Cách Chinh Phục Nam Phụ Bệnh Kiều

Chương 65: Chốn đào nguyên (6) - Giam cầm




Ánh trăng thanh tĩnh đẹp đẽ, nếu là ngày thường, chắc hẳn thôn dân thôn Đào Hoa đang ngồi đếm bạc trong nhà mình rồi.

Hầu hết những người ở lại đây đều là nữ nhân, trẻ con và người già, luôn tự cho mình là người có đạo đức cao thượng.  

Dù có ai muốn làm điều gì đi nữa, cũng khó lòng vượt qua giới hạn đạo đức của bản thân để thực hiện. 

Họ chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, người họ gặp không phải là người tốt, mà là một ác quỷ không có khái niệm đúng sai. 

Hắn không màng đến người già, trẻ con, nữ nhân, mà chỉ muốn thỏa mãn thú vui tàn bạo của mình. 

“Ngươi đã làm gì nàng rồi?”

Lộ Chi Dao đứng trước mặt nam nhân này, thanh kiếm mỏng manh lướt qua vai và cổ hắn ta, chém ra những vết cắt đẫm máu chằng chịt.

Môi nam nhân run rẩy, hắn ta chịu đựng cơn đau nhức ở vai, lắp bắp trả lời. 

“Ta... ta không có... ta chỉ kéo nàng ta một cái.”

Hắn ta vừa nói xong, thanh kiếm mỏng đã dứt khoát chém đứt cánh tay hắn ta.

“A!”

Cánh tay hắn ta bị chặt đứt tận gốc, máu chảy như trút nước, một dòng máu ấm bắn lên y phục của hắn, nhuộm chiếc áo lam bình thường thành sẫm màu.

Lộ Chi Dao cầm lấy thanh kiếm đi về phía trước, hắn vừa cười vừa đi, cảm thấy vô cùng hưng phấn.

Những tiếng kêu rên này giống như tiếng nhạc tiên, chẳng những không khiến hắn nao lòng, ngược lại còn thôi thúc hắn nhanh chóng thỏa mãn dục vọng.

Viện của nhà họ Vương không còn yên tĩnh và đơn điệu như trước nữa, giờ đây khắp nơi vang vọng tiếng kêu la thảm thiết, máu me văng khắp nơi.

Trong những năm qua, rất nhiều nữ nhân đã kêu cứu xin tha ở đây, nhưng không một ái đáp lại, lúc ấy họ chỉ cảm thấy buồn cười, vì kẻ gây tội chính là họ.

Bây giờ họ đã trở thành thịt trên thớt, bị kẻ khác tàn sát, tất cả đều kêu cứu và xin tha, chỉ mong sẽ có quan binh tới tuần tra cứu bọn họ.

Nhưng không ai đáp lại.

“Tiếp theo.”

Mũi kiếm sắc bén chĩa xuống đất, bị chủ nhân kéo dài về phía trước, để lại một vệt dài trên phiến đá. 

“Công tử, xin công tử hãy tha cho cháu trai ta, nó vẫn còn nhỏ, nó không hiểu gì đâu!”

Bà lão gào khóc thảm thiết, liên tục đập đầu xuống đất. 

Bà ta đã tiết kiệm được rất nhiều bạc chỉ để sau này dòng độc định này có thể đến Thương Châu sinh sống, giờ đây không những mất hết tiền bạc, mà cháu trai có thể sẽ mất mạng ở đây!

“Nó mới mười tuổi, nó bị chúng ta ép buộc, cháu trai của ta là một đứa bé ngoan, công tử, ngươi giết ta đi, giết ta để đổi lấy mạng nó...”

Bà lão thở hổn hển, đôi môi run rẩy, sau đó hơi thở trút ra cùng với thanh kiếm đâm vào cổ.

“Ai cũng phải chết, ai có thể đổi cho ai? Lúc ta mười tuổi, ta đã biết rất nhiều thứ.”

Lộ Chi Dao hít sâu một hơi, kìm nén bàn tay đang run rẩy vì hưng phấn, nhưng nụ cười trên khóe miệng vẫn dịu dàng như vậy.

