Cách Chinh Phục Nam Phụ Bệnh Kiều

Chương 69: Không cầu được (1) - “Câu cá”




Bầu trời chuyển tối, mưa bụi lất phất, bến tàu buổi sớm như ẩn mình trong màn sương mỏng, chỉ có thể nhìn thấy hình bóng mờ ảo từ xa. 

Các thợ thuyền trên boong đang thả neo, tốc độ của con tàu dần chậm lại, những bóng người bận rộn vận chuyển hàng hóa trên bến tàu cũng dần trở nên rõ nét.

Những bức tường thành cao ngất đứng sừng sững trong màn mưa sương vừa cổ kính lại uy nghiêm, không biết đa tồn tại trong bao lâu. 

“Cuối cùng cũng đến rồi, Lý cô nương, các ngươi định đi đâu tiếp theo?”

Thôi Minh Hạo xách hành lý xuống thuyền, hắn ta ôm chặt sổ sách, quay đầu nhìn hai người Lý Nhược Thủy. 

“Chắc là vào thành, sau đó…” Lý Nhược Thủy dừng lại: “Đi ăn sáng.”

Hoàng Thành không nhỏ, bọn họ không thể trực tiếp đi tìm Bạch Khinh Khinh, quan trọng hơn là nàng cũng chưa nghĩ ra cách để từ chối chuyện giam lỏng. 

“Ta phải quay về Tuần Án Ti báo cáo trước, Phi Nguyệt đang ở đó, nếu cô muốn đến tìm nàng thì cứ dùng cái này đi.”

Thôi Minh Hạo tháo lệnh bài đeo trên hông đưa cho nàng, hắn ta nở nụ cười rạng rỡ khiến lúm đồng tiền trên má dần sâu hơn. 

“Tất nhiên, nếu cô muốn đến gặp ta để báo cáo tổ chức buôn người kia, ta cũng có thể xin một khoản tiền thưởng cho cô.”

Lý Nhược Thủy ngạc nhiên nhận tấm lệnh bài: “Cảm ơn, nếu có tin tức gì, ta sẽ báo cho các ngươi.”

Thôi Minh Hạo gật đầu, nhìn bọn họ đầy ẩn ý, sau đó mỉm cười vẫy vẫy tay chào với bọn họ, rồi xoay người rời khỏi bến tàu. 

Lý Nhược Thủy cầm ô giấy, cùng Lộ Chi Dao sánh vai đi về phía cổng thành. 

“Có cần ta mua một cây gậy mù khác cho ngươi không?”

Chiếc ô trong tay Lý Nhược Thủy bị Lộ Chi Dao cầm lấy, nàng khẽ đỡ lấy cánh tay hắn chỉ phương hướng cho hắn. 

“Không cần đâu.” Lộ Chi Dao nói xong thì dừng lại một chút, mỉm cười nói. 

“Vẫn nên mua đi, nhưng sau này hãy mua, lúc đó ngươi ở nhà, ta vẫn phải ra ngoài và mua thức ăn.”

Lý Nhược Thủy gật đầu, ngập ngừng đồng ý: “Nếu không nhốt ta lại, thật ra chúng ta có thể cùng nhau ra ngoài chơi.”

Lộ Chi Dao dừng lại, nghiêng người lại gần nàng, gần đến mức Lý Nhược Thủy có thể nhìn thấy những hạt mưa nhỏ dính trên hàng mi của hắn. 

“Ta biết ngươi rất thông minh, nhưng ngươi không cần thử ở đây, ngươi đã hứa với ta rồi, không phải sao?”

Đó là câu trả lời bất đắc dĩ.

Đương nhiên Lý Nhược Thủy không dám nói ra, cho nên chỉ có thể oán thầm trong lòng. 

Thực ra nếu ở thời hiện đại, nếu nàng bị nhốt ở nhà, còn hắn ra ngoài kiếm tiền,  thì đó không phải là “giam cầm” mà là “nằm dài hưởng thụ”. 

Nhưng đây không phải thời hiện đại, hơn nữa nàng còn có một nhiệm vụ chinh phục phải làm nữa. 

