“Lý cô nương, cô đứng xa như vậy làm gì?”
Tiếng gõ cửa vang lên lần thứ ba, Vương thị không vội mở cửa mà quay sang nhìn hai người đang ngồi dưới gốc cây.
Một bác gái đang nhặt rau đặt rau xuống, lau tay rồi đi về phía họ.
“Mấy đứa nhỏ này vây quanh ngươi ta như vậy làm gì… Lý cô nương, thật ngại quá.”
Bà ta kéo bọn trẻ đi, trước khi xoay người còn trộ liếc Lý Nhược Thủy từ trên xuống dưới một cách kỹ lưỡng.
Vương thị không nói thêm gì nữa, lau tay rồi đứng dậy mở cửa.
“Các người cuối cùng cũng đến rồi!”
Vương thị biểu lộ ra vẻ phấn khích hơn nhiều so với trước đây, cứ như gặp lại người thân đã lâu không gặp.
Bà ta giơ tay kéo người vào, khóe mắt đuôi lông mày đều mang theo ý cười, vẻ mặt vui mừng hớn hở như thể đã quên hôm nay là ngày giỗ của con gái mình.
Người đi theo bà ta là một nam tử, dáng người cao lớn, đầu đội khăn của các học giả, trông cũng nho nhã đoan chính.
“Đây chính là vị hôn phu của nữ nhi số khổ nhà ta, mặc dù bây giờ đã âm dương cách biệt, nhưng bọn ta đã sớm coi hắn như người thân trong nhà rồi.”
Vương thị lại giải thích với nàng, đồng thời giới thiệu họ với vị nam tử này.
“Đây là hai người số khổ đã ở nhà ta từ hôm qua, có lẽ là bị ngã từ trên vách núi xuống, nên toàn thân mình đầy thương tích.”
Nam tử kia mím môi gật đầu với Lý Nhược Thủy, hắn ta cũng không nhìn nàng thêm lần nào nữa, mà đi thẳng đến chỗ đám người trong thôn, hắn ta xắn tay áo lên, cùng bọn họ chuẩn bị đồ ăn.
Những người dân làng khác thấy hắn ta cũng rất vui mừng, nhưng thái độ này vẫn có chút kỳ lạ. Nếu phải miêu tả, thì Lý Nhược Thủy nghĩ có lẽ là hưng phấn.
Nàng nhớ mang máng, hồi nhỏ khi đi chợ cùng mẫu thân, nàng cũng từng thấy ánh mắt phấn khích như vậy, hình như là của mấy người chào hàng bán thịt lớn nhà mình.
Vương thị bước lên phía trước nắm lấy cổ tay Lý Nhược Thủy, chậm rãi kéo nàng qua đó.
“Lý cô nương, cô đứng đây một mình như vậy, người ngoài nhìn vào còn tưởng chúng ta định làm chuyện xấu đấy.”
Lý Nhược Thủy: “...”
Người trong lòng không có quỷ sao lại nghĩ ngay đến chuyện xấu?
“Ngươi muốn qua đó không?”
Lộ Chi Dao vỗ vỗ tay nàng, môi khẽ cong lên chờ câu trả lời của nàng.
Lý Nhược Thủy đứng thẳng dậy, vẻ mặt chính trực không sợ hãi: “Đi.”
Lộ Chi Dao còn không sợ, vậy nàng sợ cái gì?
Ngay khi họ đến đó, thôn dân lập tức nhường chỗ cho họ, đến khhi hai người bọn họ ngồi xuống, nàng đột nhiên phát hiện ra bên trái mình chính là vị công tử kia.
“Đây là Chu Công Tử, quen biết với nữ nhi nhà ta từ khi còn ở học đường, hai đứa đều là trai tài gái sắc, suýt chút nữa đã có một cuộc hôn nhân tốt đẹp.”
Vương thị hài lòng nhìn Chu Công Tử, miệng không ngừng khen ngợi.
“Ta và lão Vương cũng coi như đọc ít sách, cũng có chút kiến thức, cả hai đều thấy Chu Công Tử không chỉ là tuấn tú lịch sự, mà còn là một tài năng văn chương hiếm có.”
Lý Nhược Thủy nhìn Vương thị nói liên hồi, lặng lẽ liếm môi.
Hai người họ đến cả Phúc với Hồ còn không thể phân biệt được, vậy mà lại lớn tiếng nói mình có đọc ít sách.
“Xem cách nói năng của Lý cô nương hẳn là cũng là người từng đi học đúng không?”