“Ta thường nghe mọi người mắng ta, súc sinh là súc sinh, lớn lên cũng không thể thay đổi bản tính.”

Hắn lau đi giọt máu trên mu bàn tay, để lại một vệt đỏ nhạt, sau đó theo tiếng khóc, chạm vào cổ của đứa trẻ.  

“Ngươi nghĩ khi lớn lên ngươi sẽ khác bây giờ sao?”

Đứa trẻ khóc sướt mướt nhìn hắn, trên mặt đầy vẻ phẫn hận, nhưng trong miệng vẫn theo thói quen nài nỉ.

“Ta là một đứa trẻ ngoan, ca ca, huynh tha cho ta đi, ta chưa từng hại tỷ tỷ đó mà.”

“Nói dối.” Lộ Chi Dao lắc đầu, vẻ mặt tiếc nuối.

Tay hắn siết chặt, đứa trẻ ngã xuống, vẻ phẫn nộ mãi mãi in hằn trên khuôn mặt non nớt.

Nội tâm tích tụ đã được trút bỏ gần hết, hắn che mặt cười hồi lâu, không còn kiên nhẫn giết từng người một nữa, mà bắt đầu tăng tốc.

Có một tên đại hán ngồi bên giếng nước, đó là người đã nói ra vị trí của Lý Nhược Thủy.

Trong mấy chục năm cuộc đời hữu hạn của mình, hắn ta chưa từng chứng kiến cảnh tượng nào như vậy, ngay cả gió cũng mang theo mùi tanh nồng của máu.

Hắn ta nhìn Lộ Chi Dao ra tay, nghe tiếng cười của hắn, mà chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy, muốn chạy trốn nhưng chân lại không thể nhấc lên.

Đó là nỗi sợ hãi đến từ bản năng.

Người dân thôn Đào Hoa vì tiền bạc mà bắt cóc nữ tử, cuối cùng lại bị kết liễu trong đêm trăng thanh gió mát, cái chết vô cùng thảm khốc. 

Làm xong mọi chuyện, Lộ Chi Dao cầm kiếm đi đến trước người còn sống duy nhất. 

“Đợi lâu rồi, giờ thì dẫn ta lên Đào Sơn tìm bọn thổ phỉ kia.”

*

“Đây là Đào Sơn à? Sao lại trồng toàn cây lê vậy?”

Lý Nhược Thủy nhìn cây lê bên đường núi mà cảm thấy có chút ngạc nhiên.

Những cây này hẳn là có tuổi đời không ngắn, trên cành đã treo rất nhiều quả lê xanh.

Tên đại hán vạm vỡ liếc nàng, mấp máy môi, cuối cùng vẫn nói ra.

“Chúng ta không muốn nói chuyện với ngươi, ngươi ở cùng với hắn, vậy chắc chắn ngươi cũng bị điên rồi.”

“Vậy để ta tự nói.” Lý Nhược Thủy liếc mắt nhìn hắn ta và tên còn lại, khẽ nhướn mày.

“Trước đây có một cậu bé rất khỏe mạnh, từ nhỏ mà cơ bắp đã cuồn cuộn, tự cho mình có võ công bậc nhất, nhưng không ngờ sau này lại bị Lộ Chi Dao gầy yếu đánh cho tơi bời...”

“Ai bị hắn đánh!” Tên đại hán trợn mắt nhìn nàng: “Đừng có mà gán ghép ta với hắn, hắn không xứng!”

“Ngươi và Bạch Sương là một phe đúng không?”

Lý Nhược Thủy nghiêng người hỏi hắn ta, cố gắng nhìn rõ biểu cảm của hắn ta dưới ánh trăng.

Ánh mắt tức giận của người này hoàn toàn giống với Bạch Sương, bọn họ đều chán ghét Lộ Chi Dao, nói không phải một nhà nàng cũng không tin. 

Tên đại hán ngạc nhiên nhìn nàng, định nói gì đó thì bị một nam tử đội nón rộng vành khẽ ho, ngắt lời hắn ta.

