Cách Chinh Phục Nam Phụ Bệnh Kiều

Chương 61: Chốn đào nguyên (2) - Sóng ngầm đang rục rịch




Thôn Đào Hoa là một thôn nhỏ nằm ngoài thành Thương Châu, nơi đây được bao quanh bởi núi sông, phong cảnh hữu tình.

Trước kia, khi Trịnh Ngôn Thanh lẩm bẩm bên tai Lý Nhược Thủy có nhắc đến nơi này. 

Khoảng một vài năm trước, đây là một thắng cảnh đẹp mà văn nhân mặc khách thường tới du lịch, mà nổi tiếng nhất là con sông uốn lượn vào mỗi sớm mai hay chiều tà, mặt nước tĩnh lặng soi bóng những tia nắng rực rỡ, nhuộm mặt sông thành một màu hồng tươi như chứa viên ngọc quý.  

Nhiều người vì thế mà làm thơ vẽ tranh, theo lý mà nói, nơi này không thể nào vắng vẻ như thế này được. 

Tối hôm qua, sau khi hai người Lý Nhược Thủy vào phòng khách, vì sợ bọn họ sẽ bày ra những thủ đoạn khó lường, nên nàng đã trực tiếp dùng một sợi xích khóa cửa từ bên trong.

Quả nhiên, nửa đêm bọn họ đã tới giở trò.

Nhưng không biết hai người bọn họ đang sợ điều gì, mà chỉ khẽ nâng dao lên hai lần, thấy có dây xích thì thu tay lại, không có động tĩnh gì nữa.

“May mà ta lanh trí khóa cửa từ bên trong, nếu không thì chúng ta đã gặp họa trong này rồi.”

Vì đối phương đã thu tay lại nên họ cũng không thể vạch trần, chỉ có thể giả vờ không biết mà cho qua, dù sao hai người cũng cần thuốc của bọn họ để trị thương.

Lộ Chi Dao cười khẽ, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa: “Để bọn họ vào đi, chưa biết ai mới gặp họa ở trong này đâu.”

Lý Nhược Thủy cầm cuộn băng vải, lắc lắc trước mặt hắn rồi chỉ vào bộ y phục đang cơi một nửa của hắn.

“Ngươi xem vết thương của mình đi, nếu không cần thiết thì đừng đánh nhau, đừng có mà cậy mạnh.”

Trước khi lăn xuống núi, trên người hắn có rất nhiều vết trầy xước, Lý Nhược Thủy vừa mới thoa thuốc cho hắn, bây giờ mới bắt đầu quấn băng vải.

Trước đó nàng đã chuẩn bị tâm lý, mặc dù biết hắn sẽ phản ứng như thế nào, nhưng khi thực sự băng bó vết thương cho hắn, nàng vẫn cảm thấy có chút xấu hổ. 

“Quấn chặt vào, lỏng quá.”

Tay phải của hắn phủ lên, ấn vào cổ tay nàng rồi từ từ tăng lực, miếng băng gạc trắng bắt đầu căng ra và áp vào vết thương, khiến hắn không nhịn được mà hơi run rẩy.

“Chính là như vậy.” Hắn thỏa mãn buông tay ra, muốn Lý Nhược Thủy tự dùng sức.

“... Cẩn thận không ta bịt luôn miệng ngươi đấy.”

Lý Nhược Thủy nhẹ tay hơn, từ từ băng bó cánh tay cho hắn. 

Tay hắn trắng như ngọc, được bao phủ bởi một tầng cơ mỏng, các đường nét vô cùng hài hòa, nhìn thế nào cũng thấy đẹp. 

“Ngạt thở à? Được đấy, ngươi muốn làm gì cũng được.”

“... Không được.”

Đáng ghét, về khoản biến thái thì nàng vẫn thua hắn một bậc.

Hắn thực sự bị thương rất nặng, từ eo đến bụng, cánh tay, chân, được quấn băng gần như trở thành một xác ướp.

Sau khi băng bó xong, Lý Nhược Thủy quan sát hắn thật kỹ.

Những nơi không bị y phục che phủ đều lộ ra một góc băng vải, kết hợp với nụ cười dịu dàng và ngoan ngoãn của hắn, sự yếu đuối và mong manh ấy như một mũi tên bắn thẳng vào trái tim Lý Nhược Thủy.