Vương thị lại chuyển chủ đề sang nàng, rất nhiều thôn dân đều nhìn sang, dường như đang chờ câu trả lời của nàng.
Lý Nhược Thủy khựng lại một chút, vội vàng lắc đầu, khiến dây buộc tóc trên đầu không ngừng lay động.
“Không, ta không biết chữ, thậm chí ta còn không biết đếm.”
“Lý cô nương thật sự rất khiêm tốn.” Vương thị mỉm cười nhìn Chu Công Tử, lại đột nhiên đổi chủ đề.
“Chu Công Tử, nhà các ngươi năm nay thu hoạch thế nào?”
Vị Chu Công Tử không nhìn Lý Nhược Thủy mà chỉ nhặt rau, lúc ngước mắt lên mới nhìn Vương thị.
“Rất khá, có lẽ gấp năm sáu lần năm ngoái.”
Không biết đây có phải là ám hiệu gì không, mà những thôn dân xung quanh đột nhiên sôi sục, tất cả đều nhao nhao hỏi có thật không.
Chu Công Tử thản nhiên lau tay, thản nhiên nói, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn Lý Nhược Thủy.
“Nhưng mà.” Vương thị muốn nói lại thôi, do dự một lúc rồi mới nói ra.
“Làm sao dễ dàng như vậy được, nếu không đã không đến tìm ngươi.”
Chu Công Tử gật đầu: “Ta cũng phát hiện ra, nhưng nếu muốn chúng ta giúp ngươi, thì tiền chỉ có thể gấp năm lần so với lần trước.”
Hắn ta đứng dậy, lấy một nén nhang rồi chắp tay vái lạy trước bài vị, hắn ta đốt thêm ít tiền giấy rồi ung dung rời đi.
Những cuộc nói chuyện này rất kỳ lạ, Lý Nhược Thủy dường như đã nắm được ít đầu mối, nhưng lại không có ý tưởng rõ ràng, cho nên chỉ đành nhìn họ mà không nói gì.
Vị công tử kỳ lạ vừa rời đi, những thôn dân xung quanh lập tức tiến lên hỏi Lý Nhược Thủy.
“Lý cô nương, nhà ta có thuốc tốt trị thương ở chân, là loại tuyệt kỹ, cô có muốn thử không?”
“Tổ tiên nhà ta hành nghề y, rất giỏi nối xương, hay là đến nhà ta đi.”
Thậm chí còn có người kéo tay Ly Nhược Thủy, bắt đầu lẩm bẩm.
“Nhà họ Vương này không phải người tốt, đến nhà ta đi, họ không dám vào đâu.”
Ánh mắt Lý Nhược Thủy vô cùng phức tạp, nàng lặng lẽ rút tay ra.
Cảm giác này giống như khi đi du lịch, các cửa hàng cố tình mời chào để thu hút khách, trước khi đi vào, thì ngươi có thể có mọi thứ, muốn làm gì cũng được, nhưng sau khi vào trong mới biết mình chỉ là con gà con vịt chờ làm thịt.
Nhà họ Vương không phải người tốt, những thôn dân thân thiết với họ như vậy thì cũng chẳng khá hơn là bao.
Trong lúc Lý Nhược Thủy kiên quyết từ chối, sắc trời dần tối sầm lại, chỉ còn một vệt tím nhạt trải dài trên bầu trời, mà bữa tiệc tối của bọn họ cũng đã chuẩn bị xong.
Lý Nhược Thủy và Lộ Chi Dao là khách lạ đến thôn, đương nhiên được mời ngồi vào vị trí chủ vị, đối diện với hàng chục ánh mắt soi xét.
Lý Nhược Thủy cười cứng ngắc, Lộ Chi Dao thì ung dung nhấp trà, cứ như hắn mới là người khống chế toàn cục.
Lý Nhược Thủy có thể hiểu vì sao hắn không sợ, chỉ vì một lý do đơn giản mà thô bạo.
Hắn là Lộ Chi Dao.
Cho dù hắn có bị thương hay không, thì không một ai trong số những người có mặt ở đây điên hơn hắn.
Đây có lẽ là một sự tự tin biến thái.
Lý Nhược Thủy ghé vào tai hắn, khẽ nói.
“Ngươi nếm thử trước đi, nếu có độc thì đừng cho ta ăn, đừng có mà lừa ta như trưa nay.”
“Lừa ngươi?” Lộ Chi Dao cười tủm tỉm rót cho nàng một chén trà hắn đã uống.
“Đây rõ ràng là đang chia sẻ niềm vui với ngươi mà.”
?
Hắn thật sự có vấn đề rồi!
