Cách Chinh Phục Nam Phụ Bệnh Kiều

Chương 71: Không cầu được (3) - Vết cắn




Trong hoàng thành có một cơ quan chuyên trách điều tra các vụ án lớn, án trọng khó giải quyết khắp nơi, gọi là Tuần Án Ti.

Mười mấy năm trước, Tuần Án Ti chỉ có nam nhân, nhưng theo sự phát triển của triều đại, đến giờ đã có không ít nữ nhân có chí khí cũng gia nhập. 

Lục Phi Nguyệt là một trong số đó. 

Lúc này nàng ấy đang vội vã bước ra khỏi Tuần Án Ti, trên tay cầm ô giấy dầu, lưng thẳng tắp, tay nắm đao mạ vàng, dung nhan lạnh lùng mang chút khí chất anh hùng.

Lúc trước khi đến Thương Châu, ban đầu nàng ấy vốn định lấy chứng cứ về việc Trịnh gia cấu kết với quan lại triều đình để buôn bán, nhưng đánh bậy đánh bạ thế nào lại tình cờ tìm thấy thư từ liên quan đến vụ án bắt cóc.

Trong thư đề cập đến rất nhiều quan lại trong triều, lại có sổ sách giao dịch chi tiết, vì thế nàng ấy không dám sơ suất, đành phải đến Tuần Án Ti nói với sư phụ của mình. 

Nhưng không biết hai người Lý Nhược Thủy còn bị nhốt ở Thương Châu hay không, nhưng có Lộ Chi Dao ở đó, có lẽ bọn họ đã thoát thân rồi.

“Phi Nguyệt! Phi Nguyệt!”

Tiếng gọi quen thuộc vọng lại trong màn mưa, Lục Phi Nguyệt quay đầu nhìn lại.  

Chỉ thấy Thôi Minh Hạo cúi đầu chạy trong mưa, người hắn ta gần như ướt sũng, hình như trong lòng còn ôm cái gì đó.  

Lục Phi Nguyệt cau mày, nhanh chân bước tới, che ô giấy dầu cho hắn ta, có chút nghi hoặc nhìn hắn ta.  

“Ngươi về lúc nào vậy?”

Thôi Minh Hạo ngẩng đầu lên, dùng tay áo lau mặt, nhìn Lục Phi Nguyệt mà không nhịn được cười, khiến lúm đồng tiền trên má hiện lên. 

“Sáng nay ta vừa về, ta tìm được vài thứ tốt, vốn định đến nhà ngươi tìm ngươi, nhưng không ngờ ngươi lại đến đây.”

Lục Phi Nguyệt cúi đầu nhìn xuống lòng hắn ta, chỉ thấy ở đó có lộ ra một góc bìa sách màu xanh. 

“Cái này à?”

“Đúng vậy!” Thôi Minh Hạo vội vàng lấy sổ sách ra đưa cho nàng ấy. 

Lục Phi Nguyệt vốn đang hơi mất tập trung, nhưng khi lật trang đầu tiên ra nàng ấy đã trợn tròn mắt, giọng có hơi cao lên.   

“Cuốn sổ sách này... ngươi lấy ở đâu ra?”

“Nói ra dài dòng lắm, trước đó ta bị lừa vào ổ của bọn sơn phỉ, những tưởng phải bỏ mạng ở đó, nhưng không ngờ lại gặp được hai người, một trong số họ chỉ khua vài đường kiếm đã tiêu diệt cả một ổ sơn phỉ!”

Thôi Minh Hạo có vẻ vô cùng kích động, tay không ngừng khoa tay múa chân, nhưng lại không thể bắt chước dáng vẻ của Lộ Chi Dao.

“Vài đường kiếm đã tiêu diệt cả một ổ sơn phỉ?”

Lục Phi Nguyệt cau mày, mặc dù nghe có vẻ kỳ lạ, nhưng không hiểu sao trong đầu nàng ấy lại xuất hiện một bóng người màu trắng. 

“Mặc dù hơi phóng đại, mà thật ra cũng phải mất chút công phu, nhưng ta muốn bái hắn làm sư phụ... Cuốn sổ sách này lấy được là sau khi hắn tiêu diệt ổ sơn phỉ đó.”