“Liên quan gì đến ngươi!” Tên đại hán khịt mũi, không thèm để ý đến nàng nữa.

Nhưng bây giờ không cần hắn ta trả lời, nàng cũng chắc chắn hắn ta với Bạch Sương là một phe. 

Lúc trước Bạch Sương tham gia luận võ để gả vào Trịnh phủ, nàng ta lại cùng phe với những người này, mà Trịnh phủ còn có tên điên Trịnh Ngôn Mộc kia… 

Trên thực tế, tất cả những chuyện này đều được kết nối với nhau, nếu đào sâu hơn biết đâu lại tìm ra được chút thông tin gì đó.

Nàng cảm thấy mình như vô tình bước vào một cốt truyện khác của nguyên tác.

Nguyên tác không chỉ viết về chuyện tình cảm giữa hai người Lục Phi Nguyệt, mà còn viết về những vụ án họ gặp phải khi phiêu bạt giang hồ, tiếc là trước khi xuyên không, nàng chưa đọc xong nên không biết kết cục ra sao.

Sầu quá mà.

Nàng không những phải chinh phục một kẻ biến thái, mà còn phải điều tra những chuyện mờ ám nữa sao?

Quá mệt mỏi rồi.

Lý Nhược Thủy đi theo hai người lên núi, vì nàng ngoan ngoãn nên không cần hai người bọn họ thúc đẩy, cho nên ba người bọn họ nhanh chóng đến được sào huyệt của bọn sơn phỉ. 

“Ngươi cũng rất biết điều đấy.”

Tên đại hán lại nhìn nàng, rồi cau mày quay đi mở cửa.

Mỗi khi nhìn nàng, hắn ta lại nhớ đến Lộ Chi Dao, như vậy khiến hắn ta cảm thất vô cùng khó chịu. 

Đây là một sơn phỉ rất điển hình, khắp nơi đều châm đuốc, hầu hết người trong bam đều là nam tử, bọn họ cởi trần cầm đao đi tới đi lui, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Lý Nhược Thủy.

Lý Nhược Thủy bị đưa vào trong đại điện, nơi đó có rất nhiều người đang đứng, bọn họ đồng loạt quay đầu nhìn Lý Nhược Thủy.

Ngồi ở vị trí chủ tọa là vị Chu Công Tử hôm nay người đến xem “hàng”, hắn ta đang lật giở một cuốn sổ dày, chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái.

Dáng vẻ của Chu Công Tử này hoàn toàn không hợp với bọn sơn tặc nơi này, cũng không giống như thủ lĩnh ở đây, mà tên râu quai nón đứng bên cạnh hắn ta nhìn mới giống thủ lĩnh hơn.

Nhưng gã ta lại tỏ ra rất nịnh nọt, không ngừng quạt cho Chu Công Tử, cười đến mức nếp nhăn quanh mắt hiện lên.

“Chu Công Tử, công tử kiểm tra xem sổ sách đã đúng chưa? Chúng ta tuyệt đối không nuốt tiền người ngài!”

Vị họ Chu chỉ lật xem sổ sách mà không nói gì, đại sảnh chìm vào tĩnh lặng.  

Lý Nhược Thủy đứng ở giữa đại sảnh, nàng đảo mắt nhìn xung quanh, rồi đối diện với một ánh mắt gần như bị chôn vùi trong đám đông.

Nàng hơi nghiêng người sang một bên, tìm một góc nhìn tốt hơn để nhìn. 

Chỉ thấy một nam nhân y phục rách rưới bị trói vào cột, khi thấy nàng nhìn qua thì trợn tròn mắt, lặng lẽ lắc đầu lia lịa.  

?

Lý Nhược Thủy không hiểu nên đành quay đầu đi quan sát những nơi khác.

“Ban đầu, ta chỉ định đến đây để kiểm tra sổ sách, nhưng không ngờ lại gặp cố nhân. Ngươi với Lộ Chi Dao có quan hệ gì?”

Chu Công Tử xem xong sổ sách, cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn nàng. 

