Cách Chinh Phục Nam Phụ Bệnh Kiều

Chương 70: Không cầu được (2) - Tắm là tắm




Trong tiết trời giao mùa giữa xuân và hạ, tháng năm là mùa mưa của Hoàng Thành. 

Trời mưa liên miên, hạt mưa tí tách đập vào cửa sổ, những giọt nước bắn tung tóe bị ngăn lại bên ngoài. 

So với những hạt mưa lạnh lẽo ẩm ướt, hơi nước trong phòng lại êm dịu và mơ hồ hơn nhiều. 

Lộ Chi Dao duỗi tay ra kiểm tra nhiệt độ của nước, sau đó đặt tay lên áo Lý Nhược Thủy. 

Nàng mặc rất ít, áo ngoài cũng chỉ là lớp vải mỏng bằng lụa, nhưng đã sớm bị màn mưa bụi buổi sáng làm ướt đẫm.

“Đáng ra nên để ngươi tự tắm, nhưng bây giờ ngươi lại không thể cử động, mà nếu không làm ấm cơ thể ngươi sẽ bị cảm lạnh.”

Lộ Chi Dao đặt ngón tay lên cổ nàng, vuốt ve xuống đến dây buộc trước ngực.

Chỉ cần kéo nhẹ một cái, lớp áo ngoài màu vàng nhạt đã trượt xuống, như ánh nắng mặt trời chiếu xuống khắp mặt đất. 

Lý Nhược Thủy đã từng mặc váy trước mặt hắn rất nhiều lần, mỗi lần đều lẩm bẩm vài câu phiền phức, khó thắt nút. 

Nhưng cũng nhờ những lời lẩm bẩm ấy, nếu không hắn thật sự không biết phải tháo những chiếc váy này ra sao, có lẽ đến lúc đó chỉ còn cách xé toạc ra.  

Lộ Chi Dao cởi váy theo cách nàng đã từng làm, thật ra cũng có trật tự, không hề vội vàng, hay động tay động chân.

Lộ Chi Dao không nhìn thấy, đương nhiên cũng không có cảm giác bị tác động về mặt thị giác, chỉ là khi chạm vào cơ thể nàng sẽ có những lúc hơi dừng lại. 

Lòng hắn bình tĩnh như mặt hồ, trong phòng chỉ có mình Nhược Thủy cảm thấy xấu hổ. 

Mặt nàng không có bất kỳ biểu cảm nào, mắt dại ra, giống như một con chó con ủ rũ, lúc này ngoài xấu hổ ra thì không cảm thấy gì khác. 

Quả thật, tóc nàng hơi ẩm, áo ngoài cũng dính mưa, trong tình huống này thì nên ngâm mình trong nước nóng, nhưng tuyệt đối không phải cách ngâm như thế này.  

“Cởi xong rồi.”

Lộ Chi Dao cởi nút thắt cuối cùng của lớp áo ngoài, sau đó bế nàng vào thùng tắm, còn mình thì đứng bên ngoài.

“Ta nghe áo lót không nên để nam nhân cởi, vậy thì cứ như vậy đi.”

Hắn không chút do dự thu tay lại, dường như không hề lưu luyến gì với cơ thể nàng.  

Lý Nhược Thủy cụp mắt nhìn chiếc áo lót cuối cùng trên người mình, không tự chủ được mà thở phào nhẹ nhõm.  

Mặc dù không biết ai đã nói với hắn như vậy, nhưng vẫn phải cảm ơn người đó, cũng phải cảm ơn Lộ Chi Dao vì đã nghe theo.

Cái thùng tắm này có kích thước vừa vặn, cho dù Lý Nhược Thủy không thể cử động cũng sẽ không trượt xuống mà chết đuối. 

Sau khi điều chỉnh tư thế cho nàng, Lộ Chi Dao kéo một chiếc ghế đẩu đặt bên cạnh thùng tắm, vừa vặn đối diện với nàng.

Lộ Chi Dao tựa vào thành thùng, đôi mắt hơi cong, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười dịu dàng.

Hắn ấn tay trái lên vai nàng để xác định vị trí, tay phải cầm chiếc gáo gỗ, múc từng gáo nước dội lên người nàng, giống như tưới hoa. 