Không muốn tranh cãi với hắn nữa, Lý Nhược Thủy ăn bữa tối này một cách vô cùng cẩn trọng, hầu như tất cả những gì nàng ăn đều phải gắp cho Lộ Chi Dao kiểm tra trước, thấy hắn gật đầu nàng mới dám ăn.
“Vì dưỡng thương cho ngươi mà ta ở đây lo lắng hãi hùng suốt mấy ngày qua, chúng ta cứ ẩn náu ở đây một thời gian, chờ...”
Lý Nhược Thủy sẽ không bao giờ bỏ lỡ cơ hội để tăng độ hảo cảm, nghĩ đến đây, nàng lại tiến lại gần nói thêm một câu.
“Không phải ngươi đã nói sẽ học hỏi thêm từ ta sao?”
Lộ Chi Dao nghiêng đầu “nhìn” nàng, những sợi tóc trượt xuống che khuất sườn mặt và đôi mắt đang mở to của hắn.
“Ta thấy ta học rất nhanh.”
Lộ Chi Dao không chỉ cảm thấy mình học nhanh, mà còn cảm thấy mình giỏi hơn thầy, măng mọc quá tre*.
(*)青出于蓝而胜于蓝 Măng mọc quá tre: thế hệ trẻ vượt lên thế hệ trước, thế hệ sau giỏi giang hơn thế hệ trước
Ví dụ như tinh thần cống hiến của Lý Nhược Thủy, hắn không chỉ có thể đạt đến trình độ của Lý Nhược Thủy, mà còn có thể làm nhiều hơn nữa, thậm chí có thể hy sinh mạng sống nhỏ nhặt không đáng kể của mình vì nàng.
Đây chẳng phải là học rất nhanh sao?
“Thật sao? Tại sao ta không phát hiện ra?”
Lý Nhược Thủy lẩm bẩm vài câu, nghi ngờ nhìn hắn, tiện tay phủ lên đôi mắt của hắn, che đi đôi mắt mờ ảo đó.
“Ngươi nhắm mắt lại đi, nhìn thấy đôi mắt này ta lại không muốn tức giận.”
Những người dung mạo đẹp có một lợi thế, đó là chỉ cần nhìn vào khuôn mặt đó thôi là cơn giận cũng tan đi phân nửa.
Lộ Chi Dao mím môi, cười khẽ, không hề lùi lại mà còn tiến tới gần hơn, kéo gần khoảng cách giữa hai người, môi mỏng khẽ mở.
“Đôi mắt của ta còn có tác dụng này sao?”
Lý Nhược Thủy ấn trán hắn đẩy ra sau, có chút bất lực.
“Không phải ngươi luôn nói, ta rất dễ bị vẻ bề ngoài mê hoặc sao.”
Trong lòng bàn tay truyền đến cảm giác ngứa ran nhè nhẹ, là hàng mi của hắn quét qua, mặc dù không đau, nhưng lại khiến Ly Nhược Thủy rút tay về ngay lập tức.
“Lý cô nương, các người ăn no chưa?”
Vương thị tiến tới gần nhìn họ, kỳ quái nói.
“Nếu đã no rồi thì ra ngoài đi dạo một chút đi, ở đây cứ để bọn ta dọn cho.
Hai ngươi vẫn chưa thấy con sông của thôn Đào Hoa đúng không, bây giờ ra ngoài có thể kịp nhìn thấy ánh hoàng hôn phản chiếu trên mặt nước đó.”
Lý Nhược Thủy nhìn bầu trời màu tím sẫm và cam trông có vẻ nguy hiểm trên không trung, rồi lại từ chối.
“Bọn ta về phòng là được rồi, cảm ơn ngươi đã tiếp đãi.”
Mà Chu Công Tử kia rất khả nghi, có lẽ tối nay sẽ xảy ra chuyện, Lý Nhược Thủy quyết định trở về phòng sẵn sàng đón quân địch.
May mắn là nàng đã học được không ít kiếm pháp, mặc dù không giỏi lắm, nhưng đánh bại những thôn dân này chắc không thành vấn đề.
“Lý cô nương đến thôn Đào Hoa chúng ta đã một ngày rồi mà chưa tắm rửa phải không? Hôm nay còn nhiễm nhiều mùi khói, đúng lúc chúng ta cũng đun nước tắm, tối nay cô đừng khách sáo.”
Lý Nhược Thủy quay đầu lại nhìn, nước nóng trong bếp đang sôi sùng sục, trong bếp có hai bà bác ngồi trước bếp lò, cả hai đều đang nhìn Lý Nhược Thủy cười.
