Cách Chinh Phục Nam Phụ Bệnh Kiều

Chương 62: Chốn đào nguyên (3) - Thu hút sự chú ý của nàng




Ánh nắng chiếu qua song cửa sổ, đổ bóng đan chéo lên giường.

Sau giờ ngọ oi bức này, cả thôn Đào Hoa càng tĩnh lặng hơn, ngay cả tiếng chim hót và gió thổi qua tán lá cũng không có, nơi đây tựa như một chốn đào nguyên bị thế giới lãng quên.

Lộ Chi Dao ngồi ở mép giường, mái tóc đen xõa dài như thác nước, y phục màu xanh nhạt buông lơi đến cánh tay, để lộ bờ vai và eo thon quấn đầy băng vải. 

Hắn hạ mi xuống, động tác nhanh nhẹn gỡ băng gạc quấn hơi lỏng lẻo ra, rồi tự tay bôi thuốc lên vết thương, sau đó lại từ từ cuốn băng trở lại.

Thuở thiếu niên hắn không mạnh mẽ như hiện tại, hắn thích đánh nhau với người khác, nhận lệnh treo thưởng thì thích nhận những nhiệm vụ khó nhất, bị thương đối với hắn chẳng khác nào chuyện như cơm bữa.

Cho dù hắn bị thương ở nơi hoang vu đi chăng nữa thì cũng chỉ có hai kết quả là sống hoặc chết, cho dù kết quả thế nào với hắn cũng như nhau, may mắn thì sống, xui xẻo thì hắn sẽ chết.

Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ rằng một chuyện bình thường như vậy lại có thể thu hút sự chú ý của Lý Nhược Thủy nhiều đến vậy, chẳng lẽ bị thương đối với nàng lại có ý nghĩa đặc biệt nào chăng? 

Lộ Chi Dao suy nghĩ một hồi, tay chạm vào thanh kiếm bên gối, nghiêm túc suy nghĩ có nên tự mình tạo thêm vài vết thương nữa hay không. 

Dù sao thể chất của hắn cũng khác người, vết thương lành rất nhanh, đêm qua hắn đã lo lắng về điều này một hồi, hắn lo lắng không biết nên điều chế thuốc thế nào để vết thương lành lâu hơn một chút. 

Thân kiếm lạnh lẽo, hoa văn trên vỏ kiếm in sâu vào lòng bàn tay hắn, để lại những vết đỏ sẫm. Những hoa văn ấy giống như tâm trạng hiện tại của hắn, vừa phức tạp vừa rối rắm. 

Thôi vậy, chuyện này đối với nàng mà nói cũng không phải chuyện bình thường, nếu hắn tự mình làm mình bị thương, khiến nàng thấy lạ mà chẳng lạ, như vậy có lẽ sau này nàng sẽ không còn quan tâm đến hắn nữa. 

Lộ Chi Dao khẽ thở dài, bàn tay in đầy hoa văn chạm vào khuôn mặt nàng, rồi dừng lại. 

“Nghĩ đi nghĩ lại, ngươi quả thật rất khó đoán.”

Đoán tâm tư của Lý Nhược Thủy đối với Lộ Chi Dao mà nói là một chuyện rất khó, nhưng cũng may thay là nàng ít khi che giấu cảm xúc của mình, điều này cũng giảm bớt không ít phiền toái.

Lộ Chi Dao nhẹ nhàng vuốt ve má nàng hai lần rồi buông tay, sau đó hắn mặc y phục, đứng dậy chậm rãi chống mép giường xuống giường.

Mặc dù Lộ Chi Dao đi còn chậm chạp và hơi khập khiễng, nhưng hắn đã có thể tự mình đứng lên, hoàn toàn khác với buổi sáng nay phải dựa vào nàng mới bước được hai bước.

Nếu bây giờ Lý Nhược Thủy nhìn thấy, nàng nhất định sẽ gọi hắn là kẻ nói dối, sau đó bắt đầu lẩm bẩm điều gì đó, nhưng nàng đã ăn mê dược, cho nên hiện tại đang ngủ rất say. 

Lộ Chi Dao chậm rãi đi đến cửa sổ bên phải, dọc theo mép cửa sổ, hắn tìm thấy một nén hương còn cháy dở, sau đó dập tắt nó.