Hôm qua, Lộ Chi Dao đã cho nàng xem vết thương của hắn, chân không bị tổn thương đến xương, chỉ bị trẹo, tuy tạm thời không thể đi lại nhưng cũng không cần dưỡng thương quá lâu.  

Nặng nhất là cổ tay trái bị gãy, đành phải bó bột, vết xước ở tay phải cũng đã được bôi thuốc và băng bó, bây giờ cả hai tay đều không thể dùng. 

“Lý cô nương, chúng ta đã chuẩn bị xong bữa trưa rồi, mau ra ăn chút đi thôi.”

Cửa đột ngột bị gõ, bên ngoài vang lên tiếng của Vương thẩm.

Sáng nay khi Lý Nhược Thủy đến tìm họ mua thuốc thì không thấy bọn họ có biểu hiện gì bất thường, sau khi do dự một lúc vẫn nhận tiền của nàng.  

Ban ngày hai bên duy trì sự hòa bình.

“Cảm ơn, bọn ta sẽ tới ngay.”

Lý Nhược Thủy vừa trả lời vừa giấu sợi dây xích dưới chân giường, đang định rời đi, thì đột nhiên lại phát hiện nửa tờ giấy viết thư ở đó.

Tờ giấy vẫn còn mép, đã ố vàng, trông có vẻ đã cũ.

Những dòng chữ trên giấy chỉ còn một nửa, nhưng thông tin đã rất đầy đủ.

- Kẻ lừa đảo, khỏi đây

Chữ viết trên giấy rất đẹp, có vẻ là chữ của một người nữ tử.  

Nhìn màu giấy, hẳn là họ đã làm những việc xấu này từ lâu rồi, nhưng rốt cuộc là chuyện gì đây… 

Mang theo nghi ngờ trong lòng, Lý Nhược Thủy cất tờ giấy vào lòng, đỡ Lộ Chi Dao đi ra ngoài.

“Lát nữa chúng ta sẽ dọa họ một chút, dùng chiêu thức nhìn thì có vẻ mạnh nhưng lại không tốn chút sức nào.”

Lộ Chi Dao nhắm mắt lại, dựa vào vai nàng, chậm rãi đi ra ngoài, không hề phản bác.

Mặc dù hắn bị thương, nhưng vẫn dư sức đối phó với hai người này.

Nhưng không hiểu sao, hình như bây giờ nàng cảm thấy hắn rất yếu đuối, và có một sự hiểu lầm và quan tâm kỳ lạ đối với hắn. Hắn rất thích cảm giác này, vì vậy hắn không nói gì.  

Hắn chỉ hy vọng nàng có thể chú ý đến hắn nhiều hơn, cho dù chỉ là vì hắn bị thương đi chăng nữa. 

“Lý cô nương, thôn chúng ta nhỏ bé, nên cơm trưa không được phong phú lắm,  mong các vị đừng chê.”

Khóe mắt Vương thẩm lộ ra ý cười, bà ta xới cho nàng và Lộ Chi Dao mỗi người một bát cơm.

“Cảm ơn.”

Lý Nhược Thủy liếc qua, mỉm cười nhận lấy, rồi đặt trước mặt Lộ Chi Dao, tiện tay đẩy hắn nhẹ một cái.

Lộ Chi Dao thản nhiên ném đôi đũa trong tay đi, “phịch” một tiếng, đôi đũa tre đã cắm sâu vào ván cửa, vụn gỗ văng tung tóe dưới ánh nắng mặt trời. 

Hắn cười khẽ, rồi nói xin lỗi: “Hình như ở đó có muỗi.”

“Dù bị thương mà vẫn khỏe như vậy cơ à, lợi hại quá!”

Lý Nhược Thủy bắt đầu vỗ tay không chút do dự, nàng không giả vờ, nàng thật sự đã bị hắn làm cho kinh ngạc.

Không ngờ Lộ Chi Dao bị thương nặng đến vậy mà vẫn còn lợi hại như thế, lúc đầu nàng còn hơi sợ, bây giờ thì đột nhiên tự tin hẳn.

Hai vợ chồng họ Vương há hốc mồm nhìn về phía đó, nhưng trong tiềm thức bọn họ không nhìn Lộ Chi Dao, mà nhìn Lý Nhược Thủy.