Thực ra giam trong phòng quả thật có thể tăng sự tiếp xúc và thân mật giữa hai người bọn họ, nhưng mọi thứ đều có hai mặt tốt và xấu. 

Sau khi bị giam lỏng, quyền chủ động tiếp xúc thực tế đã nằm trong tay Lộ Chi Dao, suy nghĩ của hắn khó đoán, quá bị động sẽ rất bất lợi cho nàng.

Nghĩ đến đây, Lý Nhược Thủy thở dài một hơi, chỉ có thể cảm thán việc chinh phục nam nhân thật khó khăn.

Lộ Chi Dao dường như không nghe thấy tiếng thở dài của nàng, hắn giơ tay lên sờ sờ cánh tay nàng, trên ống tay áo đã có hơi ẩm ướt. 

Mưa bụi thật sự vừa nhỏ vừa dai dẳng, chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể bay khắp nơi, chiếc ô giấy chỉ che được những hạt mưa bụi trên đỉnh đầu, những chỗ khác vẫn bị ướt. 

“Ngươi có muốn mua một chiếc áo choàng không?”

Hàng mi của hắn nhìn từ bên cạnh cong lên rất đẹp, lại còn dính thêm vài hạt sương, trong màn mưa bụi này trông thật thuần khiết và diễm lệ.

Giống như đóa bạch đàm trên eo hắn.

Ma xui quỷ khiến thế nào, Lý Nhược Thủy nhẹ nhàng lau đi hạt sương trên hàng mi của hắn, cảm giác ngứa ran khiến hắn khẽ run mi mắt.

“Nên mua một chiếc đi, ngươi sắp bị những hạt mưa này chôn vùi đến nơi rồi.”

Nhận ra mình đã làm gì, Lý Nhược Thủy che giấu đưa tay lên tóc hắn, bắt đầu lau những giọt nước đọng lại trên đó.

Hai người họ cứ đứng như vậy trong màn mưa bụi, con đường đá dưới chân đã ướt sũng, chiếc ô giấy dầu màu vàng sẫm che chắn một phần mưa bụi, thu hút không ít ánh mắt của người qua đường. 

Ngay cả trong Hoàng Thành, cũng rất ít khi thấy hai người trực tiếp như vậy trên đường phố. 

Trông có vẻ như là thiếu nữ đang chủ động, nhưng đâu ai biết rằng nam nhân đang khẽ cúi người kia trong lòng đã khao khát sự đụng chạm của nàng từ lâu. 

Lý Nhược Thủy giúp hắn lau đỉnh đầu, lau đến một nửa thì tự mình bật cười.

“Thật kỳ lạ, trên đầu ngươi lại mọc hoa nữa này.”

Trên đỉnh đầu hắn có một bông hoa lê trắng tinh, biết hắn không nhìn thấy, nên Lý Nhược Thủy đặt bông hoa vào tay hắn.  

Bông hoa này không có cảm giác mềm mại, là một bông hoa lê đã được sấy khô bảo quản. 

Nhưng bây giờ đã là tháng năm, đã qua mùa từ lâu rồi, vậy bông hoa này từ đâu ra? 

Lý Nhược Thủy vừa định nhìn xung quanh, nhưng lại bị Lộ Chi Dao ngăn lại. 

Hắn cài bông hoa lê vào tai nàng, sau khi dùng tay tìm một vị trí rồi cúi đầu tiến lại gần nàng, đôi môi đỏ hồng khẽ chạm vào môi nàng.

“Hai vị, gia chủ nhà ta đang phát cháo ở đây, hai người có muốn đến uống một bát để trừ hàn không?”

Một giọng nói già nua vang lên từ bên cạnh, ngăn cản hành động của Lộ Chi Dao. 

Nhưng hắn không quay đầu lại nhìn người đó, mà chỉ dừng lại ở đó, như thể hắn đang chờ người này nói xong rồi sẽ tiếp tục.

Sau bao nhiêu lần luyện tập, lúc này Lý Nhược Thủy chỉ hơi lúng túng, nhưng cũng không đến mức xấu hổ. 

Về phương diện này, nàng cảm thấy mình nên học hỏi Lộ Chi Dao nhiều hơn, hắn thật sự không quan tâm đến ánh mắt của người khác.