Lý Nhược Thủy im lặng một hồi, rồi nhìn thẳng vào hắn ta: “Có lẽ là đạo lữ.”

Thực ra chưa đến mức đó, nhưng thấy vị công tử này có vẻ hứng thú với chuyện này, cho nên nàng bèn nói quá lên một chút. 

“Đạo lữ?”

Chu Công Tử lặp lại một cách chế giễu, như thể nghe được một câu chuyện cười.

“Cô nương, ta khuyên ngươi một câu, làm đạo lữ của hắn thà rằng bị bọn ta bán còn hơn, người như hắn thì làm gì biết cái gì là yêu.”

Lý Nhược Thủy không trả lời.

Theo như suy đoán của nàng, đến nay, người thân thiết với Lộ Chi Dao như vậy có lẽ chỉ có mình nàng, nàng hiểu rõ hơn bất kỳ ai về những khuyết điểm của người này.

Nhưng nàng cũng biết, hắn không phải là kẻ không thuốc nào cứu được.

“Có lẽ còn một lựa chọn thứ ba, thả ta đi.”

Lý Nhược Thủy không muốn tranh cãi với bọn họ về tính cách của Lộ Chi Dao, cho nên chỉ có thể cố gắng đối phó với bọn họ.

“Ngươi không cần phải làm như vậy.” Chu Công Tử chống tay lên tay vịn, hứng thú nhìn nàng: “Ngươi có kéo dài thời gian thì hắn cũng không đến đâu, ta rất hiểu hắn.” 

“Vậy ngươi muốn cược không?”

Lý Nhược Thủy thở phào nhẹ nhõm trong lòng, đây là cách tốt nhất để kéo dài thời gian, Lộ Chi Dao chắc chắn sẽ đến.

“Không cần cược đâu, có lẽ hắn có ý định đến đây cứu ngươi, nhưng chắc chắn hắn sẽ lấy đó làm cái cớ để giết người.”

Ý định cứu người sẽ nhanh chóng bị niềm vui sướng khi giết người lấn át, một khi đã giết người điên cuồng rồi, thì làm sao còn nhớ đến việc giữ lại một người sống, hơn nữa một người mù như hắn không thể tìm được nơi này.

Dẫu sao thì, đối với một con thú mà nói, không xé xác người ăn thịt đã rất nhân từ rồi, làm sao hiểu được việc cứu người.”

Chu Công Tử từ tốn đặt sổ sách sang một bên, ung dung gật đầu với nàng. 

“Vì ngươi dám ở bên hắn, nên ta sẽ cho ngươi một chút thời gian, xem liệu hắn có đến hay không. Ngươi muốn biết gì?”

Kéo dài thời gian đương nhiên là để nghe kể chuyện, nàng đã quá quen với điều này.

“Vậy thì ngươi hãy kể về thôn Đào Hoa đi, tại sao họ lại trở thành như hiện giờ?”

“Ngươi thật biết cách kéo dài thời gian, đây là một câu chuyện rất cũ rích.”

Thôn Đào Hoa từng là một thôn làng nhỏ làm việc lúc bình minh và nghỉ ngơi lúc hoàng hôn.

Đúng như tên gọi của nó, cứ mỗi tháng ba khi gió xuân thổi, khắp nơi trong thôn đều ngập tràn hoa đào.

Ngoài công việc đồng áng thường ngày, thôn dân còn làm rượu hoa đào để kiếm sống, mỗi tháng đều chọn một ngày đến Giang Châu để bán rượu.

Cuộc sống khá đủ đầy và hạnh phúc, thanh niên trai tráng sống vui vẻ, người già được hưởng tuổi già bên con cháu.

Hàng ngày, họ thích nhất là đi dạo bên sông, lúc đó không ai nhận ra ánh sáng phản chiếu xuống mặt nước đẹp đến nhường nào, bởi vì đó là một phần cuộc sống thường ngày của họ.

Cho đến khi một thi nhân vô tình đến đây và nhìn thấy khung cảnh tuyệt đẹp sông trời nơi đây, ông lập tức có hứng làm thơ và đã sáng tác một bài, từ đó thôn Đào Hoa dần trở nên nổi tiếng. 

