Từ Thương Châu đến Hoàng Thành, đi đường thủy là nhanh nhất, chỉ mất ba ngày.
Nhưng ngày đầu tiên Lý Nhược Thủy không hề ra khỏi khoang thuyền, nàng ngồi co ro ở góc phòng, nhìn chằm chằm vào đống rối gỗ hồi lâu, trong lòng cảm thấy vô cùng buồn bã.
Đây có phải là cảm giác của một chú hề nhảy nhót sao*, nếu bây giờ nàng ở trên đất liền, nàng nhất định sẽ mang ra đình nghỉ mát trong nhà để treo lên.
(*) Nguyên văn là 跳梁小丑, miêu tả những người ngu ngốc mà cứ tưởng mình tài ba nhưng thực ra trong mắt người khác hành động của họ như những thằng hề.
Muốn chấm dứt sự xấu hổ này thì cách duy nhất là đối mặt trực tiếp với nó.
Lý Nhược Thủy túm lấy cổ mấy con rối gỗ đứng dậy, quay sang nhìn Lộ Chi Dao, ánh mắt long lanh, mặt hơi đỏ.
“Hay là chúng ta làm lại đống rối gỗ này… ngươi làm sao vậy?”
Thấy Lộ Chi Dao đang cau mày, ôm ngực, thậm chí còn không giả vờ cười được, Lý Nhược Thủy lập tức đặt rối gỗ sang một bên, bước tới trước kiểm tra tình hình của hắn.
Giống như những người bị nội thương trong phim truyền hình, chẳng lẽ hôm qua đánh nhau hắn bị thương mà giấu nàng?
Lúc Lý Nhược Thủy đến gần, Lộ Chi Dao lập tức nắm lấy tay nàng, cười gượng, yếu ớt lắc đầu.
“Không biết sao, chỉ hơi chóng mặt thôi.”
Chóng mặt?
Tiếng sóng vỗ ào ào đập vào thân thuyền, sàn thuyền cũng lắc lư lên xuống, tuy biên độ không lớn nhưng rất rõ ràng.
“…”
Lý Nhược Thủy muốn nói lại thôi, thử vỗ nhẹ vào bàn tay mềm yếu của hắn:: “Ngươi từng ngồi thuyền bao giờ chưa?”
“Ngồi rồi.” Lộ Chi Dao dừng lại: “Nhưng đây là lần đầu tiên ta ngồi trong khoang thuyền như thế này.”
Hiểu rồi.
Có vẻ như nàng đã tìm ra điểm yếu của Lộ Chi Dao.
Người này không sợ chết, điên cuồng, võ lực mạnh nhất trong truyện, nhưng lại say sóng.
Nếu ai đó muốn khiêu chiến với hắn, vậy chọn chiến trường trên một con thuyền lớn như thế này thì tỷ lệ thắng chắc chắn sẽ rất cao, ít nhất là sáu hoặc bảy phần.
“Có lẽ ngươi bị say sóng rồi.”
Chẳng trách nãy dẫn hắn lên thuyền hắn lại phản ứng mới lạ như vậy, khi biết trên thuyền có phòng còn khá ngạc nhiên.
Hắn quá tin tưởng nàng, đến nỗi chưa rõ tình huống thế nào đã lên thuyền.
Lý Nhược Thủy thở dài, nhẹ nhàng xoa gáy cho hắn, cố gắng giúp hắn thả lỏng, để giảm bớt cảm giác chông chênh.
Nàng chưa từng gặp ai bị say sóng, vì vậy nàng cũng không biết làm vậy liệu có khiến hắn thoải mái hơn không.
“Có đỡ hơn không?”
Lộ Chi Dao nhẹ nhàng trả lời, tựa đầu lên vai nàng, hai tay vòng qua eo nàng, mái tóc dài che gần hết lưng hắn.
“Đỡ hơn một chút rồi.”
Các dây thần kinh căng thẳng dần thả lỏng khi nàng chạm vào, một cảm giác nhẹ nhõm không thể diễn tả dâng lên trong lòng hắn.
Hắn không biết đây gọi là cảm giác lưu luyến gì, nhưng hắn biết mình rất thích cảm giác ôm nhau như này.
Lộ Chi Dao đặt tầm quan trọng của việc ôm sau hôn môi, từ đó hắn đã lên sẵn kế hoạch.
Sau khi xây nhà cho Lý Nhược Thủy, mỗi ngày ngoài hôn ra, hắn sẽ ôm nàng thêm một cái, sau đó sẽ bắt đầu một ngày mới.
“Ngươi vừa nói gì?”