“Gia chủ ngươi?”

Lý Nhược Thủy nghiêng người, nhìn qua người Lộ Chi Dao, chỉ thấy phía sau hắn dựng một cái lều.

Dưới lều có khá nhiều bàn gỗ và vài bếp lò lớn, cũng có nhiều đầu bếp đang nấu cháo, trên bàn gỗ chỉ ngồi lác đác vài người. 

“Cô nương, nhà ta là Ngự Phong sơn trang, cô nương cứ yên tâm, bọn ta không lấy tiền đâu, cũng không có mục đích gì khác.”

Ông lão này râu tóc bạc trắng, chống gậy, chân phải hình như hơi khập khiễng. 

“Chỉ là thấy hai người trông rất tình tứ, làm ta không khỏi nhớ đến vài chuyện vui vẻ trong quá khứ, nên muốn mời hai vị đến uống bát cháo.”

Ông lão này trông hiền lành chất phác, không giống như đang nói dối, nhưng Lý Nhược Thủy cũng không tiện đi ăn chùa. 

“Cảm ơn, nhưng chúng ta đang vội vào thành, không đi được.”

Ông lão cười thở dài, nhưng vẫn gật đầu, nghiêng người sang một bên nhường đường cho bọn họ, có chút tiếc nuối.

“Vậy thì có duyên gặp lại.”

“Có duyên gặp lại.” Lý Nhược Thủy gật đầu với ông ta, kéo Lộ Chi Dao rời đi. 

Gần đây Lộ Chi Dao thật sự rất quấn người, lúc nào cũng muốn hôn, cứ như muốn dính chặt với nàng không rời. 

Nhưng hắn lại không bao giờ chủ động, hoặc lặng lẽ đến gần nàng, chờ nàng chủ động hôn, hoặc là nói thẳng ra, cầu xin nàng hôn hắn.

Người này thật sự rất biết cách “câu cá”.

Mỗi lần nhớ lại đều là nàng chủ động, cứ như thể nàng là kẻ háo sắc đáng khinh vậy.

Hai người mang tâm trạng khác nhau đi qua cổng thành, cuối cùng cũng nhìn thấy Hoàng Thành chân chính. 

Nhà cửa ở Hoàng Thành chủ yếu là ngói đen tường đỏ, các con phố đều lát bằng đá phẳng, cửa hàng cũng rất nhiều, thứ gì cũng bán, mỗi cửa hàng trông đều rất giàu có. 

Mặc dù Thương Châu giàu có, nhưng vẫn kém Hoàng Thành một bậc. 

Có lẽ do vẫn còn sớm, lại đang mưa phùn, nên trên phố không có nhiều cửa hàng mở cửa, người qua lại cũng ít.  

Lý Nhược Thủy nhìn xung quanh, chỉ thấy một cửa hàng bán y phục, cho nên bèn kéo Lộ Chi Dao vào.

Vừa bước vào cửa, chủ cửa hàng đã nhiệt tình chào đón đón họ, ông ta nhanh chóng lấy hai chiếc áo choàng từ giá treo xuống. 

“Hai vị là lần đầu đến Hoàng Thành phải không, gần đây trời mưa liên tục, mua một chiếc áo choàng bằng tơ tằm là lựa chọn tốt nhất, vừa chống mưa lại dễ khô.”

Lý Nhược Thủy chưa kịp nói đã bị chặn lại, nàng cầm lấy áo choàng sờ sờ, cảm giác thật sự rất tốt. 

Nhưng…

“Ông chủ, có cái nào phù hợp với hắn không?”

Mặc dù bọn họ đến Thương Châu để thu dọn hành lý, nhưng Lộ Chi Dao đã trực tiếp vứt hết y phục của mình để mang theo một đống rối gỗ. 

“Có, có, có.” Ông chủ vội vàng trả lời, đi sang một bên lấy ra mấy chiếc áo choàng lại đây. 

“Công tử rất đẹp, không kén chọn y phục, công tử thử mấy cái này xem có vừa không.”

Những chiếc áo choàng này không còn là màu trắng đơn điệu nữa, mà có đủ loại hoa văn và màu sắc, trông rất sinh động.