Nhiều thi nhân và công tử tiểu thư giàu có đến đây, họ ngâm thơ họa đối, phong hoa tuyết nguyệt, tiêu bạc như nước sông chảy ào ào.

Sướng khổ có nhau, người ngoài đều nói đây là may mắn lớn lao, nhưng mọi chuyện dần đi theo một hướng kỳ lạ.

Tất cả chỉ vì họ không hợp với những người dân cần cù chăm chỉ này.

Ngày đó, khi công việc một nắng hai sương không dài bằng một chén rượu, một khúc nhạc của bọn họ, công việc lao động hàng ngày của họ trở thành một trò cười.

Sự ghen ghét nảy mầm trong lòng họ, tại sao những kẻ đó lại sống nhàn hạ như vậy, mà vẫn có thể tiêu xài số tiền bằng cả năm làm lụng của họ?

Những người dân chưa từng rời khỏi thôn Đào Hoa bị ngâm mình trong lòng ghen tị. Họ không biết rằng khi mình bắt đầu so sánh với người khác, đó chính là lúc đau khổ bắt đầu. 

Mãi cho đến bảy năm trước, bọn sơn phỉ đến thôn Đào Hoa bắt cóc phụ nữ trong thôn để bán, bọn họ báo quan, nhưng quan lại lại làm việc rất qua loa, nói thẳng là không thể làm được gì, cho nên vụ việc cứ thế mà khép lại. 

Nhưng trong số những người dân này, cũng có rất nhiều kẻ độc ác nảy sinh ý định hợp tác với bọn sơn phỉ để kiếm tiền.

Vợ chồng họ Vương cũng là một trong số đó.

“Nực cười không? Rõ ràng, nữ nhi của mình đã bị chúng ta bán, mà cuối cùng chính họ cũng là người hợp tác nhiệt tình với bọn ta nhất, họ là những người hợp tác với chúng tôi nhiều nhất, còn mượn cớ sinh thần của nữ nhi để lừa gạt, giả vờ đáng thương.”

Chu Công Tử bắt chéo chân, nhìn Lý Nhược Thủy từ trên xuống dưới.

“Bán một người, có thể thu được gần một trăm lượng bạc, đó là thu nhập của mấy năm trước, đủ để xóa nhòa những vết thương trong lòng những kẻ độc ác này.”

Nam nhân râu quai nón đứng bên cạnh cười lớn: “Mấy năm nay chúng ta dựa vào bọn họ kiếm được rất nhiều tiền!”

Phi!

Lý Nhược Thủy chỉ muốn trợn tròn mắt, những người này thật sự là quạ đen cười heo đen, chính bọn họ là ngọn nguồn của việc bán người, mà còn dám không biết xấu hổ nói người khác là kẻ xấu.

“Nói nhiều như vậy rồi, ngươi thấy hắn đã đến chưa? Đừng mơ mộng hão huyền nữa…”

Bên ngoài điện có pháo hoa bắn lên trời, sau đó nổ tung, tiếng nổ lớn báo hiệu điềm xấu sắp đến.

Lý Nhược Thủy nhìn bọn họ, không khỏi cong khóe miệng.

Pháo hoa là tín hiệu cảnh báo với bọn họ, nhưng đối với nàng lại là ánh sáng rực rỡ của sự giải phóng.

“Bắt lấy nàng!”

Chu Công Tử thấy pháo hoa thì không nói hai lời chỉ vào Lý Nhược Thủy.

Đương nhiên, Lý Nhược Thủy sẽ không khoanh tay chịu trói, lúc nãy rất nhiều người đã lơ là cảnh giác với nàng, cho nên giờ chạy trốn rất dễ dàng.

Nàng giống như một con gà con nhanh nhẹn, không ngừng luồn lách qua đám đông.

Nhiều người vừa phải để ý đến cuộc chiến bên ngoài, vừa phải nghe lệnh bắt giữ Lý Nhược Thủy, làm hai việc một lúc khiến bọn họ nhất thời không thể bắt được nàng ngay lập tức.