Lý Nhược Thủy: “...”

Vậy mà nàng lo lắng cái gì thế không biết, hắn nói tắm thực sự chỉ là tắm mà thôi, không hề có hành động thừa thãi nào.  

Phải nói rằng, cách này còn trong sáng hơn khi nàng tự tắm. 

“Ngươi có muốn thả vài cánh hoa không?”

Dội giữa chừng, Lộ Chi Dao đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hắn cười hỏi nàng. 

Đây là những gì trước đây hắn nghe được khi nghe kể chuyện trong quán trà, hình như nhân vật chính trong đó khi tắm đều phải thả cánh hoa vào thùng tắm, Lý Nhược Thủy cũng nên được như vậy. 

“Xem ta này, ta quên mất bây giờ ngươi không nói được.”

Tiếng nước chảy róc rách, hơi nước ẩm ướt làm ướt hàng mi của hắn, khiến nụ cười của hắn cũng trở nên ẩm ướt. 

“Đợi ngươi ra mồ hôi thì có thể ra thùng tắm, lúc đó ta sẽ đi tìm bọn họ, khi nào lấy được thuốc giải rồi ta sẽ đưa ngươi đến Tô Châu.”

Từng gáo rồi từng giáo, dòng nước chảy từ cổ đến vai rồi lại hòa vào thùng tắm, những gợn sóng nhỏ phản chiếu nụ cười kỳ lạ của hắn.

“Hình như ngươi không thích xích sắt lắm, vừa hay Tô Châu là nơi sản xuất tơ lụa, ở đó có một loại vòng tay bằng tơ tằm, siết chặt cổ tay sẽ không để lại vết bầm, nhưng lại rất khó thoát ra, ngươi thấy thế nào?”

Nàng không thấy thế nào cả, giảm lỏng không cần thiết.

“Lần trước đến viện của Bạch Khinh Khinh, ngươi có vẻ rất thích, là thích hoa sao? Ngươi có muốn trồng một ít trong viện không?”

Lộ Chi Dao tiến lại gần hơn, gáo nước cứ từng gáo từng gáo dội xuống.

Lý Nhược Thủy không trả lời, nhưng hắn biết nàng đang nghe. 

Lúc này rất thích hợp để hắn có thể thoải mái bày tỏ suy nghĩ của mình, không cần lo lắng sẽ nghe thấy những lời từ chối hoặc không muốn của nàng.   

“Ngươi có muốn một cái xích đu không, ta sẽ làm, ngươi có muốn gắn thêm hoa lên không?”

Lộ Chi Dao rời khỏi ghế, tiến đến sát nàng, ống tay áo trắng tinh rũ xuống nước, lững lờ trôi theo dòng nước.

“Ngươi muốn một căn phòng như thế nào, bây giờ cứ nghĩ trước đi, sau này hãy nói với ta, được không?”

Hắn hạ thấp giọng, bàn tay chuyển từ vai nàng đến môi nàng.  

“Trước khi ta đi lấy thuốc giải, hãy cho ta một phần thưởng đi.”

Lộ Chi Dao cúi đầu, thử chạm vào môi nàng.

Thực ra hắn không bình tĩnh như vẻ bề ngoài, trong lòng có một sự bồn chồn khó tả, dường như đang thúc giục hắn làm điều gì đó. 

Nhưng hắn cũng không biết mình muốn làm gì, cho nên chỉ có thể thông qua nụ hôn để giải tỏa.  

Trong lúc môi lưỡi quấn quýt, hắn đưa tay chạm lên thái dương của nàng, nhẹ nhàng xoa bóp.  

Chỗ đó có một cục u nhỏ, là bị va vào khi ở trên thuyền sáng nay. 

“Đau không?”

Hắn lẩm bẩm hỏi, rồi khẽ cười, lực xoa bóp cũng tăng lên một chút.

Lộ Chi Dao áp trán lên trán nàng, không khỏi thở dài, hắn thực sự không muốn rời xa nàng một giây nào.  

Lý Nhược Thủy:...

Không hiểu vì lý do gì, lúc này nàng lại cảm thấy hắn có chút làm nũng.