“Rõ ràng là một thôn làng nhỏ hẻo lánh, nhưng thuốc điều trọ và mê hương đều là loại thượng hạng, thực sự rất thú vị.”

Lộ Chi Dao đẩy cửa ra, trên môi nở một nụ cười nhạt, rồi nhẹ nhàng khép cửa lại.

Trong viện không có một bóng người, chỉ có một làn gió nhẹ thổi qua, phòng ngủ chính cũng không có tiếng động, vợ chồng Vương thị đã rời đsau khi đốt mê hương.

Lộ Chi Dao đi dọc theo bức tường, chuẩn bị đi đến phòng ngủ chính lấy thuốc giải mê hương.

Đi được nửa đường, hắn dừng lại, nghiêng đầu “nhìn” về phía bức tường trắng, khóe miệng khẽ nhếch lên. 

Bên ngoài tường thành có người, hơn nữa không chỉ có một người, hẳn là đến để giám sát, nhưng không sao, cứ để họ theo dõi Lý Nhược Thủy đi.

Cứ để bọn họ lôi kéo người khác đi, đến lúc người ta đang vui vẻ nhất hắn sẽ cho bọn họ một đòn trí mạng, chắc hẳn nàng cũng thích thú lắm, hắn không nên phá hỏng trò vui của nàng.

Lộ Chi Dao thản nhiên mở khóa, đẩy mở cửa phòng ngủ chính, chậm rãi tìm kiếm thuốc giải trong phòng, hơn nữa vẻ mặt còn rất nghiêm túc.

Ban đầu hắn chỉ muốn nàng ngủ một giấc thật ngon, nhưng sau đó cặp vợ chồng kia lại đốt thêm mê hương vào, như vậy có thể khiến nàng gặp ác mộng.

Hơn nữa, ngủ quá lâu cũng không tốt, dễ làm tinh thần hỗn độn, bồn chồn, như vậy không tốt.

*

Giấc mơ vốn nên ngọt ngào, nhưng giấc mơ của Lý Nhược Thủy lại đầy mùi thuốc súng.

Trước mặt nàng có hai Lộ Chi Dao giống hệt nhau, từ nụ cười đến trang phục, cả cách nói chuyện và mạch não quái dị cũng chẳng khác gì nhau.

Hai người bọn họ mỗi người nắm lấy một bên cánh tay của Lý Nhược Thủy, rõ ràng hai người cười rất dịu dàng, nhưng không hiểu sao lại mang đến một cảm giác áp lực vô hình.

… Có lẽ không có cảnh tượng thảm thiết nào hơn Tu La Tràng này.

“Ngươi không nhận ra ta sao?”

“Ta mới là thật.”

Nàng có chút lo lắng nhìn bọn họ, không hiểu sao lại nói một câu với Lộ Chi Dao bên trái. một lời với con đường bên trái.

“Các ngươi đều là thật, nhưng ngươi là Lộ Chiêu Dao hai mươi lăm tuổi, còn hắn là Lộ Chi Dao hai mươi tuổi.”

Trong giấc mơ, nàng không kiềm chế được mà nắm lấy tay hai người cùng một lúc, cố gắng đối xử công bằng: “Đều là Lộ Chi Dao cả, vậy chúng ta cùng đi đi.”

Lý Nhược Thủy vừa nói ra những lời này, thì trong lòng lại bị những lời xấu hổ này làm cho vô cùng khiếp sợ.

Nàng nghĩ gì mà lại nói ra những lời này vậy!

Nàng tưởng mình đã nói những lời kỳ lạ lắm rồi, nhưng cảnh tượng tiếp theo còn kinh khủng hơn.  

Lộ Chi Dao hai mươi lăm tuổi trầm ngâm một lát rồi gật đầu, sau đó rút tay ra khỏi tay Lý Nhược Thủy, đặt lên chuôi kiếm ở thắt lưng.

Ánh kiếm lóe lên, cả hai cùng rút kiếm ra tấn công nhau, nhưng Lộ Chi Dao hai mươi lăm tuổi rõ ràng nhanh hơn một bước, một kiếm đâm thẳng vào tim người hai mươi tuổi.