Có lẽ vì say sóng nên giọng điệu của Lộ Chi Dao trở nên chậm rãi, không hiểu sao lại nghe ra chút thoải mái.
“Vừa rồi à?” Lý Nhược Thủy suy nghĩ một lát: “Ta vừa hỏi ngươi làm sao vậy.”
“Không phải cái này, ngươi nói chuyện rối gỗ.”
Vừa rồi không hiểu sao hắn lại cảm thấy chóng mắt, tức ngực khó thở, chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu giữa những chông chênh.
Vốn tất cả lực chú ý đều đổ dồn lên người Lý Nhược Thủy đã tiêu tán rất nhiều, chỉ nghe thấy hai chữ “rối gỗ” trong lời nói của nàng.
“À, nếu ngươi thật sự thích thì cứ sửa lại diện mạo của những con rối này đi, ta nhìn chúng là thấy bực mình.”
Lý Nhược Thủy ấp úng nói, nàng luôn cảm thấy mình không nên tự mình nói ra những lời này.
Dù sao đây cũng là rối gỗ mà Lộ Chi Dao đã làm từ rất lâu, nàng không có quyền yêu cầu hắn sửa lại, dù hắn có nói là dựa theo hình dáng của nàng đi chăng nữa.
Hơn nữa, nói như vậy có vẻ hơi giống như nàng đang nũng nịu.
Dù sao thì cũng chỉ có những người có quan hệ đặc biệt mới có thể tùy tiện đưa ra những yêu cầu như vậy.
“Ngươi không cần phải nghe ta, dù sao cũng là ngươi làm, ngươi không nói cũng không ai biết đây là ta…”
“Vậy ta sẽ sửa lại.” Lộ Chi Dao dựa vào vai nàng, khóe môi hơi cong lên: “Nếu không giống ngươi thì không dễ thương, đương nhiên phải sửa rồi.”
Hắn thân mật xoa xoa cổ tay nàng, ngập ngừng đưa ngón tay vào dưới hạt Phật châu, tận hưởng cảm giác những hạt Phật châu quấn chặt lấy hắn và nàng.
Cổ tay nữ tử mảnh khảnh, mặc dù chuỗi Phật châu của hắn dù dài, nhưng quấn quanh cổ tay nàng chỉ còn lại nửa vòng, vừa đủ để tròng vào nhưng lại hơi lỏng lẻo.
Vị trí lỏng lẻo này vừa đủ để hắn đưa tay vào.
Lộ Chi Dao vốn không hài lòng giờ đây lại cảm thấy thỏa mãn. Hắn nghiêng đầu hôn lên cổ nàng, ngẩng lên “nhìn” nàng.
“Tối nay ta sẽ sửa.”
“…”
Lý Nhược Thủy không nói gì đẩy đầu hắn về bên trái, để hắn đối diện với mình.
“Ngươi đã chóng mặt đến mức không phân biệt được phương hướng rồi, nghỉ ngơi chút đi.”
Xem ra trước đó nàng đã đoán sai.
Nếu Lộ Chi Dao đánh nhau với người khác ở đây, thì tỷ lệ thắng của đối phương là khoảng trăm phần trăm.
Chậc, không thể để người khác biết bí mật này.
*
Trên boong tàu, gió mát thổi qua, do là sông nội địa nên không có mùi biển, chỉ có cảm giác mát mẻ không thể tả.
Ánh sáng mắt trời chiếu sáng xung quanh, những đám mây xung quanh bị thiêu cháy, khiến mọi người cảm thấy vô cùng thoải mái khi nhìn nó.
“Ngươi thật sự không ăn chút gì sao?”
Lý Nhược Thủy đang thổi gió, vừa ăn bánh nướng, vừa nhìn Lộ Chi Dao mệt mỏi.
Hắn còn bơ phờ hơn cả một đóa hoa bị sương giá tàn phá, cũng không muốn nôn mửa, nhưng lại tức ngực, chóng mặt, trông rất yếu ớt
Lộ Chi Dao đang cầm một con rối trong tay, ngón tay khéo léo luồn sợi chỉ bạc, tỉ mỉ sửa lại hình dạng của nó.
Mặc dù hắn cúi đầu, nhưng đôi tay vẫn thành thạo, chỉ là chậm hơn một chút, làm việc một lát lại phải nghỉ ngơi.
“Hoàng hôn đẹp quá!”
Lý Nhược Thủy ngồi khoanh chân trên boong tàu, vừa ăn vừa tận hưởng cảm giác thư thái đã lâu không có này.