Thôi Minh Hạo nhìn nàng ấy, nói có chút hơi tranh công.

“Có lẽ ngươi biết là ai rồi, một người họ Lộ, một người họ Lý, là ta đưa bọn họ đến Hoàng Thành.”

Vẻ mặt nghiêm túc ban đầu của Lục Phi Nguyệt cũng dịu đi một chút, đuôi lông mày cũng hiện lên ý cười. 

“Quả nhiên bọn họ không sao.”

Thôi Minh Hạo quan sát biểu cảm của nàng ấy, khóe môi cũng nhếch lên. 

“Ngươi định đi tìm bọn họ sao? Ta biết họ đang ở đâu.”

Lục Phi Nguyệt rối rắm trong chốc lát, nhưng vẫn cười lắc đầu. 

“Bây giờ ta không đi được, ta còn phải đi lập án.”

Ban đầu chỉ có thư từ và sổ sách của nhà họ Trịnh thì chỉ có thể lập án về việc nhà họ Trịnh cấu kết với một vài đại thần trong triều, nhưng với cuốn sổ sách này, có thể dùng làm chứng cứ, trực tiếp lập thêm một án về vụ bắt cóc. 

Như vậy, có thể danh chính ngôn thuận điều tra kỹ lưỡng các kỹ viện trong Hoàng Thành và thân quyến đáng ngờ của các đại thần. 

“Vậy ta đi cùng ngươi.”

Thôi Minh Hạo cầm ô định đi cùng nàng ấy, nhưng lại hiếm thấy Lục Phi Nguyệt liếc mắt nhìn hắn ta, vẻ mặt hơi áy náy.  

“Ta, đã hẹn người khác rồi, e rằng phải đi cùng hắn, xin lỗi.”

Thôi Minh Hạo dừng một chút, rồi lại nở nụ cười, vẫy tay với nàng ấy. 

“Không sao, ta về nhà thay y phục, mặc như vậy sợ rằng sẽ bị cảm lạnh mất.”

Thôi Minh Hạo đứng dưới tấm bảng hiệu của Tuần Án Ti, nhìn bóng dáng vội vã rời đi của Lục Phi Nguyệt, khẽ thở dài. 

*

“Haiz.”

Lý Nhược Thủy cuộn mình trong chăn, mắt mở to như chuông đồng. 

Nàng không thể nói, vì vậy chỉ có thể thầm thở dài trong lòng, hôm nay nàng đã nằm suốt cả buổi sáng rồi, nên luôn cảm thấy các cơ bắp trên người đều cứng đờ. 

Không biết Lộ Chi Dao nói chuyện với Bạch Khinh Khinh thế nào, hy vọng Bạch Khinh Khinh có thể chịu đựng, không nhượng bộ.  

Lộ Chi Dao thậm chí đã nghĩ đến việc dùng vật liệu gì để làm xiềng xích cho nàng, nếu lần này không trốn thoát được, chắc chắn nàng sẽ bị giam vào phòng tối.  

Không thể được, nàng không thể đặt tất cả trứng vào một giỏ, bây giờ nàng phải suy nghĩ xem làm sao để đối phó với hắn trong phòng tối. 

Nhưng dường như dù làm thế nào cũng cảm thấy rất kỳ quái.

“Khách quan, các vị đã tỉnh chưa? Có cần thay nước không ạ?”

Tiếng gõ cửa kéo lại suy nghĩ của Lý Nhược Thủy, tim nàng như treo lên cổ họng, sợ ngay sau đó hắn ta sẽ trực tiếp mở cửa vào thay nước.  

Khách điếm trong Hoàng Thành không được thoải mái lắm, trên đỉnh màn trướng không có hoa văn, chăn bông không đủ mềm, tiểu nhị lại hay gõ cửa.

Cứ mười lăm phút lại gõ một lần, mỗi lần đều như muốn đẩy cửa vào, nhưng mỗi lần đều từ bỏ.  

Cũng giống như đao phủ chém đầu, đao đã nâng lên, nhưng mỗi lần đều không hạ xuống được.  

