Sáng sớm giăng đầy sương mù, khung cảnh trên sông lại càng thêm mờ ảo.
Cánh buồm len lỏi qua màn sương, thân tàu thỉnh thoảng bị sóng đánh chao đảo, rồi lại từ từ tiến về phía trước.
Trên boong tàu, ngoài người đi thuyền đang ăn sáng còn có không ít hành khách ra ngoài hóng gió.
Sau ba ngày lênh đênh trên thuyền, đêm qua lại gặp phải cơn bão nhỏ, nhiều người vốn không say sóng giờ cũng cảm thấy hơi choáng váng.
Chẳng hạn như hai bóng người đang cúi đầu ở mũi thuyền.
Lý Nhược Thủy đứng ở mũi thuyền hít một hơi thật sâu, cảm giác tức ngực, chóng mặt lập tức giảm đi nhiều.
“Đêm qua lắc lư khiến ta chóng mặt đến nỗi sáng nay đứng dậy suýt nữa thì ngã sõng soài xuống đất.”
Nói là suýt ngã, nhưng thực ra khi nàng sắp ngã thì vội vàng túm lấy Lộ Chi Dao đang đứng cạnh giường, nhưng hắn cũng đang say sóng nên hai người cùng ngã xuống.
Lộ Chi Dao đập đầu nằm trên mặt đất, còn nàng thì đụng vào đầu hắn, khiến thái dương lập tức nổi lên một cục u.
Cảm giác cũng chẳng khác gì đập đầu xuống đất là bao.
Lý Nhược Thủy và Thôi Minh Hạo đứng cạnh nhau ở mũi thuyền, đang cau mày nhai quả mận chua, nhưng mận quá chua, nàng mới ăn một quả đã không chịu nổi.
Nàng liếm liếm môi, nhìn Thôi Minh Hạo xui xẻo bị nổi mụn trên trán.
“Thôi công tử, ngươi vội vàng trở về Hoàng Thành để đưa đồ cho Lục tỷ tỷ sao?”
Hai ngày trước bọn họ đã nói chuyện với nhau rồi, Thôi Minh Hạo cũng đã biết quan hệ của bọn họ với Lục Phi Nguyệt.
“Cũng không hoàn toàn là vậy, lần này về là để tham gia sinh thần yến của công chúa An Dương, nhân, nhân tiện mang đồ đến cho nàng ấy.”
Thôi Minh Hạo đỏ mặt, xấu hổ không dám nhìn nàng, chỉ cúi đầu nhìn xuống mặt nước đang gợn sóng.
Tiệc sinh thần của công chúa An Dương?
Tinh tiết trong nguyên tác đã đến đoạn này rồi sao?
Thôi Minh Hạo xui xẻo này đã bày tỏ tâm ý của mình trong tiệc sinh thần, sau đó lại được Lục Phi Nguyệt tặng cho một tấm thiếp người tốt khổng lồ.
Nàng vẫn còn nhớ tên xui xẻo vì này muốn đánh bại Giang Niên để chứng tỏ bản thân, nên đã cố tình học mấy chiêu của Lộ Chi Dao.
Nhưng cuối cùng vẫn không địch lại Giang Niên, thất bại thảm hại.
Thôi Minh Hạo không chỉ bị đả kích tâm lý mà còn nhận được câu nói kinh điển: “Ta chỉ xem ngươi như đệ đệ.”
Lý Nhược Thủy có chút tiếc nuối lắc đầu, nhìn hắn ta bằng ánh mắt như nhìn hài tử, sau đó đưa cho hắn ta một quả mận.
“Chua một chút đi, trở về Hoàng Thành có lẽ còn khó chịu hơn ăn cái này.”
Thôi Minh Hạo: ?
Mặc dù hắn ta không hiểu ý của nàng, nhưng hắn ta biết rằng ăn chua sẽ bớt khó chịu.
“Cảm ơn.”
Thôi Minh Hạo cắn một miếng, vẻ mặt nhăn nheo không khác gì Lý Nhược Thủy.
