Cách Chinh Phục Nam Phụ Bệnh Kiều

Chương 66: Chốn đào nguyên (7) - Thảo luận về giam cầm




Lý Nhược Thủy vốn tưởng rằng Lộ Chi Dao không nhận ra Bạch Khinh Khinh, dù sao lúc bị bỏ rơi hắn cũng chỉ mới sáu tuổi, lại không thể nhìn thấy, cho nên đáng ra hắn không thể nhận ra mới đúng.

“Nghe giọng điệu của ngươi, hình như ngươi cũng quen biết bà.”

Lộ Chi Dao giúp nàng xoa cổ tay: “Sao ngươi lại biết bên bà?”

Lý Nhược Thủy mím môi, bàn tay bị hắn nắm lấy vô thức nắm chặt hơn.

“Bởi vì ta tình cờ nghe thấy tên bà…”

“Ngươi căng thẳng cái gì, biết thì biết, ta không để ý.” Lộ Chi Dao mỉm cười, sờ sờ chuỗi Phật châu trên cổ tay nàng.

“Cho dù ngươi có biết mối quan hệ giữa ta và bà hay không, miễn là ngươi luôn ở bên cạnh ta, thì điều đó không quan trọng.”

Lý Nhược Thủy nhìn hắn, nếu không phải vẫn chưa có hệ thống nhắc nhở, thì có lẽ nàng đã thật sự cho rằng người này yêu mình sâu đậm. 

Rốt cuộc phải làm thế nào mới được tính là chinh phục thành công đây?

[Nhắc nhở, mục tiêu chinh phục trước mắt là độ hảo cảm chưa đạt tới mức tối đa, xin ký chủ hãy tiếp tục cố gắng.] 

Tiếp tục cố gắng?

Nếu cố gắng thêm nữa, nàng thật sự sẽ phải dâng hiến cả bản thân mình vào đó, nếu kết cục cuối cùng là ở lại đây với hắn, vậy thì nàng sẽ không bao giờ gặp lại phụ mẫu mình nữa.

Lý Nhược Thủy siết chặt nắm đấm, lông mi khẽ run lên,  khóe môi hơi nhếch lên.

“... Được, ta sẽ luôn ở bên ngươi.”

Lộ Chi Dao hài lòng cong mắt, từ từ cúi người tựa vào vai nàng, khuôn mặt bị che khuất tràn đầy sự quyến luyến không lỡ rời.

“Ta làm tốt như vậy, ngươi không thưởng cho ta chút gì sao?”

Lý Nhược Thủy nhìn qua vai hắn, nhìn thi thể vặn vẹo phía sau, ngập ngừng giơ tay lên ôm lấy hắn, sau đó nhẹ nhàng vỗ về hắn.

“Như vậy được rồi chứ, cảm thấy khá hơn chưa?”

Lộ Chi Dao đã giết người suốt đoạn đường đi đến đây, bây giờ cơ thể vẫn còn run rẩy vì hưng phấn không thể kiềm chế, cùng với tiếng thở dốc nhẹ nhàng.

Hắn vẫn luôn không kìm nén được phản ứng này, cũng không muốn kìm nén, nhưng thời gian dài sẽ hơi cứng nhắc, hiện tại sau khi Lý Nhược Thủy vỗ về thì hắn đã cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. 

Lộ Chi Dao thả lỏng cơ thể, nghiêng đầu tìm môi nàng, nhưng lại bị Lý Nhược Thủy đè đầu lại.

“Vị công tử này, xin hỏi ngươi là?”

Nàng quay đầu nhìn nam tử bị trói vào cây cột, chuyển đổi chủ đề. 

Y phục trên người hắn ta rách nát, ngũ quan có vẻ hơi trẻ con, hắn ta đang ngẩng đầu nhìn về phía khác, nghe thấy tiếng của Lý Nhược Thủy mới ngập ngừng nhìn lại.

Bầu không khí vừa rồi giữa hai người họ khiến hắn ta mặt đỏ tai hồng, nhưng ngẫm kỹ lại thì hai người cũng chẳng làm gì, thật là kỳ lạ.

“Ta tên là Thôi Minh Hạo, vốn là đến đây để điều tra án.” Hắn ta liếc mắt nhìn Lộ Chi Dao đang dựa vào người Lý Nhược Thủy, rồi nhanh chóng dời mắt đi.

“Nhưng chó ngáp phải ruồi thế nào lại đi vào thôn Đào Hoa, lại nghe về chuyện sơn phỉ nơi đây, cho nên ta mới không biết tự lượng sức mình mà điều tra, sau đó bị bắt.”

