“Thôn Đào Hoa, sâu trong núi, trời như mái vòm, sông có ngọc quý, châu ngọc xuôi dòng, vàng bạc đầy bát.”
Những đứa trẻ hát vang bài đồng dao, bao quanh miệng giếng như đang thực hiện một nghi thức nào đó.
Chúng còn quá nhỏ, nhưng đã sớm hiểu ra một nữ tử xinh đẹp có thể mang lại cho chúng một khối tài nguyên quý giá cỡ nào.
Thanh kiếm trong tay Lý Nhược Thủy bị ném sang một bên, hơn chục người nhìn nàng với ánh mắt lăm le, bọn họ đang tranh cãi quyết liệt về việc phân chia chiến lợi phẩm thế nào.
“Vương gia, nhìn tay ta này, tay ta bị nàng ta chém một vết dài như vậy, tiền thuốc men nhà ngươi sẽ trả đúng không?”
Lý Nhược Thủy nhìn vết thương của hắn ta, trong lòng chợt hối hận vì đã lòng mềm.
Nếu lúc trước nàng có thể tàn nhẫn hơn một chút, cứ thế chém thẳng vào cổ những kẻ này, thì bây giờ cũng không đến nỗi bị trói ở đây.
“Còn chia như thế nào nữa? Hôm nay ngươi chỉ đến đây đóng vở kịch, lại còn là tự nguyện đến, mỗi nhà năm mươi lượng là chúng ta đã tận tình tận nghĩa lắm rồi!”
Vương thúc không còn vẻ chất phác nữa, ông ta chỉ vào mặt những người khác, tức đến run cả tay.
Trong thôn ngoài nhà ông ta ra còn có chín nhà nữa, mỗi nhà năm mươi lượng, chia ra nhiều tiền như vậy chẳng khác nào cắt thịt của ông ta, thế mà những người này vẫn chưa thỏa mãn!
“Tại sao chỉ có năm mươi lượng?”
Giọng nói trong trẻo và sáng sủa, xé tan màn đêm âm u, truyền vào tai mọi người.
Vợ chồng nhà họ Vương nhìn Lý Nhược Thủy đang bị trói chặt, trong lòng thoáng chút bất an, không biết nàng muốn nói gì.
“Mặc dù ban ngày đã diễn một vở kịch, nhưng ban đêm vẫn phải diễn tiếp một vở nữa, tại sao chỉ có năm mươi lượng? Mọi người đừng quên, người đi cùng ta không phải là người tốt đâu.”
Lý Nhược Thủy nhìn họ, ánh mắt vô cùng bình tĩnh.
Mặc dù trong lòng nàng biết bọn họ định bán nàng đi, nhưng nàng cũng không quá hoảng sợ.
Những người này quá độc ác, nhưng suy cho cùng, họ chỉ là dân làng, trình độ văn hóa không cao, lại vì tiền, cho nên rất dễ cãi nhau vì chuyện chia chác không đều, mà nàng chỉ cần kéo dài thời gian.
Lý Nhược Thủy liếc mắt về phía tên đại hán bắt nàng, hắn ta không tham gia vào cuộc đối thoại của những dân làng này, mà chỉ nắm chặt sợi dây trói trên người nàng, lặng lẽ đứng một bên.
“Nàng ta nói đúng!”
Một lão nhân râu tóc hơi bạc đứng ra, nhìn thẳng vào vợ chồng họ Vương.
“Tối nay tên kia quay lại tìm nàng ta, chúng ta vẫn phải phối hợp với ngươi diễn kịch, như vậy cũng không cho thêm chút tiền sao? Cẩn thận chúng ta nói ngươi bán nàng ta đấy!”
Những người làm điều xấu ắt có những người làm điều xấu trị.
Lý Nhược Thủy không khỏi cảm thán sự xấu xa của những người này đã ngấm vào tận xương tủy, nàng chỉ mới đề cập đến chuyện không làm không công, mà người này đã trực tiếp đe dọa vợ chồng họ Vương.
Với thủ đoạn kiếm tiền như vậy, đương nhiên hai vợ chồng họ Vương không thể đồng ý, Vương thị tức đến nổ mắt đứng ra phía trước.
“Hôm nay ta giả vờ nói là ngày giỗ của nữ nhi nhà ta, là muốn mời Chu lão gia đến xem hàng, ai ngờ lại dẫn mấy con chồn các ngươi tới, hôm nay các ngươi nhất quyết xông vào ta không ngăn được, các ngươi như vậy không phải là đang ép mua ép bán sao!”
Vợ chồng họ Vương cũng không phải dạng vừa, từ cuộc đối thoại thẳng thắn và khó nghe của họ, Lý Nhược Thủy cuối cùng cũng giải đáp được một chút nghi ngờ.