Máu đỏ tươi nhuộm đỏ y phục trắng, người bị đâm vẫn cố gắng níu lấy tay Lý Nhược Thủy, gượng cười với nàng, nhưng vẫn mềm nhũn, quỳ trên mặt đất.

Lý Nhược Thủy sửng sốt đến mức không nói nên lời, chỉ biết ngơ ngác nhìn chằm chằm Lộ Chi Dao đang ngã xuống, hai tay vô thức run rẩy.

Lộ Chi Dao bên trái xoay người đi đến trước mặt nàng, nhẹ nhàng vuốt ve sườn mặt nàng.

“Dù hắn là ta, nhưng hắn cản trở ta thì phải loại bỏ hắn, đúng không? Ngươi cứ nhìn hắn như vậy làm ta rất ghen.”

Hắn rút ra một con dao găm, chậm rãi rạch một đường trên vai trái. 

“Nhanh nhìn ta xem, ta bị thương rồi này.”

Âm cuối hơi vút lên, hắn như hiến dâng vật quý mà đưa giọt máu đỏ tươi đến trước mặt nàng, đặt vào lòng bàn tay nàng, như thể muốn làm hài lòng nàng và giành được sự chú ý của nàng.

Cứu với, cứu với!

Trong lòng Lý Nhược Thủy biết đây chỉ là một giấc mơ, nhưng nỗi sợ hãi vẫn bao trùm lấy nàng.

Cứ như thể một ngày nào đó, Lộ Chi Dao sẽ thực sự trở thành như vậy. 

Ngay thời khắc nguy cấp này, Lý Nhược Thủy đột nhiên ngửi thấy mùi hôi thối kỳ lạ, đánh thức nàng khỏi giấc ngủ sâu.

Lý Nhược Thủy đột nhiên ngồi dậy, thở hổn hển, nàng nhìn xuống bàn tay sạch sẽ của mình, mồ hôi trên trán không ngừng túa ra, tim vẫn đập thình thịch.

“Ngươi làm sao vậy?”

Một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai, một bàn tay hơi lạnh đặt lên trán nàng,  nhưng chỉ chạm vào những giọt mồ hôi mịn.

Lý Nhược Thủy nhìn hắn, lòng đầy rối bời, môi mấp máy nhưng không nói được gì.  

Ánh mắt nàng dừng lại trên băng vải quấn trên vai hắn, bỗng nhiên hỏi.

“Vết thương của ngươi thế nào rồi?”

“Không phải ngươi cũng thấy rồi sao?” Hắn quỳ bên giường, lấy khăn tay lau mồ hôi cho nàng.

Vẻ mặt của Lộ Chi Dao rất tự nhiên, giữa các động tác có chút cảm giác trì trệ, nhưng trông hắn lại có vẻ không được tốt lắm.

Vết thương của hắn đều là nàng xoa thuốc và quấn băng, quả thực rất nghiêm trọng, nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.

“Ngoài kia đang làm gì vậy?”

Lý Nhược Thủy chuyển đề tài, nhìn về phía cánh cửa đóng chặt.

Ngoài cửa, trong tiểu viện vốn yễn tĩnh như không có ai sống, bỗng trở nên ồn ào, tiếng pháo nổ lách tách, kèm theo tiếng khóc nức nở, không biết rốt cuộc ngoài đó đang làm gì.

Lộ Chi Dao cong môi, cất chiếc khăn tay đã lau mồ hôi vào trong lòng, nói một câu không rõ ý nghĩa.

“Làm chút chuyện khiến ngươi vui.”

Lý Nhược Thủy: ? 

Chuyện vui gì cơ, những người bên ngoài không sao đấy chứ? Hay bọn họ rời khỏi thôn làng này rồi?

Nàng nghi hoặc mở cửa ra, đón đầu là bị một thứ kì lạ vào đầu, nàng lấy xuống nhìn thì thất là một tờ tiền giấy hình đồng xu màu vàng xỉn.

Ánh mặt trời buổi chiều vẫn chói chang, chiếu sáng tờ giấy màu vàng sẫm, mang lại chút màu tươi sáng.

Nàng đặt tờ giấy tiền xuống, ngước nhìn ra ngoài viện.