“Áo choàng của ngươi ướt rồi, thử xem.”

Mặc dù Lộ Chi Dao đang cười, nhưng rõ ràng hắn có chút không biết làm sao, dường như đang suy nghĩ xem nên phản ứng như thế nào. 

“Thay áo choàng đi, ta sẽ giúp ngươi nhìn xem có đẹp không.”

Lý Nhược Thủy cười nói, đưa áo choàng vào tay hắn.

Lộ Chi Dao dường như hiểu ý nàng, hắn cụp mày cười khẽ, những giọt nước mưa trên hàng mi làm hắn trông mờ ảo như tiên, khiến hắn càng đẹp hơn. 

Lý Nhược Thủy nhìn hắn, chợt nghĩ đến một câu nói.

Người đang yêu không chỉ khí sắc tốt hơn mà cả tâm trạng và cảm xúc cũng trở nên điềm tĩnh hơn.  

Không biết nàng có giúp hắn trở nên điềm tĩnh hơn hay không...

Hả? 

Lý Nhược Thủy sững sờ một lát, gạt bỏ câu nói mang nhiều ý nghĩa này ra khỏi đầu.

“Cô nương, lúc ở ngoài thành các ngươi có uống cháo không?”

Nhìn biểu cảm của ông chủ, Lý Nhược Thủy nghiêng người hỏi: “Sao vậy, cháo kia có vấn đề gì à?”

Chủ cửa hàng trợn tròn mắt, vội vàng khoát tay với nàng.

“Đừng hiểu lầm ta, cháo đó tuyệt đối không có vấn đề gì. Ngự Phong sơn trang của họ hàng năm từ tháng ba đến tháng năm đều dựng lều để cứu trợ người nghèo, tiếng lành đồn xa suốt mười năm chưa bao giờ thay đổi.”

“Lợi hại như vậy sao?”

Lý Nhược Thủy có chút tò mò, không biết người giàu có nào lại kiên trì lâu như vậy?

“Ngươi chưa nghe nói về Ngự Phong sơn trang sao?”

Ông chủ thấy nàng ngơ ngác thì hơi ngạc nhiên, ông ta không ngờ trong giang hồ lại có người không biết đến Ngự Phong sơn trang. 

“Chưa nghe.”

Nhận thức của Lý Nhược Thủy hoàn toàn dựa trên nguyên tác, có lẽ Ngự Phong sơn trang đã từng được nhắc đến trong nguyên tác, nhưng nàng thực sự không nhớ rõ. 

“Cô nương không phải người giang hồ đúng không?”

Ông chủ nhìn y phục của Lý Nhược Thủy và thanh kiếm như sắt vụn trên tay nàng, sau đó quay sang nhìn Lộ Chi Dao.  

Người này nhìn qua hẳn là cao thủ, chắc chắn sẽ biết đến Ngự Phong sơn trang.  

Muốn tìm người đồng cảm, ông chủ nói: “Vị công tử này, nhìn ngài khí độ bất phàm, dáng người mạnh mẽ, nhất định cũng biết đúng không?”

“Không biết.”

Lộ Chi Dao thậm chí còn không để tâm mà trả lời, hắn mặc xong áo choàng thì vỗ vỗ Lý Nhược Thủy, muốn nghe câu trả lời từ nàng. 

“Đẹp quá!”

Bộ áo choàng này của Lộ Chi Dao không phải là màu trắng thuần như trước mà là  màu trắng có họa tiết màu đen.

Màu đen nhạt nhòa đó khiến cho khí chất vốn dịu dàng của hắn thêm phần bí ẩn, quả thật rất đẹp. 

Lộ Chi Dao thả lỏng vai, khóe môi khẽ nhếch lên.

Lý Nhược Thủy ném luôn chuyện Ngự Phong sơn trang ra sau lưng, vỗ tay liên tục như hải báo, khóe miệng lộ ra nụ cười ngốc nghếch ngay cả nàng cũng không hề hay biết. 

Có lẽ đây chính là niềm vui khi trang điểm cho búp bê.

Hồi nhỏ nàng không thấy chuyện này có gì thú vị, nhưng bây giờ lại cảm nhận được sự thích thú đó.