Nghĩ lại thì từ khi xuyên không đến đây, không phải lo nghĩ về Lộ Chi Dao thì cũng chạy theo cốt truyện chính, gần như không có lúc nào thư giãn như thế này.
Tức khắc, nàng có cảm giác như một người công nhân nhập cư được nghỉ phép, thoải mái nằm ở nhà.
Lộ Chi Dao dừng lại, có chút khó hiểu: “Hoàng hôn là gì?”
“Chính là khi những đám mây trắng bị mặt trời nhuộm đỏ, rất đẹp.”
Lý Nhược Thủy chưa bao giờ vì hắn không nhìn thấy mà kìm nén, hắn hỏi gì nàng đáp nấy, không hề có chút thương hại kì lạ nào.
“Vậy màu đỏ là gì?”
Gió thổi vào áo choàng của hắn, thổi ống tay áo lên đến khuỷu tay, để lộ ra băng trắng quấn quanh cánh tay.
Thực ra không cần băng bó nữa, vết trầy xước đã lành gần hết, nhưng hắn cứ khăng khăng nói mình chưa khỏi, cho nên Lý Nhược Thủy đành chiều theo hắn.
Nghe hắn hỏi, Lý Nhược Thủy cắn miếng bánh nướng cuối cùng vào miệng, phồng má cười khì.
Bốp một tiếng, nàng đột nhiên đánh vào cánh tay lộ ra của Lộ Chi Dao, nàng đánh không hề nương tay, chắc chắn dưới lớp băng gạc đã đỏ ửng lên rồi.
“Ngươi có cảm nhận được không, cái cảm giác nóng rát ấy, đó chính là màu đỏ.”
Cách làm này đối với người khác có lẽ quá ngớ ngẩn và kì lạ, nhưng đối với Lộ Chi Dao dường như rất hiệu quả.
Hắn khẽ nhướn mày, sờ sờ chỗ bị đánh, khóe môi nở nụ cười.
“Hoàng hôn mà ngươi nhìn thấy cũng giống vậy sao?”
“Không phải.” Lý Nhược Thủy đè lên mu bàn tay hắn, thổi chút hơi ấm vào những ngón tay hắn.
“Một lạnh một nóng, cái nóng này cũng có màu đỏ, nhưng lại ấm áp, hoàng hôn ta thấy là như vậy.”
“Ra vậy.” Lộ Chi Dao ngẩng đầu lên, chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt đục ngầu không có tiêu điểm.
“Hình như ta cũng nhìn thấy, ngươi đánh lại lần nữa đi.”
Lý Nhược Thủy im lặng một lát, im lặng rút tay về: “Ngươi muốn bị ta đánh hay là muốn ngắm hoàng hôn?”
Mười phần thì có chín phần là hắn muốn nàng ra tay, Lý Nhược Thủy đã ngộ ra điều này từ lâu rồi.
Lộ Chi Dao không hề thấy xấu hổ khi bị nói trúng tim đen, hắn vuốt ve con rối đang làm dở trong tay, chỉ cảm thấy một sự bình tĩnh trước nay chưa từng có.
Nhưng sự bình tĩnh này không hề nhàm chán, ngược lại còn khiến hắn cảm thấy vô cùng thú vị.
Trên boong tàu không chỉ có hai người họ, mà còn có nhiều người khác ra ngoài hóng gió, họ đứng hoặc ngồi rải rác khắp boong tàu.
Lý Nhược Thủy nhìn thấy một cặp vợ chồng bên trái, đang cúi đầu nói chuyện gì đó, nàng liếc mắt nhìn đồ vật trong tay họ rồi đứng dậy.
“Đi đâu.”
Lộ Chi Dao lập tức nắm lấy tay nàng, mái tóc đen bị gió thổi bay lên sườn mặt.
“Ta đi tìm cho ngươi một thứ.” Lý Nhược Thủy vỗ vỗ tay hắn: “Ta sẽ không đi đâu đâu.”
Lúc này Lộ Chi Dao mới buông tay, nhưng hắn vẫn đứng lên, rõ ràng đang để ý đến động tĩnh của nàng.
Lý Nhược Thủy bất lực liếc mắt nhìn hắn, vẫn kéo hắn đi về phía cặp vợ chồng kia.
Người này đến đứng còn không vững, còn muốn đi theo làm gì chứ?
Lý Nhược Thủy cùng hắn đi tới trước mặt vợ chồng kia, mỉm cười hỏi.
“Xin lỗi, có thể bán cho bọn ta ít mận này không? Hắn hơi say sóng.”
Người thê tử nhìn họ, vội vàng gật đầu:
“Được chứ, ta không bị nghén nữa rồi, mấy quả này chỉ để nhai cho vui miệng thôi.”