Trong không khí tràn ngập khói pháo màu xanh lam, mang theo mùi nồng nồng của thuốc súng, cay xè đến nỗi khiến hốc mắt phiếm lệ. 

Trong đại viên, hai vợ chồng họ Vương đang xé tiền giấy lau nước mắt, quỳ trước một tấm bài vị cũ kỹ và không ngừng  lẩm bẩm.

“Nữ nhi đáng thương của ta, mới mười tám, mười chín tuổi đã đi rồi, chúng ta còn chưa tìm được cho con một gia đình tốt nữa mà.”

… Trông cứ như bọn họ thật sự có một cô con gái vậy.

Chẳng lẽ màn giả vờ trước đó không phải là diễn?

Lý Nhược Thủy còn đang không biết có nên đóng cửa lại hay không, thì Vương thị đã nhìn thấy nàng.

“Lý cô nương, cô dậy rồi à? Mau đến đây viếng mộ nữ nhi nhà chúng ta đi, ta thấy cô rất có duyên với con bé.”

Lý Nhược Thủy nghi ngờ đỡ Lộ Chi Dao đi tới, lúc đến gần hai người thì không khỏi nắm chặt lất tay hắn.

Nàng cảm thấy mình đã quá vội khi ra khỏi phòng mà không mang theo kiếm.

Những tờ giấy tiền vàng mã chất đầy trong một chiếc chậu đồng, một que diêm được ném vào, khiến ngọn lửa hồng lập tức bùng lên cao, ngọn lửa lắc lư bao lấy tấm bài vị, rồi nhanh chóng bị Vương thị dập tắt.

Lý Nhược Thủy có thể cảm nhận được sự chân thành từ sự vội vã và sợ hãi trong tiềm thức của bà ta, mặc dù cảm giác chân thành chỉ là thoáng qua.

“... Vương, Phúc Điệp?”

Lý Nhược Thủy tiến lại gần, đọc to tên trên bia mộ.

Mặt trước của tấm bài vị đã bị khói hun đen, chữ trên bia mộ khá mờ, nên giọng điệu khi nàng đọc có chút do dự.

Vương Thúc hít mũi, trên khuôn mặt chất phác lộ rõ sự không hài lòng.

“Nữ nhi ta tên Vương Hồ Điệp, sao lại là Phúc Điệp.”

Lý Nhược Thủy nhìn kỹ lại, mặc dù màu sắc đã bị ám khói nhưng đó rõ ràng là chữ “Phúc”.

Bọn họ không biết chữ sao?

Ý nghĩ này lóe lên trong đầu, Lý Nhược Thủy gật đầu, cố tình làm rơi nửa tờ giấy viết thư vừa rồi.

Vương thị quay đầu lại nhìn thấy, nhưng bà ta lại không có chút phản ứng nào, mà cầm tờ giấy đưa cho nàng, đồng thời bắt đầu kể về nữ nhi của mình.

“Lý cô nương, chắc hẳn các người cảm thấy rất tò mò tại sao hai lão già bọn ta lại đối xử với hahi người nhiệt tình như vậy, thật ra hôm nay là ngày giỗ của nữ nhi  nhà ta, vậy nên chúng ta muốn làm chút việc thiện để cầu bình an cho nó.”

“Chúng ta chỉ có một nữ nhi này, bảy năm trước đã được gả vào ngay thành Thương Châu, bọn ta vốn tưởng con bé có thể hưởng phúc, nhưng ai mà ngờ lại không bao giờ quay về nữa.”

“Hôm nay là ngày giỗ của nó, lát nữa sẽ có họ hàng đến tế bái, mong cô nương đừng chê bọn ta làm phiền.”

Lý Nhược Thủy gật đầu, đỡ Lộ Chi Dao ngồi trên băng ghế đá trong viện, trong lòng cảm thấy rất khó hiểu.

Ánh mắt nàng lướt qua phòng ngủ chính đang rộng mở của nhà họ Vương.

Trong phòng ngủ chính có một cái tủ lớn đóng đinh trên tường, có lẽ là nơi đặt bài vị, trước tủ có hai cây nến trắng đang cháy, phía sau treo một bức chân dung của một nữ tử trẻ mặc y phục giản dị, nhưng có thể nhìn ra dung mạo rất xinh đẹp,  dáng người yểu điệu.