…
Đãi ngộ tốt như vậy, nàng chỉ từng thấy ở chuồng nuôi lợn.
Ở lại đây không phải chuyện tốt, Lý Nhược Thủy vội vàng đẩy Lộ Chi Dao vào phòng, thậm chí còn quên từ chối.
Sau khi vào phòng, Lý Nhược Thủy đi tới đi lui, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không đúng, vì vậy nàng khom lưng đục một khe hở nhỏ trên cửa, lén lút nhìn ra ngoài.
Thôn dân bên ngoài quả nhiên đang thu dọn dẹp, nhưng bên kia cũng có rất nhiều người tụ tập nói chuyện phiếm, bầu không khí rất nghiêm túc, thậm chí có vài người còn cau mày.
Mặc dù không biết bọn họ đang nói cái gì, nhưng Lý Nhược Thủy hy vọng bọn họ sẽ xảy ra mâu thuẫn nội bộ, như vậy nàng sẽ có thêm thời gian.
Nàng quay lại, nhẹ nhàng chọc vào chân Lộ Chi Dao.
“Chân của ngươi khi nào thì khỏi?”
“Ngày mai sẽ khỏi thôi.” Lộ Chi Dao im lặng một lát, giọng điệu dịu dàng, tràn đầy mong đợi: “Tối nay ngươi có tắm không?”
?
“Ngươi đang nghĩ gì vậy?” Lý Nhược Thủy sờ trán hắn, xác định bây giờ hắn không bị sốt.
“Nụ hôn lần trước ở quán trọ rất tốt, có thể làm lại lần nữa không?”
Lộ Chi Dao vốn không phải người e dè, hắn thẳng thắn bày tỏ mong muốn và nguyện vọng của mình.
“…”
Lý Nhược Thủy không để ý tới lời nói táo bạo của hắn, nàng quay người lại nhìn trộm qua khe cửa.
Những thôn dân bên ngoài dường như đã thảo luận xong, bọn họ giải tán mỗi người một ngả, không còn nói chuyện nữa, trên mặt cũng không còn vẻ thân thiện khi có bọn họ ở đó.
Không bao lâu sau, hai nam tử lớn tuổi cùng nhau mang chậu nước nóng đến, Lý Nhược Thủy đành quay về chỗ ngồi chờ họ.
“Lý cô nương, nước nóng đến rồi.”
Trong phòng có một cái chậu tắm khá lớn, hai nam tử đi thẳng đến chỗ chậu tắm, đổ hết nước vào trong đó.
Đương nhiên, Lý Nhược Thủy không thể tắm, nàng thổi tắt nến, khuấy nước nóng trong phòng một lúc, sau đó kéo Lộ Chi Dao nằm xuống giường.
Lý Nhược Thủy đặt tay lên thanh kiếm bên gối, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa, không hề lơ là cảnh giác.
Một bàn tay vòng qua eo nàng, đặt lên sau vai nàng, giọng nói dịu dàng vang lên bên tai.
“Tối nay có thể hôn ta không?”
? Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Không biết có phải Lý Nhược Thủy bị ảo giác hay không, nhưng mấy ngày gần đây, Lộ Chi Dao càng ngày càng thích tiếp xúc thân thể với nàng.
Trước đây hắn luôn giữ khoảng cách, nhưng từ khi họ nói rõ mọi chuyện, thì hắn ôm nàng chặt đến mức như muốn hòa làm một.
Trước kia khi ngủ, hắn chỉ nắm tóc nàng, nhưng gần đây lại nắm lấy cổ tay nàng, áp vào eo nàng, tính chiếm hữu càng ngày càng mạnh mẽ, nhưng hắn muốn làm gì cũng đều hỏi nàng.
Sự đối lập giữa bên ngoài và bên trong quá lớn.
Về vấn đề này, nàng chỉ có thể đẩy tay hắn ra và nói ra câu nói quen thuộc đó.
“Lần sau nhất định.”
Lý Nhược Thủy giống như một tên trai đều có kinh nghiệm tình trường phong phú, nàng từ chối hắn một cách qua loa, rồi tập trung nhìn ra ngoài cửa.
Bên ngoài bắt đầu vang lên những tiếng bịch bịch, nhưng không lâu sau âm thanh trở nên nhỏ dần, ngọn đèn lồng treo trên mái hiên cũng bị gió thổi tắt, sau đó là tiếng đóng cửa vang lên.