Nhưng mà thật sự rất quấn người, với mức độ quấn quýt này của hắn, nàng đã hình dung ra được cảnh tượng trong phòng tối sẽ như thế nào rồi. 

Phi phi phi, không có phòng tối nào hết. 

“Được rồi, đã đến lúc ra khỏi thùng tắm rồi.”

Lộ Chi Dao lưu luyến buông Lý Nhược Thủy ra, bế cơ thể đỏ bừng bế của nàng ra khỏi thùng tắm, lau khô rồi đặt lên giường. 

Động tác rất trôi chảy, cứ như thể hắn đã làm điều đó vô số lần. 

Lộ Chi Dao kéo chăn bông đắp lên người nàng, mỉm cười đứng lên. 

“Ngươi đợi ta ở đây, giữa trưa ta sẽ về.”

Cứ như đang diễn tập cho phòng tối, Lộ Chi Dao cầm ô giấy đi ra ngoài, còn Lý Nhược Thủy thì nằm im trên giường. 

Thật khó chịu. 

Lý Nhược Thủy nhìn ra ngoài cửa, hy vọng hắn có thể nghe thấy tiếng lòng của nàng. 

Không phải vì cảm thấy nhục nhã khi bị giam giữ, mà là muốn hắn cởi bỏ chiếc áo lót ướt sũng này.  

Đây mới thực sự là một hình phạt.

Cửa phòng đột nhiên lại mở ra, Lý Nhược Thủy đảo mắt nhìn về phía cửa thì thấy Lộ Chi Dao lại quay trở lại.  

“Suýt nữa thì quên mất, ngươi vẫn mặc đồ ướt.”

?

Lý Nhược Thủy mở to hai mắt nhìn hắn, chỉ cảm thấy có chút thần kỳ. 

Lộ Chi Dao quỳ bên giường, tay nâng lên một chút rồi dừng lại, sau đó đặt sau gáy nàng.  

Hắn nhớ là ở đó có một sợi dây nhỏ, lúc trước hắn từng vân vê nó. 

Quả nhiên hắn đã tìm thấy,hắn tháo nút thắt, cởi chiếc áo lót thêu chim uyên ương màu trắng ra. 

“Ngủ một giấc đi.”

Cửa phòng đóng sầm lại, để lại một mình Lý Nhược Thủy mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch.

*

Mưa to tầm tã phủ kín Hoàng Thành, trên phố vắng bóng người qua lại, những người mới đến Hoàng Thành còn chưa kịp cảm nhận được sự phồn hoa nơi đây. 

Lộ Chi Dao cầm ô giấy dầu đi trên đường, tiếng đàn vừa rồi nhất định là do Bạch Khinh Khinh đánh ra. 

Có lẽ bà ta đã biết họ và thành ngay từ lúc bước vào cổng thành. 

Hắn và Lý Nhược Thủy đã bị trì hoãn ở thôn Đào Hoa một thời gian, Bạch Khinh Khinh thậm chí còn chưa lấy được thuốc giải, có lẽ nơi đó thật sự rất khó vào. 

Nhưng vậy thì sao. 

Hắn chỉ muốn nhanh chóng giải quyết vấn đề ở đây, rồi đưa Lý Nhược Thủy đến Tô Châu. 

Những giọt nước bắn tung tóe làm ướt vạt áo hắn, đi được vài bước thì có người đi đến trước mặt hắn. 

“Lộ công tử, mời theo ta.”

Nghe giọng nói này, chính là nha hoàn bên cạnh Bạch Khinh Khinh. 

Lộ Chi Dao khẽ nhíu mày, chậm rãi đi theo phía sau nàng ta. 

Như vậy một lát nữa khi gặp Sở Tuyên, phải để ông chịu một kiếm oan ứcrồi.

A Đào dẫn hắn đi qua nhiều ngõ ngách, cuối cùng đi đến một biệt viện nhỏ không mấy nổi bật trong kinh thành, trên tấm biển treo trước cửa cũng viết hai chữ “Bạch phủ”.

Lộ Chi Dao bước vào theo nàng ta, hắn cũng ngửi thấy mùi hoa và mùi đất ẩm ở đây. 