… Họ thất sự có một nữ nhi.

Lý Nhược Thủy có chút dao động, nàng cau mày, nhìn hai người đang đốt tiền giấy trong viện.

“Ngươi có cảm thấy hơi kỳ lạ và đáng sợ không?”

Lý Nhược Thủy vỗ vỗ vai Lộ Chi Dao, ghé vào tai hắn nói.

Nhưng Lộ Chi Dao dường như không để ý đến những điều kỳ lạ này, chỉ mỉm cười đáp lại cô: “Không vui sao?”

?

Hắn bị làm sao vậy?

Cây du trong sân đột nhiên lay động phần phật, cơn gió đột ngột khiến Lý Nhược Thủy giật mình.

Nàng nhìn lên những cành cây đung đưa, trên đó rải rác vài mảnh tiền giấy.

Bầu không khí tốt đến mức nàng có chút căng thẳng.

Đúng lúc này, cửa gỗ đột nhiên bị gõ vang, Lý Nhược Thủy đang căng thẳng giống như một con mèo bị giẫm đuôi, sau khi run rẩy một lúc, thì lập tức kéo Lộ Chi Dao đến dưới tán cây.

Vương thị lau nước mắt, đi tới mở cửa, ánh mắt hiện vẻ vui mừng.

“Năm nào các ngươi cũng đến , đúng là tốn kém mà.”

Cửa gỗ mở ra, một nhóm người ăn mặc giản dị, tay cầm đồ ăn hoặc thịt bước vào, phía sau còn có thếm mấy đứa nhỏ. 

Vương thị nhận đồ trong tay bọn họ, quay đầu nhìn Lý Nhược Thủy, giải thích với nàng.

“Họ là thôn dân của thôn Đào Hoa, hằng năm cứ đến ngày giỗ của nữ nhi nhà ta đều đến cùng nấu cơm và tế bái, làm vậy cũng đã bảy tám năm rồi.”

Lý Nhược Thủy nhìn nhóm người này, bọn họ trò chuyện thân mật, vẻ mặt chất phác, vừa nấu cơm vừa ôn lại chuyện cũ.

Sau khi bọn trẻ đi vào, chúng vội vã chạy đến chỗ Lý Nhược Thủy, giọng nói trẻ con trong trẻo gọi nàng.

“Tỷ tỷ xinh đẹp! Đây là một tỷ tỷ xinh đẹp!”

Tất cả đều là nam hài, chúng định lao tới nhưng khi nhìn thấy Lộ Chi Dao đang ngồi đó thì dừng lại.  

Cảm nhận được ánh mắt của những đứa trẻ này, Lộ Chi Dao cong môi cười với bọn chúng, bọn trẻ nhìn nhau rồi nắm tay nhau chạy vòng quanh họ, reo hò.

Trẻ con ngây thơ, nhưng Lý Nhược Thủy lại cảm thấy không thoải mái, nàng vô thức khoác tay lên vai Lộ Chi Dao, dựa sát vào hắn hơn.  

Lý Nhược Thủy và Lộ Chi Dao ngồi dưới bóng cây, xung quanh là một vòng trẻ con đang hát đông dao.

Mà thôn dân và vợ chồng nhà họ Vương đang bận rộn chuẩn bị tiệc, tiếng nói cười giòn rã, mồ hôi lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Một sáng một tối, một tĩnh một động, đang lặng lẽ đối chọi với nhau.

Lý Nhược Thủy không rõ bọn họ làm như vậy có ý gì, là muốn cho bọn họ buông lòng cảnh giác hay mấy người đó thật sự là người tốt?

Nhưng đếm qua bọn họ đã cố gắng dùng dao cậy cửa, đây không phải chuyện một người tốt sẽ làm.

“Thôn Đào Hoa, sâu trong núi, trời như mái vòm, sông có ngọc quý, châu ngọc xuôi dòng, vàng bạc đầy bát...”

Bọn trẻ hát đồng dao, ánh mắt long lanh nhìn về phía Lý Nhược Thủy, tiếng hát trẻ thơ phá vỡ sự tĩnh lặng, mang đến một chút niềm vui.

Trong không khí rộn rã này, cánh cửa lại vang lên tiếng gõ một lần nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.