Thôi Minh Hạo?

Đây không phải vị thanh mai trúc mã thầm mến Lục Phi Nguyệt trong nguyên tác sao, vừa không thể thắng được Giang Niên từ trên trời rơi xuống, cũng không đánh lại nam ba đáng thương Lộ Chi Dao.

Cũng là đứa con mà Lý Nhược Thủy yêu thương nhất khi đọc sách. 

Nàng vẫn còn nhớ cảnh hắn ta bị từ chối, cơn mưa ngày hôm đó còn lớn hơn cả lúc Y Bình về nhà đòi tiền.

Thật ra nàng ủng hộ CP thanh mai trúc mã, nhưng nam chính đã là Giang Niên, vậy nên nàng đành tiếc nuối mà nói một câu…

“Thật là đáng thương.”

Lý Nhược Thủy buông Lộ Chi Dao ra, nhặt thanh kiếm mỏng trên mặt đất lên, giúp hắn ta cắt dây trói.

Không biết nàng có cơ hội chứng kiến cảnh hắn ta tỏ tình trực tiếp hay không, nàng thật sự rất tò mò khi đó hắn ta đã khóc lóc trở về nhà như thế nào. 

Thôi Minh Hạo được cởi trói, tức giận nhìn những người này, chỉ hận không thể tự mình xông lên động thủ.

“Ta vậy mà lại bị những thôn dân đó lừa,những kẻ ác độc này, đáng bị bắt giữ!”

Lý Nhược Thủy nhìn đám sơn phỉ này đã chết, không khỏi gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, đúng vậy.”

“Ngươi còn biết hắn ta?”

Cổ tay bị người kéo lại, Lý Nhược Thủy quay đầu nhìn Lộ Chi Dao đang mỉm cười, nàng nhất thời nghẹn lời, sau đó vỗ nhẹ vào tay hắn.

“Bây giờ không phải đã biết nhau rồi sao?”

Nói dối.

Phản ứng của nàng khi đối mắt với những người nàng không quen biết phải giống như khi đối mặt với Trịnh Ngôn Mộc, không tự nhiên lại giữ khoảng cách, chứ không phải là giọng điệu quen thuộc như vậy. 

“Ra vậy.” Lộ Chi Dao gật đầu, nhưng tay vẫn không buông nàng ra.

Không sao, Lý Nhược Thủy sẽ không rời xa hắn, nàng có quen biết hay không cũng không quan trọng, chẳng mấy chốc bọn họ sẽ sống một mình ở nơi nào đó thôi.

Ngay lúc Lý Nhược Thủy và Thôi Minh Hạo đang nói chuyện về vụ án, Lộ Chi Dao đột nhiên nhớ tới một chuyện.

“Ngươi thấy hắn đẹp hơn hay ta đẹp hơn?”

“Đương nhiên là ngươi đẹp hơn.”

Lý Nhược Thủy đã sớm đoán được hắn sẽ hỏi câu này, khi hắn vừa hỏi ra miệng thì nàng đã không chút do dự trả lời.

Thôi Minh Hạo sờ sờ mũi, quay đầu che miệng cười.

Không phải hắn ta cười nhạo, mà chỉ là cảm thấy mới lạ, hắn ta rất ít khi thấy có nam nhân nào lại lo lắng mình không phải là người đẹp nhất trong mắt người mình thích. 

Lộ Chi Dao cong mắt, rất hài lòng, ít nhất câu trả lời này không phải là lừa hắn.

Nói ra cũng thú vị, rõ ràng hắn không thích người khác lừa gạt hắn, nhưng vào lúc này hắn lại bỏ qua giới hạn trước đây của mình.

Dường như chỉ cần nàng ở bên, thì mọi thứ đều có thể.

“Hay là đêm nay chúng ta ở lại đây đi, sáng mai hãy xuống núi?”

Lý Nhược Thủy liếc mắt nhìn thân thể Lộ Chi Dao rồi đưa ra đề nghị này.

Dù sao hắn cũng bị thương, sau trận chiến hôm nay không biết có thêm vết thương mới nào không. 

“Cũng được, chúng ta nên nghỉ ngơi một chút.”

Thôi Minh Hạo đáp, có chút không tự nhiên nhìn bọn họ: “Vậy ta đi tìm phòng trước, dù sao trong bang đảng cũng chẳng còn ai.”

Vị công tử kia đứng sau Lý cô nương, đang ngẩng đầu “nhìn” về phía hắn ta, mặc dù người này đang cười nhưng hắn ta lại cảm nhận được một sự áp bức vô hình. 