Lý Nhược Thủy chạy vòng qua người bị trói vào cột, hắn ta cũng rất hợp tác mà giơ chân ra ngăn người đến bắt nàng.

Chỉ trong chốc lát, Lộ Chi Dao đã đến cửa điện..

Áo bào xanh của hắn đã dần chuyển sang màu tím sẫm, những giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống đất. 

Lý Nhược Thủy quay đầu lại nhìn, chỉ thấy những người đến bắt nàng đều lặng lẽ rời khỏi điện, cả tên đại hán lúc nãy rêu rao Lộ Chi Dao cũng chuồn mất. 

Như vậy chẳng phải còn không bằng Bạch Sương sao, ít nhất Bạch Sương còn đánh với hắn mấy chiêu.

Nếu thủ lĩnh muốn chạy, thì đám tay sai đương nhiên sẽ phải yểm trợ, chưa kể tên sơn phỉ đứng đầu kia chưa từng nếm trải cảm giác tuyệt vọng khi đối đầu với Lộ Chi Dao.

“Chu đại nhân, các ngươi đi trước đi, ở đây cứ để chúng ta đối phó với hắn!”

Dựa theo tính cách của Lộ Chi Dao, hắn nhất định sẽ nói thêm vài câu, giọng điệu phải dịu dàng, nhưng trong lời nói phải chứa đầy sự khinh bỉ.

Nhưng hắn không đáp lại những kẻ này, ngược lại, hắn khẽ nhắm mắt, đè lại thanh kiếm trong tay, rồi hỏi vọng vào trong điện. 

“Lý Nhược Thủy?”

“Ở đây, ở đây!” Lý Nhược Thủy nhảy lên vài cái, cho hắn biết nàng vẫn ổn.

Ngoại dự kiến của Lý Nhược Thủy, không ngờ sau khi nghe thấy tiếng nàng, Lộ Chi Dao không hề chế giễu những kẻ khác mà lưu loát rút kiếm.

Mặc dù võ nghệ của bọn thổ phỉ cũng không tệ, nhưng chỉ đối phó được với dân thường, đối đầu với cao thủ như hắn thì e rằng cả tên đại hán cơ bắp cuồn cuồn lúc nãy cũng không địch nổi. 

Giết bọn họ đối với Lộ Chi Dao mà nói cũng chẳng có gì khó, nhưng sẽ tốn chút thời gian. 

Hắn đâm thẳng vào cổ họng của những người này, dùng cách đơn giản và hiệu quả nhất để kết liễu mạng chúng, tốc độ nhanh đến không cần phải nói.  

Ngay cả nam tử bị trói vào cột cũng há hốc mồm kinh ngạc.

Cho đến khi trong chính điện không còn bất kỳ âm thanh nào nữa, Lộ Chi Dao giơ kiếm tiến về phía họ, chỉ thẳng vào nam tử bị trói. 

“Khoan đã, là đồng bọn!”

Lý Nhược Thủy lập tức lên tiếng ngăn hắn lại, nhưng thân thể vẫn thành thật lui ra xa một bước.

Đao kiếm không có mắt, khiến mình bị thương thật sự không tốt.

Lời nàng vừa dứt, Lộ Chi Dao lập tức dừng tay, đứng yên một lát rồi đi về phía nàng. 

Trán Lộ Chi Dao hơi ướt, trên chóp mũi còn lấm tấm chút mồ hôi, khi đi đến bên cạnh nàng rồi cởi bỏ áo bào dính đầy mùi máu tươi, chỉ còn lại chiếc áo lót màu trắng.

Đứng trước mặt nàng, Lộ Chi Dao thở phào nhẹ nhõm, cởi bỏ sợi dây trói trên tay nàng rồi vứt kiếm sang một bên. 

Hắn lại nắm lấy tay nàng, đeo lại chuỗi tràng hạt vào cổ tay nàng. 

Mặt mày hắn mang ý cười, tựa như đã hoàn thành một việc lớn. 