“Thôi công tử, hiện giờ ở Hoàng Thành có tổ chức nào liên quan đến việc buôn bán người không?”
Lý Nhược Thủy đổi chủ đề, chuẩn bị thăm dò tình hình ở Hoàng Thành.
Thôi Minh Hạo nghe vậy thở dài, trong lời nói có chút bất lực.
“Chắc chắn là có, nhưng bọn ta vẫn chưa thể tìm ra được.”
Ở một nơi như Hoàng Thành, chỉ cần một tấm biển rơi xuống là có thể đập nát mười người, năm người là quan lớn, bốn người là phú thương, và một người là dân thường không đáng hối tiếc.
Không cần phải nói, có rất ít phú thương giữ mình trong sạch, đa số đều nạp thê thiếp thành đàn.
Những người này xuất thân từ đủ mọi nơi, nhưng ai nấy đều khăng khăng nói mình tự nguyện vào cung. Cho dù muốn điều tra cũng rất khó.
Đối với quan lại, bề ngoài thì không sao, nhưng ai biết được trong bóng tối họ đang làm gì.
Đây là Hoàng Thành, nơi không thiếu quyền lực và giao dịch.
Lý Nhược Thủy nhìn làn sương mù trên mặt hồ, suy nghĩ một lúc rồi hỏi:
“Nếu ai đó tìm được và báo cáo tổ chức này thì liệu có tiền thưởng không?”
Thôi Minh Hạo sững sờ một lát, sau đó lắc đầu, ánh mắt nhìn cô có chút kỳ lạ.
“Chúng ta cũng chỉ mới phát hiện ra chuyện này, cho nên chưa có tiền thưởng… nhưng thật ra phương án của Lý cô nương cũng rất hay.”
Trước đây họ đã phát hiện ra nhiều nữ tử có lai lịch đáng ngờ ở Hoàng Thành, nhưng lúc đó chưa phát hiện ra tổ chức buôn người này, hơn nữa bọn họ luôn khăng khăng rằng họ tự nguyện vào Hoàng Thành.
Có quá nhiều nữ tử như vậy, bọn họ cũng có có cách nào thẩm tra từng người một, có lẽ tiền thưởng là một cách hay.
“Vậy các ngươi nhanh chóng treo thưởng đi.”
Không biết Bạch Khinh Khinh có thể nhận được bao nhiêu tiền thưởng khi báo cáo chuyện này, nhưng dù sao bà ta cũng là đầu sỏ nhỏ, hẳn là không ít.
Lý Nhược Thủy dựa vào thành thuyền, ăn mận, trong đầu lóe lên một câu.
Tế bà bà, pháp lực vô biên.
“Lộ huynh đâu?”
Thôi Minh Hạo nhìn xung quanh, có chút khó hiểu.
Hắn và Lý Nhược Thủy mới quen biết không lâu, nhưng mấy ngày nay hầu như lúc nào cũng thấy hai người dính lấy nhau.
“Sáng nay hắn bị chóng mặt, giờ chắc đang nghỉ ngơi rồi.”
Lý Nhược Thủy nói xong thì đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, vội vàng xoay người đi về phía khoang thuyền.
“Ta phải quay lại xem đã, nếu hắn tỉnh mà không thấy ta, ngươi sẽ bị liên lụy mất.”
“Hả?”
Thôi Minh Hạo ngơ ngác nhìn theo bóng dáng màu vàng nhạt biến mất trong sương mù, trong lúc nhất thời không biết vì sao.
Tại sao hắn ta lại bị liên lụy?
*
Khi Lý Nhược Thủy bước vào phòng thì Lộ Chi Dao đang ngồi trên giường nghỉ ngơi.
Chắc hắn vừa mới thức dậy, có lẽ hắn vẫn đang định thần lại sau cú đập đầu bất ngờ sáng nay.
“Ngươi không sao chứ?”
Lý Nhược Thủy không khỏi cảm thấy có chút chột dạ, rõ ràng là mình bị thương nặng hơn, nhưng lại có cảm giác Lộ Chi Dao mới là người bị nghiêm trọng hơn nàng.