Giống như mặt hồ trước cơn mưa bão, tuy bình lặng nhưng lại in bóng mây đen, bất cứ lúc nào cũng có thể nổi sóng dữ.  

… Có lẽ hắn ta đang làm phiền họ.

Thôi Minh Hạo lập tức xoay người bước qua xác chết trên mặt đất rời đi, khi đi ngang qua vị trí của tên cầm đầu bọn sơn phỉ thì nhìn thấy một góc cuốn sách.  

Hắn ta dừng lại, cúi người nhặt quyển sách dính máu lên.

Đây chính là sổ sách kế toán mà Chu Công Tử đã xem qua.

Thôi Minh Hạo từ từ cong khóe môi, lật đi lật lại xem mấy lần, xác nhận đây chính là sổ sách giao dịch của bọn sơn phỉ trong mấy năm nay. 

Lần này không uổng công đến đây, hắn ta phải mang về Hoàng Thành cho Lục Phi Nguyệt xem! 

*

“Lý cô nương, xuống núi các ngươi định đi đâu?”

Thôi Minh Hạo lau mồ hôi, nhìn mặt trời thiêu đốt trên bầu trời, không ngừng đấm vào chân.

Từ sáng sớm sau khi rời khỏi sơn trại của bọn sơn phỉ, họ đã đi bộ liên tục đến tận bây giờ. 

“Về Thương Châu trước đi, sau đó sẽ đến Hoàng Thành.”

Lý Nhược Thủy mặt không đỏ tai không hồng đi trước, tay đỡ Lộ Chi Dao, thậm chí còn đi khá thoải mái. 

Mặc dù chân hắn hơi khập khiễng, nhưng vết thương trên người đã dần trở nên tốt hơn, tối qua nàng thấy vẫn còn vài vết trầy xước đang rỉ máu. 

“Ta cũng muốn về Hoàng Thành, hay là chúng ta đi cùng đi? Đi đường thủy sẽ nhanh hơn.”

Thôi Minh Hạo cười lên lộ ra lúm đồng tiền, trông rất thân thiện.

Lý Nhược Thủy lập tức đồng ý: “Được, chúng ta không biết đường, đúng lúc nhờ ngươi dẫn đường.”

Không biết tình huống hiện tại của Bạch Khinh Khinh ở hoàng thành như thế nào, nhưng chắc chắn là có thế lực rất lớn, có Thôi Minh Hạo ở đây nàng có thể thám thính tình hình ở Hoàng Thành. 

“Ta bị thương.”

Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai, Lý Nhược Thủy quay đầu Lộ Chi Dao, vẻ mặt đầy khó hiểu.

“Ta đã đỡ ngươi đi rồi, sao mà bị thương được?”

“Ở đây.”

Hắn rũ mắt, vén tóc mái sang một bên, băng gạc trên lưng đã thấm ra ít máu.

“... Thật.”

Nàng rất nghi ngờ vết thương này là do hắn tự làm bục ra.

Lý Nhược Thủy lại nhớ đến giấc mơ trước đó, hắn tự làm mình bị thương chỉ để nàng nhìn thêm một cái. 

“Đến Thương Châu ta sẽ băng bó cho ngươi, được không?”

“Ngươi cõng ta đi.” Lộ Chi Dao giãn mày, lông mi lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời: “Chân ta đau.” 

?

“Tối qua ngươi đuổi theo người kia đến suýt chút nữa bay lên luôn rồi.” Lý Nhược Thủy lẩm bẩm: “Ta đã cõng ngươi nhiều lần như vậy, sao không phải là ngươi cõng ta.” 

“Được.”

Lộ Chi Dao vốn đi không vững bỗng nhiên đứng thẳng người, hơi cúi người về phía trước, vỗ vai ra hiệu cho nàng.

Thôi Minh Hạo đi bên cạnh khẽ dời mắt, mặt hơi đỏ.

Lý Nhược Thủy nhìn băng gạc lộ ra trên cổ tay, cười lắc đầu: “Thương thế nặng như vậy mà còn muốn cõng ta?”

“Không sao, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên.”

“Quên đi, chân của ngươi vẫn chưa lành hẳn.” Lý Nhược Thủy suy nghĩ một hồi, đỡ hắn đứng giữa mình và Thôi Minh Hạo: “Như vậy được rồi chứ?”

Lộ Chi Dao cười khẽ, tâm trạng rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều: “Ngươi lúc nào cũng hiểu ý ta.”