Lý Nhược Thủy nhận lấy một túi mận chua nhỏ, lấy bạc từ túi ra đưa cho họ.
“Cảm ơn.”
Nhận lấy mận, Lý Nhược Thủy không để ý đến tiếng thì thầm của đôi vợ chồng phía sau, nàng kéo Lộ Chi Dao trở về chỗ cũ.
“Say tàu ăn đồ chua có thể làm dịu đi, say sóng chắc cũng vậy, ngươi thử ăn xem.”
Lý Nhược Thủy đặt quả mận hơi xanh vào trong tay hắn, sau đó cũng tự mình cắn một miếng.
Mận tháng năm vẫn trong giai đoạn chín quả, đây lại là mận mua cho nữ nhân có thai nên càng xanh hơn, vừa cắn một miếng nàng đã nhăn mặt vì chua.
Lộ Chi Dao chưa từng kén ăn, hắn nuốt luôn quả mận vào bụng, triệu chứng chóng mặt quả thật đã dịu đi một chút.
Đầu óc tỉnh táo trở lại, hắn đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.
“Nàng ấy nói nghén là có ý gì?”
Lý Nhược Thủy nhăn mặt nuốt nốt nửa quả mận còn lại, chỉ cảm thấy răng mình sắp mềm ra.
Nàng che miệng đáp: “Hầu hết nữ tử mang thai đều sẽ buồn nôn, đó chính là nghén.”
Nụ cười thường lệ của Lộ Chi Dao chậm rãi trầm xuống: “Vậy chẳng phải ngươi cũng sẽ như vậy sao?”
?
Hắn lại nghĩ đến chuyện kì quái gì vậy?
“Chúng ta đã ngủ với nhau lâu như vậy rồi, cho dù hiện tại… ưm.”
Lý Nhược Thủy bịt miệng hắn lại, quay đầu nhìn xung quanh, xấu hổ cười cười, rồi thấp giọng giải thích với hắn.
“Nói nhỏ thôi, chúng ta không có khả năng đó đâu.”
“Tại sao?”
Môi Lộ Chi Dao mấp máy trong lòng bàn tay nàng, vừa ngứa vừa mềm, khiến nàng không còn cách nào khác đành phải buông tay.
“Chúng ta chỉ ngủ chung một giường thôi mà, như vậy có là gì đâu.” Lý Nhược Thủy lại nhét một quả mận vào miệng hắn.
“Không phải ngươi là thần y sao? Sao ngay cả chuyện này cũng không biết vậy?”
Đây là điều Lý Nhược Thủy luôn thắc mắc, nhưng câu hỏi này lại có chút kỳ quái, hôm nay cuối cùng nàng cũng tìm được cơ hội hỏi ra.
“Ta chỉ rành về độc dược, những bệnh tật thông thường khác ta không biết.” Lộ Chi Dao nuốt quả mận, nghiêng người lại gần nàng.
“Vậy càng tốt, như vậy sẽ không có ai đến quấy rầy chúng ta nữa.”
Lý Nhược Thủy lẳng lặng lùi về phía sau một chút, kinh ngạc nhìn hắn: “Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ nói mấy câu linh tinh như dùng đứa trẻ để trói buộc ta hay gì đó.”
“Làm vậy thì có ích gì.” Hắn chống tay bên cạnh nàng, cúi đầu dựa vào vai nàng, nhẹ giọng nói.
“Ta chẳng phải là đứa trẻ dùng để trói buộc người khác sao?”
Lý Nhược Thủy im lặng quay đầu lại, im lặng một lúc rồi mới lên tiếng.
“Ngươi sinh ra đã là một cá thể độc lập, ngươi có cuộc sống của riêng mình, đừng vì bà ta mà gán cho mình những thuộc tính kỳ quái.”
Lộ Chi Dao cười khẽ, tay vẫn tiếp tục làm con rối, sau đó nói một câu sâu xa.
“Xem ra ngươi biết rất nhiều.”
…
Người này thật biết cách câu cá.
Quên đi, sao cũng được, dù gì hắn cũng không hỏi sâu hơn.
Hoàng hôn phía chân trời dần chuyển tối, Lý Nhược Thủy ngả người ra sau, nhìn lên bầu trời, ung dung đung đưa chân.
Lộ Chi Dao bên cạnh đang ăn mận, tập trung làm con rối.
Mặc dù không nói chuyện, nhưng bầu không khí giữa hai người giống như làn gió mát trên hồ, không hình dạng nhưng lại khiến lòng người thư thái.