Ánh sáng chiếu vào từ khe cửa không còn là màu vàng ấm áp của ngọn nến mà là màu tím sẫm quỷ dị, ngay cả ánh trăng cũng không thể xua tan đi.
Ngoài thỉnh thoáng có tiếng dế kêu ra thì mọi thứ đều yên tĩnh trở lại.
Mặt trăng lên cao, ánh sáng chiếu qua cửa sổ ngày càng sáng ngời, những bóng ô cửa sổ mờ nhạt trên mặt đất dần trở nên rõ nét.
Đã rất lâu trôi qua, ngay khi Lý Nhược Thủy nghĩ rằng họ sẽ không làm gì nữa, thì đột nhiên Lộ Chi Dao vỗ vai nàng.
“Đến rồi.”
Như thể để đáp lại lời nói của hắn, không lâu sau, trong viện vốn yên tĩnh vang lên vài tiếng động nhỏ, trên cửa sổ có một bóng đen thoáng qua.
Lý Nhược Thủy ngồi dậy, cầm kiếm nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
Tiếng động ngày càng gần, cuối cùng dừng lại trước cửa, hắn ta dùng đao trượt xuống cánh cửa gỗ, nhưng lại bị xích sắt chặn lại.
Người này không chút do dự, hắn ta lập tức xoay người đi đến cửa sổ bên cạnh, dễ dàng phá cửa xông vào.
Lộ Chi Dao nhẹ nhàng đẩy vai nàng, ra hiệu cho nàng cầm kiếm đi chơi.
“Đừng sợ, ngươi có thể thắng.”
Lời nói của Lộ Chi Dao giống như kim bài miễn tử, Lý Nhược Thủy lấy hết can đảm rút kiếm ra, tấn công không chút do dự.
Người này cũng chỉ là một tên gà mờ, về võ công và thân pháp thì không bằng Lý Nhược Thủy, nhưng hắn ta lại rất nhanh nhẹn, khinh công cũng tốt, cho nên hai người đánh cũng coi như ngang tài ngang sức.
Nàng nhận ra hắn ta không phải đến để đối phó với mình, nên muốn lùi lại phía sau, nhưng hắn ta lại ra một chiêu giả, tiện tay cướp đi chuỗi Phật châu trên cổ tay nàng.
“Phật châu của ta!”
Lộ Chi Dao nghe vậy, hắn nhíu mày đứng dậy, đuổi theo không chút do dự.
Lý Nhược Thủy: ?
“Ngươi lại lừa ta!”
Chân của hắn đã lành mà hôm nay còn để nàng đỡ cả ngày!
Sau khi Lộ Chi Dao đuổi theo người kia, trong phòng ngủ của hai vợ chồng Vương thị lại lao ra một người.
Hắn ta cầm lưới, thuần thục quăng về phía Lý Nhược Thủy.
Vốn tưởng chỉ có một mình hắn ta thì nàng vẫn có thể đối phó được, nhưng vợ chồng họ Vương cũng xông ra ngoài, cửa lớn cũng bị dân làng đẩy ra, hơn mười người vây quanh nàng như muốn tiêu diệt.
“Khốn kiếp!”
Lý Nhược Thủy không ngừng vung kiếm, cố gắng phòng thủ, nhưng cũng không có tác dụng gì.
Đánh đấm lung tung còn có thể giết chết sư phụ già, chưa kể nàng chỉ là một người mới bắt đầu học võ.
“Lý cô nương, cô đừng chống cự nữa, chúng ta cũng không muốn làm cô bị thương.”
Mặt mày Vương thị vốn nhạt nhẽo trở nên đầy sức sống, khuôn mặt giản dị của Vương thúc cũng trở nên dữ tợn, họ xé bỏ mặt nạ giả tạo, bộc lộ bản chất xấu xa nhất của mình.
Những thôn dân này cầm dây thừng, nhìn chằm chằm nàng như một đàn sói bao vây con mồi, chờ cơ hội để cắn xé nàng.
Lúc này, họ là thợ săn, còn nàng chỉ là con mồi.
Những đám mây trôi qua mặt trăng, dần che khuất ánh trăng, bóng tối bao trùm lấy những khuôn mặt tham lam và hưng phấn của bọn họ.
Gió rít lên, Lộ Chi Dao lại trở lại nhà họ Vương, hắn không nghe thấy tiếng của Lý Nhược Thủy, chỉ còn lại sự im lặng.
Hắn đứng trong viện một lúc, sau đó đi đến phòng ngủ chính, kéo vợ chồng họ Vương đang giả vờ ngủ dậy.
“Hai vị, Lý Nhược Thủy đâu rồi?”