“Ngươi luôn bị người ta bắt đi, xem ra sau này không thể để ngươi cách ta quá xa.”

“Trên đường tới đây ta đã nghĩ rất nhiều, nhưng hình như cho dù thế nào cũng không có cách nào để ngươi an toàn bên cạnh ta, cho dù thế nào ngươi cũng bị người khác bắt đi, điều này khiến ta cảm thấy... lo lắng?”

Hắn cân nhắc từ ngữ, cố gắng để Lý Nhược Thủy hiểu được cảm xúc hiện tại của mình.

Lộ Chi Dao là một người như vậy, bất kể hoàn cảnh, bất kể thời điểm, chỉ cần hắn muốn, hắn sẽ thẳng thắn bày tỏ suy nghĩ của mình với nàng.

Dù cho suy nghĩ đó có hơi kỳ quái đi chăng nữa.

Lý Nhược Thủy lúc này có chút bối rối, nhưng dường như lại cảm nhận được điều gì đó.

Lộ Chi Dao chạm vào mặt nàng, giọng điệu dịu dàng nói ra một câu làm nàng sửng sốt. 

“Vì vậy, vừa rồi trên đường đến đây ta đã nghĩ ra một cách, ta sẽ tìm một nơi không ai biết để giam lỏng ngươi, như vậy sẽ không ai có thể bắt ngươi đi nữa.”

“Được không?”

?

Lý Nhược Thủy sững sờ, chớp mắt nhìn hắn, đây chính là cái gọi là “giam cầm” trong truyền thuyết sao?

Nếu đây là một trò chơi chinh phục bình thường, nàng chắc chắn đã đi vào tuyến đường BE.

Nhưng đây là người thật, không phải trò chơi, mặc dù nàng không thể quay lại, nhưng nàng có quyền lựa chọn. 

“Còn độc cổ thì sao? Bây giờ ta vẫn còn bị trúng độc, chuyện này để nói sau được không?”

Cảm ơn Bạch Khinh Khinh đã hạ độc nàng, nếu không bây giờ nàng thật sự không tìm được lý do để từ chối.

Bởi vì bất kể lý do là gì cũng sẽ khiến nàng trông rất không tình nguyện, và kết quả có thể còn tệ hơn bị nhốt.

Thay vì tự mình đội nồi, thì nàng quyết định đẩy hết cho Bạch Khinh Khinh. 

“Không sao, khi nào ra ngoài chúng ta sẽ đi tìm bà ta.”

Lộ Chi Dao nở nụ cười, dường như rất hài lòng với câu trả lời của nàng, hắn còn tưởng nàng sẽ từ chối. 

Hắn đã nghĩ kỹ rồi, nếu nàng từ chối thì hắn sẽ trực tiếp biến nàng thành người rối, giống như Bạch Khinh Khinh điều khiển nàng vậy, Lý Nhược Thủy vẫn có thể chạy nhảy, nhưng sẽ không thể rời xa hắn. 

“Chúng ta còn phải tìm bà ta để lấy thuốc giải sao?”

Lần này Lý Nhược Thủy bắt đầu suy nghĩ xem nên đối phó với tình huống tiếp theo thế nào, một khi nàng bước vào phòng giam thì quyền chủ động có thể sẽ không còn nằm trong tay nàng nữa.

Đến lúc đó, nàng chỉ có thể chờ Lộ Chi Dao đến gặp nàng mỗi ngày, muốn chinh phục thành công thì không biết phải đợi đến bao giờ. 

“Tìm thuốc giải?”

Lộ Chi Dao dường như nghe thấy một câu chuyện cười nào đó, hắn thấp giọng cười, nhân tiện giúp nàng vén tóc ra sau tai.

“Ngươi bị ngốc sao? Chỉ cần đặt kiếm lên cổ Sở Tuyên thôi, ngươi đoán xem Bạch Khinh Khinh có giải độc cho ngươi không?”

?

Người nhà này rốt cuộc bị sao vậy?

“Khoan đã, ngươi đã biết người đó là Bạch Khinh Khinh rồi sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.