Ánh mắt của hai người không còn thuần khiết và giản dị như lúc đầu nữa, mà đánh giá nàng từ trên xuống dưới, ánh mắt ấy rất kỳ lạ, sau khi hai người nhìn nàng thì lập tức nhìn đi nơi khác.

Vương thẩm mỉm cười đẩy đĩa thức ăn qua, ánh mắt vô tình lướt qua tay áo và cổ hắn.

Chỉ thấy mặt mày Lộ Chi Dao giãn ra, khóe môi hơi cong lên, trông rất ngoan ngoãn, cổ tay áo lộ ra một góc băng vải trắng, nhìn thế nào cũng thấy vô cùng yếu ớt.

“Trước đó ta không để ý, công tử lại bị thương nhiều như vậy, cần phải dùng thuốc, trong nhà ta đúng lúc vẫn còn rất nhiều, công tử đừng khách sáo.”  

Vương Thúc ở bên cạnh cười phụ hoa, vợ chồng nhà họ Vương cứ nhìn chằm chằm vào bọn họ như vậy, ánh mắt có chút trống rỗng, giống như muốn nhìn thấy một hai lỗ thủng trên người bọn họ.

“Chúng ta cũng từng có một nữ nhi, hôm qua vừa nhìn thấy cô nương đã cảm thấy rất thân thiết, như thể nhớ đến nữ nhi số khổ nhà ta, nên không khỏi cảm thấy nhớ nhung, cho nên bọn ta mới thân thiết với cô như vậy.”

Vương thẩm chủ động nhắc tới chủ đề này, vẻ mặt vốn nhạt nhòa trống rỗng bỗng thêm vài phần buồn bã và bất lực.

Ánh mắt của Lý Nhược Thủy trở nên phức tạp.

Đây không phải là chiêu trò bán thám thường dùng sao? Vậy nàng nên đáp lại hay không đây?  

Lý Nhược Thủy lắc đầu, giả vờ thở dài buồn bã, gắp măng vào bát của Lộ Chi Dao.

“Cái này hơi cay đấy, ngươi nếm thử đi.”

Từ hôm qua đến lúc tỉnh lại Lộ Chi Dao luôn trong tâm trạng rất tốt, cho dù nàng làm gì hắn đều, cần hợp tác sẽ hợp tác, dường như chưa nhận ra tình cảnh hiện tại của bọn họ.

Bây giờ bọn họ có thể nói là miếng thịt trên thớt của thôn Đào Hoa này, chỉ cần bon bọ có một sơ suất nhỏ thôi cũng có thể bị ăn sạch xương.

Về phần nguyên nhân hai vợ chồng nhà họ Vương muốn dây dưa với bọn họ, Lý Nhược Thủy đoán có lẽ là có liên quan đến Lộ Chi Dao, hai người này rõ ràng rất e sợ hắn.

“Nữ nhi nhà ta cũng lớn bằng cô…” 

Vương thẩm không để ý đến ý kiến của nàng, tự mình nói tiếp.

“Bảy năm trước, có một nhóm người ăn mặc kỳ lạ đột nhiên xuất hiện ở đây, chúng đội khăn đen, tay cầm đại đao, cướp bóc giết người ở trong thôn, không chuyện ác nào là không làm, nữ nhi nhà ta cũng bị bọn chúng bắt đi, nếu cô nương có lòng hỏi thăm sẽ biết nhóm người này chính là hắc phỉ gần Đào Sơn.”

Mắt Vương thẩm ngấn nước, muốn rơi mà không rơi, mang theo nỗi đau chân thành nhất của phụ thân và mẫu thân.

“Thôn Đào Hoa của bọn ta vốn dựa vào phong cảnh xung quanh để thu hút khách du lịch, nhưng từ khi chúng đến, không còn ai đến đây làm khách nữa, dân trong thôn cũng chuyển đi rất nhiều, cuối cùng chỉ còn lại mấy lão già như chúng ta ở đây.”

Những lời này giống như một vở kịch đã được tập luyện rất kỹ càng, dùng từ ngữ phù hợp với thân phận, biểu cảm gương mặt dễ dàng khiến người ta xúc động, nhịp điệu trong lời nói khiến người ta không tự chủ được mà đặt mình vào vị trí đó. 