“Khách quan, khách quan, ngài đã về rồi, có cần thay nước không ạ?”

Giọng nói của tiểu nhị nhỏ hơn một chút, giống như đang quay lưng lại nói. 

“Thay nước? Ngươi vào rồi sao?”

Giọng nói của Lộ Chi Dao vang lên ngoài cửa, Lý Nhược Thủy cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. 

“Không ạ, trước đó chỉ thấy công tử đi ra, không biết cô nương có còn ở đó không, nên ta không dám vào.”

“Làm phiền rồi, lát nữa chúng ta sẽ đi ăn trưa, đến lúc đó ngươi hãy vào.”

Lộ Chi Dao nói xong thì mỉm cười mở cửa, chậm rãi đi về phía Lý Nhược Thủy. 

Nhìn nụ cười trên mặt hắn, trong lòng Lý Nhược Thủy không khỏi chùng xuống, có vẻ như kiếp sau nàng thật sự sẽ bị nhốt trong phòng nhỏ 

Theo bước chân bước vào phòng của Lộ Chi Dao, từ xa lại truyền đến vài tiếng đàn, cơ bắp cứng nhắc của nàng lập tức thả lỏng ra.

Lấy lại quyền kiểm soát cơ thể, Lý Nhược Thủy không suy nghĩ nhiều, nàng đột nhiên ngồi dậy.  

“Ta thấy Tô Châu rất không tốt, nơi đó mùa hè ẩm ướt oi bức, chúng ta hãy tìm một nơi khác đi, dù sao thì đó cũng là nơi ta sẽ sống cả nửa đời sau mà.”

“Vậy ngươi muốn đi đâu?”

Lộ Chi Dao khẽ nhướn mày, mò mẫm lấy áo choàng sáng nay mua ra, muốn thay bộ y phục bị ướt góc áo.

Nhìn thấy động tác của hắn, Lý Nhược Thủy lập tức cuộn mình trong chăn, quay lưng lại.   

“Cứ từ từ suy nghĩ đi, ta thấy cả phương Bắc lẫn phương Nam đều không tệ, nhưng địa điểm cụ thể thì vẫn phải chọn.”

Sau lưng truyền đến tiếng y phục rơi xuống đất, Lộ Chi Dao khẽ cười.  

“Muốn thương lượng cũng được, nhưng không phải ngươi cũng nên xem mình có gì để thương lượng không sao?”

Lý Nhược Thủy cẩn thận suy nghĩ về bản thân mình, nàng thật sự không có gì. 

“Ngươi cho rằng ta có cái gì?”

“Cái này.”

Lý Nhược Thủy nghe vậy quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hắn vén tóc dài ra sau tai, ngón tay chỉ vào cổ và vai của mình. 

?

Lý Nhược Thủy có chút tò mò, nàng quấn chăn rồi xuống giường, giẫm lên sàn nhà chạy đến trước mặt hắn. 

Ở nơi ngón tay hắn chạm vào chỉ có hai vết sẹo màu hồng nhạt, nếu không nhìn kỹ thì có thể sẽ không nhìn thấy.  

Lý Nhược Thủy nghiêng người nhìn hồi lâu, trong đầu chợt nghĩ ra điều gì đó. 

“Đây… không phải là dấu răng của ta đấy chứ?”

Nàng vẫn nhớ ở mình đã từng cắn hắn khi ở Thương Châu, nhưng đã qua lâu như vậy rồi, sao đến bây giờ vẫn còn vết cắn? 

Lộ Chi Dao cong mắt, vài sợi tóc rơi xuống mắt, hàng mi rũ xuống tạo thành một mảng bóng nhỏ, như thể hắn đang nhớ lại điều gì đó. 

“Là dấu răng của ngươi, đây là lần đầu tiên ngươi làm ta bị thương, còn nhớ không?”

Không hiểu sao nàng lại nghĩ đến những tiểu thuyết tổng tài bá đạo khắc dấu ấn của mình lên người đối phương. 

Nếu xấu hổ có trọng lượng, thì bây giờ Lý Nhược Thủy đã bị đè bẹp rồi. 

“Sao nó còn…”

“Ta đã dùng chút thuốc.”