Hắn dừng lại, mỉm cười “nhìn” về phía nha hoàn.

“Những bông hoa này là do ngươi chăm sóc sao?”

A Đào có chút kinh ngạc, vội vàng dừng bước rồi gật đầu với hắn.

“Vâng thưa công tử. Tất cả đều do phu nhân trồng, còn bọn ta sẽ phụ trách chăm sóc.”

Lộ Chi Dao cong mắt, ngón tay vuốt ve con rối gỗ treo trên chuôi kiếm. 

“Có thể cho ta biết cách chăm sóc chúng không?”

“Đương, đương nhiên là được ạ.”

A Đào gật đầu, dọc đường đi quanh co vừa đi vừa nói cho hắn nghe về cách trồng hoa, cho đến khi đến gần phòng của Bạch Khinh Khinh. 

“Công tử, mời vào.”

A Đào không vào theo hắn, chờ hắn đi vào thì đóng cửa lại, sau đó tiếp tục làm công việc của mình. 

“Lộ công tử, mời ngồi.”

Giọng nói vẫn quen thuộc như vậy, Lộ Chi Dao bình tĩnh gật đầu, mỉm cười đi đến bên bàn. 

Hai mẫu tử ngồi đối diện nhau nhưng lại giả vờ không nhận ra nhau, mỗi người đều có tâm tưriêng. 

“Nếu Lộ công tử đã tới Hoàng Thành, vậy cũng đã đến lúc hoàn thành khế ước của chúng ta.”

Bạch Khinh Khinh khẽ mỉm cười, rót trà cho hắn, một chữ cũng không đề cập đến việc bọn họ bị đẩy xuống vực.

“Hình như ta chưa từng hẹn ước gì với ngươi.”

Lộ Chi Dao đứng lên, ánh mắt giống Bạch Khinh Khinh năm sáu phần khẽ cong lên. 

“Nếu ngươi không giải độc, ta đành phải đi tìm người đầu óc không được minh mẫn kia để nói chuyện rồi.”

Bạch Khinh Khinh hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn, khuôn mặt vốn đang tươi cười đột nhiên trở nên lạnh lùng, nhìn thẳng vào hắn. 

Lúc này, bà mới lộ ra một chút sắc sảo vốn có.

“Lộ công tử, ta khuyên ngươi đừng làm những việc thừa thãi, nếu ngươi lấy được thuốc giải, ta nhất định sẽ giải độc cho nàng.”

Bà đánh giá hắn một lượt, rồi thu lại khí thế, mỉm cười nhẹ nhàng. 

“Hắn đang ở trong phủ, quả thật ta không thể ngăn cản ngươi, nhưng ngươi nên biết, so với việc chịu khuất phục, ta thà rằng cả hai bên cùng chịu thiệt.”

Hai người đứng đối diện nhau, bầu không khí đột nhiên trở nên im lặng. 

Nếu Lộ Chi Dao giết chết Sở Tuyên, vậy sẽ có hai kết quả.

Một là Bạch khinh Khinh chịu thua, giải cổ cho Lý Nhược Thủy, hai là Bạch Khinh Khinh vò đã sứt lại mẻ, kéo Lý Nhược Thủy làm chỗ dựa.

Đây là một canh bạc, ai quan tâm hơn sẽ là người thua cuộc.. 

“Lấy thuốc giải ở đâu.”

Lộ Chi Dao cau mày, vẻ mặt dịu dàng cũng có chút không vui.

Dù xác suất Bạch Khinh Khinh liều mạng chỉ là một phần mười, hắn cũng không muốn mạo hiểm như vậy. 

Bạch Khinh Khinh nghe hắn trả lời như vậy mói thả lỏng vai, khôi phục lại vẻ mặt ban đầu.

“Ta biết Lộ công tử là người trọng tình nghĩa, vậy chúng ta nói về chuyện thuốc giải đi.”

Bạch Khinh Khinh ngồi lại vị trí, ung dung pha trà.

“Thuốc giải ở trong điện An Khang trong hoàng cung, chỉ to bằng hạt chân trâu,  bề mặt nhẵn bóng, có mùi thơm nhẹ, không giống với những viên thuốc bình thường.”