Không cho Lý Nhược Thủy cơ hội nói chuyện với đối phương, hắn dựa vào Lý Nhược Thủy, bắt đầu nghĩ đến một tương lai hạnh phúc.

“Ngươi thích nơi nào? Tô Châu thế nào?”

Chuyển đổi chủ đề quá nhanh, Lý Nhược Thủy không theo kịp mạch não của hắn: “Tô Châu gì cơ?”

“Thì là nơi giam giữ ngươi, không phải tối hôm qua chúng ta đã nói rồi sao?”

Hắn nghiêng đầu, lông mi cong thành một đường cong xinh đẹp, khóe miệng cũng nhếch lên.

Cứ như đang bàn về chuyến du thu ngày mai vậy, hắn không hề cảm thấy từ “giam giữ” có gì không ổn.

Nhưng đối với Lý Nhược Thủy mà nói lại là một tin xấu.

Cứu mạng, hắn đang nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này sao? Tiến độ đã đến mức chọn thành rồi sao! 

Lý Nhược Thủy liếm môi, chớp mắt mấy cái, cố gắng tìm một lý do.

“... Tô Châu là một thành tốt, nhưng ta không hiểu họ nói gì.”

“Ta sẽ dạy ngươi.” Lộ Chi Dao  suy nghĩ một chút, khẽ lắc đầu, không nhịn được bật cười.

“Ngươi không cần phải ra ngoài, không cần phải nói chuyện với họ, chỉ cần nói chuyện với ta là được rồi.”

Lý Nhược Thủy cười gượng hai tiếng: “Cũng đúng. Nhưng mùa hè ở đó quá nóng, nhốt trong nhà sẽ rất khó chịu.”

Nàng đang cái quái gì vậy, nàng thật sự đang thảo luận với hắn xem bây giờ nên giam nàng ở đâu cho thoải mái sao, nghe thật kỳ quái.

“À, vậy thì phải tìm một nơi ấm về đông mát vào hè.” 

Lộ Chi Dao mím môi, bắt đầu suy nghĩ về những nơi mình từng đến.

“Tần Hoài cũng không tồi.” Thôi Minh Hạo nghiêng người nói xen vào một câu: “Sau này ta muốn đưa người mình thích đến đó định cư.”

Lý Nhược Thủy trừng mắt nhìn hắn ta, sau đó nhìn Lộ Chi Dao: “Tần Hoài nhiều sông, sống cạnh nước có vẻ hơi nguy hiểm.”

“Phải.” Lộ Chi Dao gật đầu, những đốm sáng giữa những cây lê chiếu lên mặt hắn, trở nên hơi mờ ảo.

“Ngươi bơi giỏi như vậy, lỡ ngươi bơi đi theo nước thì sao?”

“... Quá nhiều mối lo.”

Con đường ra khỏi Đào Sơn khiến Lý Nhược Thủy cảm thấy vô cùng dày vò.

Nàng không chỉ phải chọn địa điểm với Lộ Chi Dao, mà còn phải chọn phong cách nhà nàng thích, loại khóa nào không thể mở và chiếc giường cần sẽ gắn bó với nàng nửa đời người còn lại.

Cũng may là những chuyện này vẫn có thể trì hoãn, Lý Nhược Thủy đang cầu nguyện Bạch Khinh Khinh đừng dễ dàng giúp bọn họ giải độc như vậy.

Ít nhất là trước khi nàng tìm ra cách thoát khỏi kết cục bị giam cầm đó.

Không biết hôn có hiệu nghiệm không, nếu thật sự không được thì nàng phải tiến thêm một bước thôi.

Ba người mỗi người một tâm sự đi dọc bờ sông, mặt nước vẫn in bóng ánh chiều tà, đỏ rực như một ngọn lửa đang cháy.

Trước đây, dân làng thôn Đào Hoa thường thả những nữ tử bị bắt cóc xuống sông, lợi dụng dòng nước đưa họ đến chỗ bọn sơn phỉ, để kiếm chác món lãi kếch sù.

Bây giờ, thôn Đào Hoa không còn một bóng người, dòng máu loang lổ chảy xuống sông, hòa tan vào dòng nước rồi biến mất, không để lại dấu vết. 

*

“Nhà đò, hôm nay có thuyền đến Hoàng Thành không?”

Thôi Minh Hạo đứng trên bến thuyền hỏi người chèo thuyền.

Lý Nhược Thủy và Lộ Chi Dao đứng sau lưng hắn ta, lẩm bẩm nói chuyện.

Sau khi trở về Thương Châu, bọn họ không chỉ đến y quán gặp đại phu mua thuốc, mà còn đến quán trọ lấy đống con rối và một số thứ kỳ lạ do Lộ Chi Dao làm, cuối cùng là đến tiệm rèn lấy kiếm.