Hôm đó Lý Nhược Thủy đến gõ cửa, bọn họ vốn tưởng rằng đó là người của Tuần Án Ti, Đội tuần tra, nhưng sau khi nghe thấy giọng nói của nàng, bọn họ vẫn quyết định mở cửa.
Dù sao cái thôn này đã lâu lắm rồi không có nữ nhân đến, việc làm ăn của họ cũng đứt đoạn nhiều ngày, dưới sự cám dỗ của tiền bạc, Vương thị đã mở cửa.
Không ngờ vừa mở cửa đã thấy Lý Nhược Thủy xinh đẹp như vậy, bọn họ chỉ hận không thể lập tức trói nàng lại đưa đến chỗ bọn thổ phỉ ở Đào Sơn đổi bạc, nhưng lại bị Lộ Chi Dao dọa sợ.
Dù sao bọn họ cũng là thôn dân không biết sự đời, bọn họ chưa từng gặp người có khí thế áp đảo như vậy, cho nên định thử xem sao.
Nhưng thuốc cũng đã hạ, mê hương cũng đã đốt, cuối cùng lại chẳng có chút tác dụng gì, còn tốn thêm không ít bạc, cho nên hai người quyết định trực tiếp mời sơn phỉ đến xem hàng.
Kết quả không cần phải nói nhiều, theo quan điểm của họ, Lý Nhược Thủy là hàng thượng đẳng, đáng để bỏ ra nhiều tiền và công sức như vậy.
Còn việc xử lý hậu quả, thì cứ như mọi khi…
Mười mấy lão nhân khóc lóc kể lể nói rằng mình đang ngủ, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, mong công tử tha thứ, bọn họ lấy tấm thân già nua này thề, nhất định sẽ giúp công tử tìm lại cô nương này.
Mưu kế này đã được sử dụng hàng trăm lần, nhiều năm như vậy, dù bọn họ có nghi ngờ, thì họ cũng sẽ không làm gì với nhiều người như vậy.
…
Kẻ ác trở thành kẻ ác chính là vì bọn họ biết cách lợi dụng người tốt.
Lý Nhược Thủy nhìn bọn họ cãi nhau, trong lòng tiếp tục cầu nguyện cho thời gian kéo dài thêm một chút, tốt nhất là đợi Lộ Chi Dao về.
Nhưng mọi chuyện thường không như ý muốn, trong màn đêm tối tăm bỗng nhiên lóe lên một quả pháo màu xanh lục, những thôn dân vốn đang cãi nhau nảy lửa đến mặt đỏ tai hồng đều im bặt, không nói một lời.
“Vương thị, ngươi đã nghĩ kỹ chưa, nếu không đồng ý thì ai cũng không được gì đâu!”
Vương thị nghiến răng nghiến lợi, sau đó quyết tâm gật đầu: “Tối nay thêm một khoản nữa!”
Thảo luận xong, tất cả mọi người đều nhìn về phía Lý Nhược Thủy và tên đại hán cao lớn kia, tên đại hán gật đầu, kéo Lý Nhược Thủy rời khỏi nhà họ Vương.
Những thôn dân kia vui vẻ rời khỏi nhà họ Vương, trên mặt nở nụ cười hớn hở như thể đã được mùa vào mùa thu.
*
Gió đêm thổi vù vù bên tai, tên đại hán này vác nàng trên vai chạy về phía trước.
Pháo hoa phía sau được bắn vừa nhanh vừa vội, tần suất nổ như nhịp trống dồn dập không ngừng thúc giục hắn ta.
Người đàn ông vùi đầu và vội vã, không nhìn lại hay dừng lại chút nào, như thể có một con thú đang đuổi theo anh ta.
“Đại ca, ngươi có biết hắn không?”
Lý Nhược Thủy chịu đựng cơn đau ở bụng, lên tiếng hỏi hắn ta, muốn hỏi thêm một số thông tin.
Ban đầu nàng còn tưởng rằng sẽ mất một chút công sức, nhưng không ngờ người này lại gật đầu, thấp giọng nói một câu.
“Ngày xưa từng gặp mặt một lần, hắn rất mạnh.”
Dừng một chút, hắn ta lại nói tiếp: “Nhưng bây giờ đối đầu với hắn ta cũng không sợ, nhìn hắn có vẻ gầy yếu, ta chỉ cần đấm một cú là có thể đánh ngã hắn.”
“... Vậy ngươi rất lợi hại.”
Ngươi không sợ hắn còn chạy nhanh như vậy làm gì? Lý Nhược Thủy thầm bĩu môi, nhưng không nói ra.
Tên đại hán cơ bắp cuồn cuộn này vác nàng đến bên bờ sông, con sông được đồn là có ngọc quý đang phản chiếu ánh trăng, đang lặng lẽ chảy về phía trước.