“Thử cái này xem…”

Lộ Chi Dao mỉm cười, nhận lấy y phục nàng đưa cho, trong đầu nhớ lại lời của nữ tử phong trần ở Thương Châu nói. 

Nữ tử vì người mình thích mà trang điểm.

Đúng vậy, nếu muốn trong mắt đối phương chỉ nhìn mình thì đương nhiên phải chăm chút ngoại hình.

May mà nàng rất coi trọng vẻ bề ngoài, như vậy hắn mới biết cách thu hút sự chú ý của nàng.  

Nhưng vì người mình thích mà trang điểm, nàng cũng nghĩ như vậy sao? 

Lộ Chi Dao lặng lẽ mở mắt ra, nhưng trước mắt vẫn là một khoảng không vô định, không thấy gì cả 

Hắn có thể cảm nhận được Lý Nhược Thủy ở bên cạnh, nhưng hắn lại không thể nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của nàng, thậm chí còn không thể tưởng tượng ra biểu cảm của nàng. 

Hắn đưa tay ra và chạm vào con rối treo trên thanh kiếm, nàng nói con rối này rất giống nàng, nhưng hắn vẫn không biết nàng trông như thế nào. 

Tất cả những gì hắn có thể cảm nhận được là chiều dài và phương hướng. 

Hắn có thể cảm nhận được các đường nét trên khuôn mặt của Lý Nhược Thủy, biết được chúng nên lõm vào đâu, nên nhô ra ở đâu, trên con rối nên khắc họa dài ngắn bao nhiêu, nhưng hắn không thể tổng hợp chúng lại.   

Hắn không thể vẽ ra hình dáng của nàng trong đầu, trước mắt hắn chẳng có gì cả. 

Hắn là một người mù, một ngày nào đó liệu Lý Nhược Thủy có cảm thấy chán ghét hắn không? 

“Hôm nay ta trả tiền, lấy hết đi!”

Phần thưởng hệ thống mà nàng nhận được trước đó vẫn chưa tiêu hết, Lý Nhược Thủy vô cùng hào phóng, nàng muốn bao trọn cửa hàng y phục này.

Ông chủ cười toe toét, vừa khen ngợi Lộ Chi Dao có vẻ ngoài điển trai, vừa khen ngợi Lý Nhược Thủy tâm lý, chẳng hề cảm thấy lời khen ngợi của mình có gì không ổn. 

“Chúng ta tìm một nơi để ở rồi đi tắm trước đi.”

Lý Nhược Thủy mỉm cười khoác áo choàng lên người hai người, mang theo một đống y phục đi đến khách điếm phía đối diện.  

Khách điếm này phòng rất lớn, một phòng mà lại có đến hai giường, một trái một phải, hai bên đều có rèm treo, ở giữa là bàn ăn và chậu cây cảnh.

Khoảng cách như vậy phải hơn hai gian.

Nhưng Lý Nhược Thủy rất hài lòng, cuối cùng sáng sớm nàng cũng không bị đánh thức nữa.

“Chờ tiểu nhị mang nước tới, ngươi tắm trước đi, nếu không cần thay thuốc thì không cần băng bó nữa.”

Lý Nhược Thủy đi quanh phòng, tò mò xem xét những đồ vật trang trí ở đây.

Nàng như một chú chim hót líu lo không ngừng nhảy nhót xung quanh, tiếng nói trong trẻo vang vọng.   

Hai người vào phòng chưa được bao lâu thì ngoài trời lại bắt đầu mưa nhỏ.

Tiếng mưa tí tách rơi trên mái nhà và đường đá, những hạt mưa như chuỗi hạt trân châu rơi xuống từ cửa sổ, thỉnh thoảng có vài giọt nước bắn tung tóe trên bệ cửa sổ. 

Nhìn ra ngoài cửa sổ, toàn bộ Hoàng Thành bị bao phủ trong màn mưa, vẻ đẹp khác hẳn với cơn mưa phùn lúc nãy.

Lý Nhược Thủy đứng bên cửa sổ, nhìn khung cảnh này mà cảm thấy tâm trạng của mình trở nên thư thái hơn hẳn. 

Thế giới này thật đẹp, dù mưa hay nắng đều đẹp.