“Không sao.”
Lộ Chi Dao cong mắt, để tay nàng đặt trên đầu mình, sau đó hắn dò dẫm dưới gối.
“Hai ngày qua ta đã sửa lại con rối này, ngươi xem có giống ngươi không.”
Hắn lấy ra một con rối từ dưới gối, quơ quơ trước mắt nàng.
Mặc dù kích thước tổng thể của con rối này nhỏ hơn so với trước đây, nhưng tỷ lệ rất cân đối, ngũ quan tinh xảo, trông rất sống động.
Lý Nhược Thủy nhận lấy, cẩn thận nhìn, từ lông mày ánh mắt đến cách ăn mặc, con rối này giống như một bản sao thu nhỏ của nàng.
Khóe miệng con rối cong cong, nụ cười rất đắc ý, hai tay nắm thành đấm như đang chúc mừng, váy trên người cũng rất tinh xảo.
Trông nó sống động y như nàng nói lời chúc mừng năm mới trong dịp tết vậy.
Nhưng có hoàn mỹ đến mấy thì vẫn có một điểm không hoàn hảo, đó chính là con rối này lại nhắm mắt.
“Sao ngươi khắc nó như linh vật vậy?”
Lý Nhược Thủy nhìn đi nhìn lại con rối, cảm thấy vô cùng sống động, tựa như Lộ Chi Dao thật sự đã nhìn thấy dáng vẻ của nàng.
Chỉ sờ một lần mà đã nhớ rõ diện mạo của nàng rồi ư?
Nếu để Lý Nhược Thủy đánh giá, vậy có lẽ chỉ có con mèo thần tài trong cửa hàng mới có thể sánh được với trình độ vui mừng của con rối này.
“Linh vật?” Lộ Chi Dao lặp lại, sau đó mỉm cười nhận lại con rối.
“Từ này rất hợp với nó.”
Hắn nhặt thanh kiếm mỏng bên cạnh gối lên, cúi đầu tháo chiếc tua rua trên chuôi kiếm ra, rồi như biến ảo thuật lấy ra một con rối khác từ trong ống tay áo.
“Tiểu Lý Nhược Thủy” vui vẻ hớn hở, hai tay nắm chặt thành đấm, trên đỉnh đầu buộc một sợi dây màu đen, được Lộ Chi Dao buộc vào chuôi kiếm, biến thành tua kiếm mới.
Lộ Chi Dao đưa thanh kiếm cho nàng như hiến dâng báu vật, trên khuôn mặt dịu dàng còn có chút mong đợi.
…
“Ta thấy không cần thiết phải làm vậy.”
Nghĩ đến cảnh về sau Lộ Chi Dao phát điên giết người, nhưng trong lúc vung kiếm khắp nơi, mà trên kiếm lại treo một con rối chiêu tài cười tủm tỉm tay nắm quyền là nàng, cảnh tượng đó nghĩ thế nào cũng thấy xấu hổ.
Lý Nhược Thủy cố gắng giật lấy con rối lủng lẳng, nhưng lại vô tình đá vào thứ gì đó dưới gầm giường.
“Lộc cộc”, một loạt những con rối bé nhỏ lăn ra khỏi túi vải dưới gầm giường.
Lý Nhược Thủy nhìn đống rối gỗ đầy đất đang nắm tay nhếch miệng cười nhìn nàng thì đột nhiên nổi da gà.
Nàng chưa bao giờ phải đối mặt với bản thân mình nhiều như vậy, cảm giác hơi đáng sợ.
“Ngươi làm khi nào vậy?”
Trong ấn tượng của nàng, hắn chỉ sửa một con, nhưng nhìn tình hình hiện tại, có lẽ tất cả những con rối hắn mang từ khách điếm theo đều đã được sửa lại.
Lộ Chi Dao mỉm cười, nhẹ nhàng cất thanh kiếm vào gối, Lý Nhược Thủy cá rằng thanh kiếm này chưa bao giờ được đối xử nhẹ nhàng như vậy.