Trên mặt sông hòa ánh trăng có một chiếc thuyền nhỏ, tên đại hán vác nàng nhảy lên thuyền, giáng một cú mạnh vào bụng nàng.
Một nam tử đang ngồi trên mũi thuyền, thấy họ lên thuyền thì không chút do dự mà chèo mái, chiếc thuyền trôi xuôi theo dòng nước, dần dần hòa vào màn đêm.
Lý Nhược Thủy nhìn xung quanh, so với việc bị bắt cóc, lúc này nàng càng sợ thuyền lật mà rơi xuống sông hơn.
“Bình thương ban đêm không nên đi thuyền, nhất định phải chú ý an toàn...”
Tên đại hán quay đầu nhìn nàng một cái, sau đó kéo nàng vào trong một chút, do dự một lúc lâu, hắn ta vẫn hỏi ra.
“Ngươi và hắn có quan hệ gì?”
Đương nhiên Lý Nhược Thủy biết hắn ta đang nói Lộ Chi Dao, nhưng tạm thời nàng chưa biết mình nên trả lời thế nào, có thể nói câu trả lời nào, vì vậy đành phải hỏi ngược lại hắn ta.
“Ngươi nghĩ thế nào?”
Tên đại hán sững sờ một chút, lông mày dưới ánh trăng hơi nhíu nhẹ.
“Hắn có thể có quan hệ tốt gì được chứ? Chẳng lẽ ngươi bị hắn ép buộc?”
Xem ra người này khá hiểu Lộ Chi Dao.
Lý Nhược Thủy ngập ngừng nói: “Nếu như ta tự nguyện thì sao?”
Lông mày tên đại hán nhíu lại, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc, tựa như nghe được chuyện kỳ lạ nhất trên đời.
Hắn ta quay đầu nhìn Lý Nhược Thủy, lặng lẽ di chuyển sang bên cạnh, kéo dài khoảng cách với nàng.
Lý Nhược Thủy:..
Không nhất thiết phải như vậy chứ, mặc dù Lộ Chi Dao có chút biến thái, nhưng hắn vẫn có những điểm đáng yêu mà.
“Không biết thưởng thức.”
Tên đại hán lại di chuyển ra xa hơn, nghiêng đầu không nhìn nàng nữa.
*
“Nàng ở đâu.”
Người mà trong lòng Lý Nhược Thủy cho rằng có chút đáng yêu đang đứng bên giường, trông khá kiên nhẫn hỏi vợ chồng họ Vương.
Mặc dù sợ hãi, nhưng Vương thúc dù sao cũng là một kẻ ác đã già, ông ta nhanh chóng lấy lại được đạo đức cao thượng của mình.
“Công tử, chúng ta không biết, lúc nãy chúng ta đang ngủ vừa nghe được mấy tiếng động lớn, thì đã bị công tử đánh thức.”
Vương thị cũng nhân cơ hội lau nước mắt, giọng điệu bi thương.
“Có lẽ nàng đã bị thần sông bắt đi rồi, nơi này thường xảy ra chuyện như vậy, người trong làng chúng ta đều biết chuyện này. Lý cô nương thật đáng thương, dung nhan như vậy, mà lại không được chết già…”
Môi đột nhiên đau nhói, lời nói của Vương thị bị chặn lại trong miệng.
Bà ta rẩy sờ lên vết thương trên môi, vết thương từ khóe môi đến gò má, đang không ngừng chảy máu.
“A!”
Vương thị đột nhiên hét lên, tiếng hét này giống như móng tay cào vào kính, khiến người ta không nhịn được mà nổi da gà.
Lộ Chi Dao điểm huyệt bà ta, sau đó đặt ngón trỏ lên môi cong ra hiệu cho bà ta im lặng.
“Sau này đừng nói những lời nguyền rủa nàng như vậy.”
“Còn nữa, ta hiện tại ta có chút không kiềm chế được bản thân, nếu không muốn chết thì câm miệng lại.”
Hắn giải huyệt cho Vương thị, đứng thẳng người lên, lấy ra một chiếc khăn tay, lau sạch con dao găm, sau đó xoay người đi ra ngoài.
“Gọi tất cả mọi người đến đây.”
Hai vợ chồng họ Vương không muốn nói, nhưng hiện tại hắn không khống chế được bản thân, cho nên hắn sợ mình chưa moi ra được chút tin tức nào đã không nhịn được mà giết chết họ.
Những ngọn đuốc rực rỡ bao phủ ánh trăng lạnh lẽo, tất cả thôn dân của thôn Đào Hoa đều tập trung bên giếng nước trong sân nhà họ Vương.
Trong tay Lộ Chi Dao cầm thanh kiếm mỏng nhặt bên giếng, cúi đầu không nhìn rõ vẻ mặt.
Thôn dân lộ vẻ kinh ngạc, thần sắc tiếc nuối, liên tục châu đầu ghé tai, dường như đều đau lòng vì sự mất tích của Ly Nhược Thủy.