Lý Nhược Thủy quay đầu nhìn Lộ Chi Dao đang ngồi trên giường ngẩn ngơ, nàng tháo chuỗi Phật châu ra, lắc lắc bên tai hắn.

“Ngươi nghe xem có giống như tiếng mưa không?”

Nàng dựa rất gần hắn, giọng nói dịu dàng truyền vào tai hắn.  

Lý Nhược Thủy không biết lúc này Lộ Chi Dao đang nghĩ gì, nàng chỉ muốn hắn cùng cảm nhận niềm vui của nàng.

Nghe thấy tiếng động, phản ứng đầu tiên của Lộ Chi Dao là cười, nhưng ngay sau đó hắn lấy lại chuỗi Phật châu, đeo lại vào cổ tay nàng.  

“Đừng tháo ra, ngươi đã hữa với ta rồi mà.”

Lý Nhược Thủy nhìn chuỗi Phật châu trên cổ tay, trong lòng không hiểu sao lại có chút không yên.

Hắn quấn quít nàng thật sự có chút khác thường, dường như chỉ cần rời xa nàng một chút hắn sẽ vô cùng sốt ruột. 

“Khách quan, nước đến rồi đây.”

Tiểu nhị gõ cửa, đợi nàng trả lời mới đẩy cửa vào.

Người mang nước không liếc nhìn xung quanh, sau khi thành thật đặt nước xong thì lần lượt ra ngoài. 

Lý Nhược Thủy đóng cửa sổ xung quanh lại, khi quay đầu lại thì đã thấy Lộ Chi Dao đã cởi áo bào đến khuỷu tay, chỉ còn lại những lớp băng gặc chằng chịt.

Lý Nhược Thủy liếc mắt một cái, âm thầm nuốt nước miếng.

Trước đây khi chơi trò chơi nàng rất thích những bộ y phục rách nát, mặc dù không đẹp lắm, nhưng cảm giác vỡ vụn ấy lại khiến nàng cảm thấy rất thích thú. 

Lý Nhược Thủy đi tới cởi băng gạc, hết vòng này đến vòng khác, làn da trắng như ngọc dần lộ ra, những vết xước trên đó cũng chuyển sang màu hồng nhạt.

Nàng vuốt ve vài lần, sau khi xác nhận đã đóng vảy mới đứng thẳng dậy, dẫn hắn đến bên thùng tắm.

“Ngươi không cần ta giúp ngươi lau người đâu, ngươi có thể xuống nước được rồi.”

Nàng xoay người rời đi, nhưng bị hắn kéo lấy ống tay áo.

“Được rồi chứ?”

Giọng nói của Lộ Chi Dao nhẹ nhàng êm ái, khi nói chuyện giống như đang dụ dỗ người khác.   

“Đã mấy ngày chúng ta không hôn nhau rồi, ngươi không thích ta sao? Bây giờ không có ai ở đây, ngươi không muốn hôn ta một cái à?”

Hơi nước bốc lên từ thùng tắm làm Lý Nhược Thủy cảm thấy hơi nóng.

Giống như một miếng mồi béo bở rơi xuống trước mặt, dù biết là đang bị câu nhưng vẫn không nhịn được muốn cắn câu.

Lộ Chi Dao không chỉ nói như vậy, mà tay phải của hắn đã đan vào ngón tay nàng.

Những lớp băng bó quấn quanh người hắn dần rơi xuống, giống như muốn trói chặt nàng vào người hắn.  

“Tại sao lúc nào cũng phải để ta chủ động?”

Trong bầu không khí nóng ẩm này, Lý Nhược Thủy hỏi câu hỏi mà từ lâu nàng đã muốn hỏi. 

“Vì như vậy lòng ta sẽ cảm thấy thoải mái hơn. Hơn nữa, chẳng phải đây là minh chứng cho thấy ngươi thích ta sao?”

Đúng vậy, đúng vậy! 

Nàng thừa nhận mình đã bị câu mất. 

Lý Nhược Thủy như cá cắn câu, vui sướng cắn nuốt mồi câu.

Trong tưởng tượng của nàng, nàng phải xoay vần món ngon này thật đã đời, nhưng nàng đã đánh giá thấp con mồi này.  