“Ngươi thông minh như vậy, sao ngươi không đoán thử xem?”
Lộ Chi Dao mỉm cười đáp lại nàng, vẻ mặt rất thoải mái.
“Không cần đoán cũng biết, mấy ngày nay ngươi luôn bám lấy ta, thời điểm duy nhất tách ra là buổi tối lúc nghỉ ngơi…” Nói đến đây, Lý Nhược Thủy cau mày.
“Mấy đêm ngươi không ngủ đúng không?”
“Có ngủ.”
Lộ Chi Dao cong môi, sau đó khẽ thở dài: “Nhưng thời gian ngủ hơi ngắn mà thôi.”
Ngắn đến nỗi chỉ bằng thời gian một chén trà nhỏ.
Trước đây hắn ngủ rất nông, chỉ một chút gió thổi cỏ lay thôi cũng khiến hắn tỉnh giấc, nhưng cũng không đến mức chỉ ngủ được một lúc mỗi đêm.
Chứng mất ngủ đã bắt đầu từ mấy ngày nay, trùng hợp là mấy ngày nay hắn không còn ngủ chung với Lý Nhược Thủy.
Khi hắn tỉnh giấc dù làm thế nào cũng không ngủ lại được, cũng chẳng có việc gì để làm, cho nên hắn chỉ có thể ngồi dựa vào giường nàng làm rối gỗ.
“Vậy ngươi phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn, hôm nay chúng ta sẽ đến Hoàng Thành, có lẽ Bạch Khinh Khinh đang mai phục ở đó.”
Lý Nhược Thủy cầm kiếm lên, chơi đùa với con rối treo trên chuôi kiếm.
“Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi.”
Lý Nhược Thủy bắt tay con rối, quay đầu nhìn hắn.
Lần trước khi rơi xuống vực nàng đã biết điều này, nhưng không ngờ hắn lại nói thẳng ra như vậy.
Cho dù cách bảo vệ của hắn có hơi cực đoan, nhưng nói không cảm động là giả.
Lý Nhược Thủy hơi ngượng ngùng cúi đầu xuống, trong nụ cười có sự dịu dàng mà ngay cả nàng cũng không nhận ra.
“Ta cũng sẽ… đây là cái gì?”
Con rối đảm nhiệm như tua kiếm trên đầu được buộc bằng những sợi chỉ đen, nhưng nhìn kỹ thì thấy sợi dây đen đó trông rất quen.
“Đây là tóc của ta à?”
Có lẽ là hắn đã cắt một ít, rồi tết thành một sợi dây nhỏ, màu sắc óng mượt buộc trên đầu con rối.
“Đúng vậy.”
Lộ Chi Dao mỉm cười gật đầu, vuốt ve đầu con rối một cách trân trọng.
“Không thể biến ngươi thành người rối ta vẫn thấy hơi đáng tiếc. Hơn nữa, tóc người chứa đựng linh hồn, cho nên ta muốn mang một ít bên mình.”
Ra vậy.
Tiêu đời, sao nàng lại cả thấy Lộ Chi dao nói có chút có lý.
“Ngươi còn muốn nữa không, ta có thể cắt thêm một ít cho ngươi.”
Lộ Chi Dao sững sờ một lúc, rồi cúi đầu cười, hàng mi cũng run rẩy theo.
“Ngươi vẫn như mọi khi.”
Hắn cho rằng bây giờ Lý Nhược Thủy có quyền lấy lại những thứ này từ tay hắn, hắn cũng sẽ không phản kháng.
Nhưng nàng không làm vậy.
Lý Nhược Thủy dường như cũng hiểu ý của hắn, nàng mỉm cười ngồi xuống bên cạnh hắn.
“Thật ra ngươi cũng không thay đổi. Hơn nữa chỉ cắt một ít thôi mà, không nhổ là được.”
Trong bầu không khí thoải mái này, cửa khoang thuyền bị gõ vang, ngoài cửa vang lên giọng của Thôi Minh Hạo.
“Lý cô nương, sắp đến Hoàng Thành rồi.”