Vương thẩm lau nước mắt, lại nhìn hai người.

Lý Nhược Thủy vốn luôn cảnh giác bỗng cảm thấy hơi ngượng ngùng, Lộ Chi Dao hoàn toàn không có khả năng đồng cảm thì lại đang ăn món mà Lý Nhược Thủy gắp cho, cười như gió xuân.

Hai vợ chồng họ Vương dứt khoát không kìm nén nữa mà quyết định đi thẳng vào vấn đề.

“Đáng thương cho nữ nhi nhà ta, không chỉ bị chúng bắt đi, mà còn không biết bị bán đến đâu, những tên ác phỉ này xứng đáng bị giết nghìn đao!”

“Rất đáng giận!” Lý Nhược Thủy đặt đũa xuống, xoay người đỡ Lộ Chi Dao dậy: “Xem ra ta phải về phòng đâm bọn tiểu nhân này!”

Vương thẩm: ?

Nước mắt Vương thúc còn chưa kịp rơi, lời thoại cũng chưa kịp nói, hai người này đã ăn no rồi. 

Đóng cửa lại, Lý Nhược Thủy lại lấy nửa tờ giấy ra xem.

“Trong món ăn vừa rồi có thuốc mê.”

Giọng nói dịu dàng vang lên bên tai, Lộ Chi Dao ngồi dưới ánh nắng mặt trời,  mày mắt xinh đẹp, còn có vẻ khá nhàn nhã.

“Cái gì!”

Lý Nhược Thủy không quan tâm đến tờ giấy nữa, trong đầu chỉ toàn ý nghĩ có nên nôn thức ăn ra hay không.

“Liều lượng không nhiều, ngươi ngủ trưa một giấc là hết.”

Bầu không khí nhàn nhã của Lộ Chi Dao tương phản rõ rệt với sự căng thẳng của Lý Nhược Thủy, hai người dường như không ở cùng một thế giới.

Cứ như để chứng minh lời nói của mình, Lý Nhược Thủy vừa ngáp vừa lo lắng, ngoài miệng nói phải tỉnh táo nhưng cơ thể vẫn rất thành thật nằm lên giường.

thành thật nằm lên giường.

Không lâu sau, hơi thở của nàng đã trở nên đều đều.

Đêm qua Lý Nhược Thủy đã thức cả đêm để chờ bọn họ hành động, sáng nay cũng tỉnh rất sớm, cả người căng thẳng, cho nên dù liềulượng không lớn thì nàng vẫn  nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Lộ Chi Dao nằm nghiêng bên cạnh nàng, tay nhẹ nhàng vuốt ve từ trán nàng xuống, rồi lại tỉ mỉ sờ mặt mày của nàng.

Lộ Chi Dao không nhìn thấy, cho nên hắn chỉ có thể dựa vào việc lặp đi lặp lại để phác họa tướng mạo của nàng, đến giờ hắn vẫn muốn làm một con rối giống nàng.

Rơi xuống vách núi có thể là một tai họa lớn, là chuyện bất hạnh nhất với người khác, nhưng đối với hắn mà nói thì giống như rơi vào cõi cực lạc.  

Ở thế giới này nàng luôn quan tâm và bảo vệ hắn, đó là những điều chỉ dành riêng cho một mình hắn. 

Cánh cửa chưa khóa nhẹ nhàng mở ra một khe hở nhỏ, không phát ra bất kỳ âm thanh nào, từ khe hở lộ ra một nửa khăn trùm đầu màu xanh lam, sau đó là một con mắt hơi đục. 

Con mắt này lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hai người trên giường, dường như đang quan sát điều gì đó.  

Con mắt vô tình nhìn thấy Lộ Chi Dao chống người dậy.

Chỉ thấy hắn đột nhiên cong mắt, khuôn mặt xinh đẹp của hắn trong ánh sáng trở nên hơi mơ hồ và hư ảo, hắn giơ ngón trỏ đặt lên môi, làm động tác “suỵt”.   

Vương Thị lập tức trợn tròn mắt, cố gắng kìm nén để không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Không biết rốt cuộc hắn có phát hiện ra bà ta hay không, nhưng kế hoạch nhất định phải thay đổi.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.