Một lão già chống gậy bước ra từ đám thôn dân, lưng ông ta đã gù, nên bước chân hơi lảo đảo, những lời nói ra cũng đều là tiếng thở dài yếu ớt, vô cùng mong manh.
“Công tử, trước đây trong thôn Đào Hoa của chúng ta từng xảy ra chuyện kỳ lạ như vậy, cháu gái của lão phu đột nhiên biến mất, chính là bị…”
Lời nói còn chưa kịp thốt ra, ông lão kia cúi đầu nhìn lưỡi kiếm cắm vào ngực mình, ngón tay run rẩy chỉ về phía hắn, đôi mắt trợn trắng đục ngầu, lắp bắp vài tiếng.
“Ngươi, ngươi…”
Câu chuyện huyền bí chưa kịp nói hết, ông ta đã ngã quỵ xuống đất tắt thở.
“Xin lỗi, không kiềm chế được.”
Lộ Chi Dao ngẩng đầu lên, rút kiếm về, khuôn mặt hiền lành trông như ảo ảnh dưới ánh lửa, chỉ có giọt máu nhỏ trên má là thật.
“Lý Nhược Thủy đâu, không ai muốn nói cho ta sao?”
Thấy tình hình không ổn, thôn dân vội vàng quỳ xuống thành hàng dài trước mặt Lộ Chi Dược, nước mắt lưng tròng.
“Công tử! Ngươi làm gì vậy, chúng ta chỉ là nông dân bình thường, xương cốt đã già nua, làm sao có thể động vào Lý cô nương!”
Họ hít mũi, lau nước mắt, tiện tay véo vào đứa trẻ bên cạnh một cái.
“Ca ca tha cho bọn ta đi, bọn ta không biết, tối nay bọn ta không gặp tỷ tỷ đó.”
Tiếng trẻ con ồn ào lập tức tràn ngập cả viện.
Nhà họ Vương không tham gia cùng những người này, mà lặng lẽ lui về phía sau một chút.
Người già trẻ nhỏ cùng lên tiếng, không ai là không mềm lòng, nhưng ngoài trừ Lộ Chi Dao.
Ánh kiếm lóe lên, lại một nam tử khác ngã xuống, há miệng sùi bọt mép, dường như còn chưa kịp ý thức được mình đã mất mạng.
“Như vậy.” Lộ Chi Dao hít sâu một hơi, âm cuối hơi run rẩy, hắn mỉm cười với đám người.
“Ai nói cho ta biết nàng ở đâu, hôm nay ta sẽ không giết người đó.”
Thôn dân nhìn nhau, lập tức hoảng hốt, bọn họ chưa bao giờ gặp một người như vậy
“Công tử, chúng ta thực sự không biết…”
Lộ Chi Dao vung thanh kiếm trong tay, rất nhẹ, hắn vẩy những giọt máu còn ấm lên người mọi người.
Hắn đi tới trước mặt một người khác, hai mắt hơi nhắm nghiền, nghiêng người hỏi.
“Ngươi biết không.”
Máu trên mặt đất đọng lại thành một dòng sông nhỏ màu đỏ, thấm ướt đầu gối đang quỳ của người nọ, hắn ta ngầng đầu nhìn Lộ Chi Dao, trong chốc lát không nói được lời nào.
Đây là lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy một người như vậy, người này pha trộn giữa dịu dàng và tàn nhẫn, mang đến một áp lực vô cùng lớn, như thể giây tiếp theo hắn ta sẽ bị người này giết chết.
“Ở, ở Đào Sơn, hang ổ của bọn sởn phỉ. Công tử, ngươi có muốn bạc không? Ta có rất nhiều bạc, ta cho ngươi hế, xin công tử hãy tha cho ta!”
“Công tử, ta cũng có tiền, ta cũng cho ngươi!”
…
Lộ Chi Dao cười, nửa khuôn mặt bị che khuất, hắn lau đi giọt máu, từ từ mở mắt ra, trong đôi mắt không có tiêu cự phản chiếu ánh lửa.
“Ngoài hai người nhà họ Vương, còn ai liên quan đến chuyện này nữa?”
“Không nói, ta sẽ coi như các ngầm thừa nhận.”
Lộ Chi Dao xoay người ném kiếm đi, thanh kiếm mỏng manh xuyên qua tim của vợ chồng họ Vương đang cố lẻn đi, thanh kiếm xiên bọn họ lại với nhau, đóng đinh vào cây du.
“Muốn chạy, vậy bắt đầu từ các ngươi.”
Hắn đi tới rút kiếm ra, quay người lại đối mặt với đám người, từ từ nhắm mắt.
“Các ngươi săn nàng như thế nào, ta sẽ săn các ngươi như vậy. Bây giờ, bắt đầu?”