng cụ làm nông nào, chứng tỏ họ không làm ruộng, nhưng nơi này lại quá hẻo lánh, cũng không giống như có thể đi làm.
“Gia đình này ăn mặc rất giản dị, nhưng nhà lại được xây như ở thành Thương Châu, trong viện cũng lát đá, vậy tiền của họ từ đâu mà có?”
Lý Nhược Thủy đang thay đồ đến giữa chừng thì nghĩ đến những điểm đáng ngờ này, nàng bèn hạ giọng, áp sát tai vào tai hắn thì thầm hỏi.
“Có phải chúng ta đã vào ổ cướp rồi không? Họ muốn ăn tươi nuốt sống chúng ta à?”
Giọng nói khàn khàn của thiếu nữ văng vẳng bên tai, hơi thở ấm áp phả vào tai hắn, giống như đang cào nhẹ vào tai hắn.
Lông mi Lộ Chi Dao khẽ run, hắn vô thức ngả người ra sau, muốn tránh xa cơn ngứa ngáy này.
“... Ta không biết.”
Không biết vì sao, trong khoảng khắc này hắn lại hy vọng mình có thể nhìn thấy, để thấy biểu cảm hiện tại của nàng.
“Ta nói chuyện với ngươi, ngươi né cái gì, cẩn thận tai vách mạch rừng.”
Lý Nhược Thủy lại tiến lại gần, áp mặt vào gối của hắn, tiếp tục thổi gió.
“Họ bảo chúng ta đợi một lát nữa rồi đi ăn cơm, lỡ như trong cơm có bỏ thuốc mê thì phải làm sao? Nhưng không ăn thì đói...”
Chiếc váy không được mặc đúng cách, dải lụa đáng lẽ phải được buộc trước ngực, lỏng lẻo rơi vào trong y phục của hắn, cọ xát vào da thịt, khiến hắn ngứa ngáy đến tận xương tủy.
“Sao ngươi không nói gì?” Lý Nhược Thủy vỗ vỗ bả vai hắn: “Còn khó chịu không?”
Tay nàng lại di chuyển lên trán, lòng bàn tay và mu bàn tay lặt qua lật lại để đo nhiệt độ.
Lông mày Lộ Chi Dao giãn lại, hắn cười bất lực, nhưng không kéo dải lụa đang trêu đùa hắn ra khỏi y phục.
“Ngươi nói lại lần nữa đi, ta không nghe rõ.”
Lý Nhược Thủy kỳ quái nhìn hắn, lại lặp mối lo của mình, Lộ Chi Dao nghe xong thì khẽ cười.
“Ta không sợ độc, lát nữa ngươi gắp cho ta thử một miếng, ta gật đầu thì ngươi mới ăn.”
Lý Nhược Thủy suy nghĩ một hồi, chỉnh lại tà váy, thản nhiên buộc lại dải lụa.
“Nếu tất cả đều có độc thì sao?”
“Vậy thì ăn hết, đêm nay ngủ một giấc, ta sẽ trông chừng cho ngươi.”
Dải ruy băng tuột khỏi ngực hắn, không những không làm dịu đi cảm giác ngứa ngáy mà còn khiến hắn thấy khó chịu hơn.
Lộ Chi Dao nói xong, hắn không nhịn được mà đặt tay lên cổ Lý Nhược Thủy, đề nàng xuống thấp một chút.
Ánh mắt khát cầu này quá quen thuộc với nàng, vì vậy nàng cũng thuận thế cúi đầu xuống.
“Chúng ta phải nói rõ chuyện này trước.” Lý Nhược Thủy nhớ đến chuyện giữa hai người bọn họ: “Ta hôn ngươi là vì thích ngươi, đừng nghĩ lung tung”
Nàng nói rất thẳng thắn và thành thật, vì để Lộ Chiêu Dao không suy nghĩ lung ting nên nàng quyết định nói thẳng luôn.
Lộ Chi Dao vuốt ve gáy nàng, gật đầu cười, từ từ áp môi mình lên tai nàng, thì thầm điều gì đó.
Giọng nói ấy ngọt như mật, giọng điệu còn mang theo một chút dụ hoặc.
“Ngươi nói gì?” Lý Nhược Thủy cũng dịu giọng theo.
“Ta nói, hôm nay ta lên cơn sốt, hôm nay không hôn môi nữa, có được không?”
Nghe giọng điệu ấy, nàng cũng chẳng muốn từ chối.
Lý Nhược Thủy gật đầu như bị dụ dỗ, để hắn hôn lên cổ mình, tay khẽ vuốt ve đầu hắn, rồi cũng dần chìm đắm vào trong đó.
…
“Lý cô nương, cô đã thay y phục chưa? Đồ ăn đã nấu xong hết rồi.”
Tiếng gõ cửa vang lên, Lý Nhược Thủy giật mình ngồi dậy, ánh mắt say đắm trở nên tỉnh táo, mặt nàng lập tức đỏ bừng.
“Xong, xong rồi.”
Lộ Chi Dao khẽ thở dài, có vẻ không hài lòng vì bị quấy rầy.
Hắn ngồi dậy, sắc mặt trông đã khá hơn nhiều, còn có tâm trạng để trêu chọc nàng.
“Sao lại như trộm bị bắt quả tang vậy?”
“... Ta đỡ ngươi dậy, ta đói rồi, chúng ta đi ăn thôi.”
Nàng không muốn nói chuyện nữa, bây giờ nàng chỉ muốn ăn.
*
“Khụ, đây là măng xào, ngươi nếm thử một miếng xem.”
Lý Nhược Thủy gắp một miếng cho hắn, chờ phản ứng của hắn.
Lộ Chi Dao nếm thử, sau đó gật đầu: “Không tệ.”
Lý Nhược Thủy không chút do dự bắt đầu ăn măng.
Đôi vợ chồng họ Vương nhìn chằm chằm Lộ Chi Dao, dường như muốn tìm thấy điều gì đó từ nụ cười của hắn.
“Thân thủ của vị công tử đây thật lợi hại, lúc nãy dù ngất đi nhưng vẫn rất lợi hại.”
Giờ phút này, Lý Nhược Thủy đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội hù dọa này.
“Cũng thường thôi, trước kia hắn còn từng một chọi mười, giết rất nhiều kẻ ác.”
Lộ Chi Dao cong môi ăn cơm, không xen vào.
Hai vợ chồng họ Vương liếc mắt nhìn nhau, thầm thở phào: “Lợi hại như vậy cơ à, Công tử quả là anh tài trẻ tuổi.”
Lý Nhược Thủy không quá để ý đến sự thăm dò trong lời nói của họ, mà liên tục gắp từng món ăn trên bàn vào một bát cho Lộ Chi Dao, để hắn nếm thử.
Nhưng mỗi lần hắn đều gật đầu, điều này lại khiến Lý Nhược Thủy có chút bối rối.
Trong mấy món này đều không có độc, chẳng lẽ họ thật sự là người tốt?
Đến tối, vấn đề này đã có đáp án.
Lý Nhược Thủy đang nằm ở mép giường nhìn về phía cửa cửa. Ánh trăng chiếu vào, một bóng người đang lén lút đến gần cửa.
Đột nhiên, một con dao chọc qua khe hở trên cửa, lưỡi dao sắc lạnh từ từ hướng về phía then cửa.
Lý Nhược Thủy khoanh tay nhìn tất cả những điều này, trong lòng bình tĩnh đến lạ.
Quả nhiên bọn họ có mục đích riêng.