Bà đánh giá Lộ Chi Dao, thấy hắn đang mím môi, nghe bà nói thì thỉnh thoảng lại thất thần. 

Cái vẻ mặt nghĩ về người yêu này giống hệt bà lúc trước.

Bà biết, A Sở cũng giống bà.

“Cách đây không lâu, có người vào cung lấy thuốc giải thay ta, nhưng đều thất bại, tuy nhiên đã tìm được đường đi, ngươi có thể đi theo đường đó.”

Hai người trong phòng đang nói về việc tiến cung, thì có một bóng người thấp thoáng ngoài phòng. 

Tóc của người này đã được chải gọn gàng, nhưng y phục có chút kỳ lạ, chỗ ướt chỗ khô, còn dính đầy bùn đất, trông như vừa lăn lộn trong vũng bùn dưới trời mưa. 

Ông xông vào phòng, lăn một vòng trên sàn, khi đứng dậy thì nước miếng chảy dài trên khóe miệng.  

“Khinh Khinh, Khinh Khinh!”

Người này ngẩng đầu lên, chính là Sở Tuyên, ông lao vào lòng bà như chim non về tổ. 

Bạch Khinh Khinh như không nhìn thấy những vệt bùn trên người ông, bà dùng khăn tay lau sạch mặt và tay cho ông, chăm chú nhìn ông. 

“Sở ca ca, hôm nay chưa uống thuốc sao?”

Bà đưa tay ra bắt mạch cho ông, vẻ mặt có chút lo lắng. 

Bà biết bình thường Sở Tuyên chỉ giả vờ ngốc, nhưng khi phát bệnh ông thật sự sẽ bị ngốc, chẳng qua là ông ít khi phát bệnh mà thôi. 

Nhưng có vẻ như lần trước khi Lộ Chi Dao bị đẩy xuống vực đã kích thích bệnh tình của ông, khiến bệnh tình trở nên nặng hơn, giờ đây gần như cả ngày ông đều như vậy.

Đó cũng là lý do bà nóng ruộtnhư vậy.

Sở Tuyên quay đầu nhìn Lộ Chi Dao, vẻ mặt bối rối, rồi đột nhiên bật cười khiến khóe mắt xuất hiện những nếp nhăn. 

“Đây là con của chúng ta! Khinh Khinh, đây là con của chúng ta!”

Bạch Khinh Khinh liếc nhìn biểu cảm của Lộ Chi Dao, sau đó vỗ vỗ lưng Sở Tuyển để trấn an. 

“Lộ công tử, hôm nay chúng ta nói đến đây thôi, mong công tử có thể hoàn thành việc này càng sớm càng tốt, còn về Lý cô nương, đêm nay ta sẽ để nàng hồi phục.”

Nói đến đây, ý tứ đã rất rõ ràng là muốn đuổi khách.

“Ta hy vọng ngươi giữ lời hứa, lấy được thuốc sẽ giải độc cho nàng.”

Lộ Chi Dao không ở lại lâu, hắn mỉm cười xoay người rời khỏi phòng. 

“Khinh Khinh, hắn làm sao vậy? Con chúng ta muốn đi đâu vậy?”

“Ca ca nhớ nhầm rồi, Sở ca ca, chúng ta không có con.”

“Thật sao?”

“Có thể nói chuyện trông hoa với ta tiếp được không?”

A Đào quay đầu nhìn Lộ Chi Dao, chợt nhớ ra một chuyện.

“Đương nhiên là được rồi ạ, lúc nãy chúng ta đang nói đến hoa nữ tử thích, thực ra chuyện này công tử nên hỏi người kia…”

Tiếng mưa rơi lộp bộp, những hạt mưa to bằng hạt đậu đập vào những cánh hoa mỏng manh trong viện, liê tục tạo ra những âm thanh tí tách. 

Thỉnh thoảng sẽ có một số bông hoa bị đánh rơi, vùi vào trong đất, nhưng vẫn có những bông hoa kiên cường đứng vững trong mưa, sinh trưởng cô độc mà mạnh mẽ.   


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.