Lý Nhược Thủy lúc mới đến đây hai tay trống trơn, nhưng bây giờ đã mang theo một đống đồ.

“Ngươi mang những con rối này theo làm gì? Nặng quá.”

Lý Nhược Thủy lại nhìn chúng với vẻ ghét bỏ, đột nhiên nhớ đến con mèo bị cái vẻ xấu xí dọa đến mức dựng lông.

Mà Lộ Chi Dao thật sự rất nhẫn nại, mỗi con rối hắn đều cẩn thận nhồi đậu xanh, như sợ không đủ xấu.

“Đây đều là ngươi, đương nhiên phải mang theo.”

Lộ Chi Dao lấy bọc đồ, cẩn thận xếp lại những con rối nhỏ.

“Đây là ai cơ?” Lý Nhược Thủy nghi ngờ mình nghe nhầm.

“Ta làm theo hình dáng của ngươi mà.” Lộ Chi Dao vuốt ve đầu con rối, rồi lại cẩn thận thả về bọc đồ.

Giống như sét đánh ngang tai, Lý Nhược Thủy thậm chí còn sửng sốt đến mức lùi lại một bước.

Nàng đột nhiên hiểu ra tại sao mình mãi không thể chinh phục được hắn. 

Hóa ra trong lòng hắn, nàng lại có hình dạng như vậy, thế này thì sao mà chinh phục được chứ.

“Đây không phải là ta!” Lý Nhược Thủy lo lắng đến mức đặt đồ xuống, kéo tay hắn sờ mặt mình.

“Ngươi cảm nhận thử đi, mắt của ta sao lại to bằng hạt đậu được, ai đồn linh tinh vậy hả!”

Lộ Chi Dao bị cô kéo từ trán đến cằm, hắn mỉm cười không nói gì, chỉ gật đầu theo lời nàng.

“Đúng là không giống.”

Hắn đã khắc sâu hình ảnh của nàng trong đầu, nhưng bây giờ nghe nàng giải thích thì hình ảnh đó lại trở nên rõ ràng hơn.  

“Miệng ta không như vậy, chỗ này hơi cong lên.”

Lộ Chi Dao chạm vào khóe môi hơi cong của nàng, cẩn thận cảm nhận sự mềm mại dưới tay.

“... Rất thoải mái.”

“Ngươi quên thì lần sau cứ sờ là được, đừng để hình tượng của ta sụp đổ trong lòng ngươi.”

Lý Nhược Thủy cảm thấy hơi tức giận, đến giờ phút này nàng đã bị đồn hai tin đồn.

Một là bắt được nàng thì có thể khống chế được Lộ Chi Dao, hai là mắt nàng to bằng hạt đầu, lông mày như củ sâm.

Bất cứ ai nghe cũng phải nói là thái quá.

“Nhưng trong lòng ta, hình tượng của ngươi đã là mắt to bằng hạt đậu, lông mày như củ sâm rồi, làm sao bây giờ?”

Lộ Chi Dao cong môi, như thể hắn không nhận ra rằng mình nói vậy sẽ chọc giận nàng.

“Quên đi, quên đi cho ta, mắt ta to bằng hạt dẻ, mũi thẳng như tấm ván, môi mỏng như giấy.”

“...”

Thôi Minh Hạo đi tới, nghe vậy thì thầm nghĩ nói quá vậy.

“Lý cô nương, thuyền đã thuê xong rồi, có lẽ hai ngày bữa sẽ đến Hoàng Thành.”

Lý Nhược Thủy kéo Lộ Chi Dao lên thuyền, trong lòng vẫn cảm thấy sợ đến mức nghi ngờ nhân sinh.

Nàng nhìn những con rối xếp chồng trong bọc hành lý, tất cả chúng đều trông giống nhau, đủ để thấy Lộ Chi Dao đã tỉ mỉ như thế nào.

Nếu người muốn chinh phục nàng cũng có dáng vẻ kỳ quái như vậy, có lẽ nàng cũng sẽ không động lòng. 

Cứu mạng, đây chính là cảm giác xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất sao, càng nghĩ càng thấy xấu hổ!

Con thuyền lớn từ từ trôi về phía trước, trong một căn phòng trên thuyền, không chỉ có một mình Lý Nhược Thủy đang ngồi xổm trong góc sững sõ nhìn những con rối. 

Mà còn có Lộ Chi Dao lần đầu tiên trong đời được ngồi thuyền lớn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.