Sau khi tận hưởng gió hồ một lúc, Lý Nhược Thủy quay sang nhìn con rối trong tay hắn.
Con rối dần thành hình, đôi lông mày vốn xiêu vẹo đã được hắn tỉa tót thành đôi mày liễu thanh tú, đôi mắt cũng to hơn rất nhiều.
Quả thật rất giống nàng.
Nhờ con dao găm và sợi chỉ bạc, tướng mạo của nàng đã được khắc họa rõ nét hơn, Lộ Chi Dao lau sạch vụn gỗ, đưa con rối ra lắc lắc trước mặt nàng.
“Có đẹp không?”
Đẹp thì đẹp, nhưng mà…
“Đây là con đầu nhỏ sao?”
Hắn đã sửa đổi quá nhiều, phải gọt bỏ khá nhiều gỗ, cái đầu này nhỏ hơn đầu ban đầu rất nhiều.
Đầu nhỏ thân to, tỷ lệ còn hài hước hơn cả cha đầu nhỏ.
“Con đầu nhỏ?” Lộ Chi Dao cúi đầu vuốt ve con rối, giọng nói chứa đầy ý cười: “Đây là nữ nhân đầu nhỏ.”
…
“Ngươi có muốn biết một đàn ong dày đặc trông như thế nào không?”
Lý Nhược Thủy lại ghé vào tai hắn thì thầm, dường như không hề bận tâm đến những lời trêu chọc trước đó của hắn.
“Ta không biết.”
“Vậy ngươi đứng lên thử xem.”
Lộ Chi Dao vốn đang ngồi xếp bằng dựa vào người nàng, nghe vậy thì đứng lên, khắp chân phải như muốn nổ tung.
“Để ngươi dựa vào ta lâu như vậy, tê chân chưa.”
Lý Nhược Thủy bật cười ha ha, quay người chạy vào khoang tàu.
Lộ Chi Dao sững sờ một lát, sau đó mặt mày dần giãn ra, ngón tay không ngừng vuốt ve con rối, mỉm cười nói.
“Thì ra đàn ông bay loạn là như vậy.”
*
Mỗi phòng trong khoang tàu đều có hai chiếc giường hẹp, thật sự không đủ chỗ cho hai người, cho nên Lộ Chi Dao đành phải tiếc nuối chia giường với Lý Nhược Thủy.
Đèn dầu trong khoang thuyền không sáng lắm, chỉ đủ để nhìn thấy những đường nét trong khoang thuyền.
Sóng nước đập vào mạn thuyền tạo nên âm thanh có tiết tấu nhịp nhàng.
Nhưng đó không chỉ là âm thanh của những con sóng đập vào mạn thuyền, mà còn là những tiếng “sóng” kỳ lạ từ phòng bên cạnh.
Lý Nhược Thủy biết hiệu quả cách âm của khoang thuyền không tốt, nhưng không ngờ lại tệ đến vậy, cứ như thể nàng đang tận mắt chứng kiến vậy.
Lý Nhược Thủy mở mắt ra, trằn trọc không ngủ được, chỉ cảm thấy sáng mai gặp lại người bên cạnh sẽ rất xấu hổ.
“Ngươi chưa ngủ sao?”
Giọng nói trầm ấm của Lộ Chi Dao vang lên trong bóng tối, không có một chút gợi tình nào, chỉ đơn giản là hỏi nàng một câu,
“Sắp rồi.”
Lý Nhược Thủy hàm hồ trả lời, nàng giơ tay lên nhìn sợi chỉ bạc trên cổ tay, đó là sợi chỉ Lộ Chi Dao quấn cho nàng để cảm thấy yên tâm, một đầu còn lại buộc vào cổ tay hắn.
“Nhanh thôi.” Lộ Chi Dao kéo nhẹ sợi chỉ bạc như đang an ủi nàng.
“Trước đây khi làm nhiệm vụ ta thường xuyên nghe thấy những âm thanh kỳ lạ như vậy, có lẽ là hành hình, nhưng hầu hết bọn họ đều không thể kéo dài được bao lâu.”
“…”
Cứu với, nàng muốn đánh ngất mình.
“Ngươi có biết đây là đang làm gì không?”
Lộ Chi Dao nằm trên giường, ngón tay chơi đùa với sợi chỉ bạc, cảm nhận được nhịp tim đột nhiên đập nhanh của nàng.
…
“Lúc này mới gọi là sinh con, ta đi ngủ đây, đừng nói nữa, ngủ ngon.”
Lý Nhược Thủy chui vào trong chăn bông, không cho hắn cơ hội hỏi thêm câu nào nữa.
Lộ Chi Dao: ?