Trông hắn có vẻ đang yếu ớt dựa vào thành thùng, bị nàng áp chế, nhưng mồi câu còn nhiều hơi hơn nàng, nàng đã cảm thấy hơi thiếu dưỡng khí.  

Lý Nhược Thủy không cam lòng, rõ ràng là mồi câu đang van nài nàng, sao cuối cùng lại có cảm giác như nàng mới là kẻ bị nuốt chửng vậy? 

Thà nghẹt thở đến chết cũng phải giữ vững địa tôn nghiêm của mình. 

Thời gian chậm rãi trôi qua, chân tay Lý Nhược Thủy mềm nhũn, Lộ Chi Dao mới buông nàng ra.

Sương mù vẫn đang bốc lên trong phòng, chỉ khiến người ta cảm thấy ẩm ướt và ngột ngạt.  

Lộ Chi Dao buông nàng ra, không nhịn được cười khẽ, đến cuối cùng thậm chí còn cảm thấy có chút không kìm chế được. 

Hắn dựa vào vai nàng cười, băng gạc trên người đã bung ra một nửa, lộ ra đóa bạch đàm sau thắt lưng. 

Lý Nhược Thủy đột nhiên tỉnh táo lại, nàng vừa thở hổn hển, vừa rụt tay vô tình chạm vào eo hắn lại.

Thật tội lỗi quá, lần này nàng đã chủ động.

“Ngươi cười cái gì?”

Lý Nhược Thủy thở đều, nhưng Lộ Chi Dao vẫn cười, tiếng rung động thậm chí còn truyền đến người nàng.

“Người khác cũng như vậy sao?”

Lộ Chi Dao ngẩng đầu lên, hắn đã mở mắt ra, khóe mắt hắn hơi đỏ, còn mang theo một chút ẩm ướt.

“Cái gì cơ?” Lý Nhược Thủy có chút khó hiểu. 

“Giống như, suýt nghẹt thở? Ngươi cũng thích như vậy sao? Vậy chúng ta thật sự rất hợp nhau.”

Lộ Chi Dao sờ vào tóc mai bên thái dương nàng, vén lọn tóc ướt ra sau tai nàng.

Lý Nhược Thủy không nói gì thêm, nàng hừ một tiếng, rồi lại cúi đầu hôn lên.

Nàng không còn chiều theo thói quen của Lộ Chi Dao nữa, hắn vẫn còn rất nhiều thứ không biết, vẫn phải dạy thêm một chút. 

Trong lúc Lộ Chi Dao bị hôn đến mê mẩn, Lý Nhược Thủy lên tiếng.  

“Chuyện giam lỏng có thể suy nghĩ lại không?”

Không phải nàng đang thừa cơ, mà là chiến thuật.

Lộ Chi Dao choáng váng mở mắt ra, đôi mắt mờ sương giống như một màn mưa buông xuống, trông có vẻ rất ẩm ướt.

Hắn vòng tay qua eo Lý Nhược Thủy, đuôi mắt ửng đỏ trông có vẻ không mấy thông minh.

“Không thể.”

“…”

Trông có vẻ không thông minh, nhưng từ chối thì lại rất nhanh.

Ngoài cửa mưa rơi ào ào, như hạt châu rơi xuống mâm, rất dễ nghe.

Nhưng giữa tiếng mưa dễ nghe ấy lại xen lẫn một tiếng đàn Không du dương, Lý Nhược Thủy vốn đang vui vẻ bỗng chốc mất đi quyền kiểm soát cơ thể. 

Nàng mềm nhũn ngã vào lòng Lộ Chi Dao, ánh mắt vô hồn, tay vẫn không chút khách khí đặt trên eo hắn.   

Lộ Chi Dao ôm Lý Nhược Thủy mềm nhũn, sau khi dừng lại một chút, hắn đứng dậy ôm nàng vào lòng, đặt tay lên áo ngoài của nàng như muốn cởi bỏ áo choàng đi tắm. 

Lý Nhược Thủy chỉ có thể trợn tròn mắt: ?

Cứu mạng! Chuyện gì đang xảy ra vậy! Dừng tay!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.