Lộ Chi Dao vươn tay vuốt ve nơi này, nửa khuôn mặt bị mái tóc dài che khuất tràn đầy sự thỏa mãn và si mê.

“May mà lúc đó đã dùng thuốc, nếu không bây giờ đã không còn nữa.”

Lý Nhược Thủy mở to hai mắt, bắt được điểm mấu chốt: “Từ lúc đó ngươi đã muốn giữ lại vết cắn này rồi sao?”

Sớm vậy sao? 

Lúc đó hình như nàng vẫn còn đang sợ hắn mà?

“Việc này khiến ta thấy rất vui, cho nên tại sao không giữ lại chứ?”

Trong khoảng thời gian đó, mỗi đêm hắn phải dựa vào vết cắn này để vui sướng bản thân, mỗi lần ấn vào vết thương đều mang đến cho hắn niềm vui vô cùng lớn lao. 

Mặc dù hắn đã dùng thuốc, nhưng vẫn không thể ngăn nó lành lại, sau này cũng không còn đau nữa, nhưng hắn vẫn thích chỗ này. 

“Ngươi cắn thêm một lần nữa, chúng ta sẽ lại bàn về chuyện ở đâu, được không?  

Đã như vậy rồi, nàng còn có lựa chọn nào khác sao?

“Bóc vảy vết thương cũ rất đau, ngươi chắc chắn chứ?”

Lộ Chi Dao dịu mắt lại, chỉ cảm thấy toàn thân đã bắt đầu cảm thấy hưng phấn. 

“Cầu còn không được.”

Nàng thật sự không hiểu niềm vui biến thái của hắn rốt cuộc kỳ lạ đến mức nào, nhưng Lý Nhược Thủy vẫn đành cam chịu cắn xuống. 

Ngay từ đầu, nàng đã biết Lộ Chi Dao không bình thường, lúc này tuy có chút kinh ngạc nhưng nàng cũng không cảm thấy sốc hay không thể giải thích.

Dù sao Lộ Chi Dao làm gì cũng không kỳ lạ.

“Ta cắn đây.”

Nàng từ từ làm sâu thêm vết cắn màu hồng nhạt, đợi đến khi chuyển sang màu đỏ thẫm mới buông ra.  

Làn da của hắn trắng như ngọc, giống như một tác phẩm điêu khắc ngọc bích tinh xảo, nhưng trên tác phẩm điêu khắc ngọc quý này lại bị nàng khắc lên hai vết sẹo đậm nét.

Lý Nhược Thủy nhìn vết cắn đó, trong lòng không hiểu sao lại thấy hơi ngứa ngáy.

Cứ như thể nàng thật sự đã khắc một dấu ấn, hắn là của riêng nàng vậy.  

Đợi đã, suy nghĩ này rất nguy hiểm, chẳng lẽ nàng đã bị Lộ Chi Dao đồng hóa rồi sao!  

Lý Nhược Thủy lập tức lùi lại một bước, quấn chăn bông lại, rồi đi vòng ra sau tấm bình phong. 

“Ta đi thay y phục trước, còn ngươi…” Nàng thò đầu ra nhìn Lộ Chi Dao đang cười khẽ. 

“Ngươi cứ vui vẻ trước đi, đừng quên chuyện nhốt ở đâu vẫn phải bàn bạc lại.”

Lý Nhược Thủy vừa thay y phục vừa bắt đầu sửa chữa sở thích kỳ quái của mình.  

Luôn bị Lộ Chi Dao đối xử như vậy, khiến nàng có chút thích cảm giác này.

Tội lỗi, tội lỗi, tội lỗi quá. 

Nàng ngồi xổm sau tấm bình phong một lúc, Lý Nhược Thủy đột nhiên nghĩ đến điều gì đó. 

Bây giờ nàng có thể kiểm soát cơ thể của mình chứ không phải uống thuốc giải, điều đó không phải chứng minh rằng Bạch Khinh Khinh đã thắng ván cờ này sao? 

Lý Nhược Thủy mặc xong áo lót, buộc chặt đai lưng, ló qua bình phong nhìn về phía hắn.  

“Ngươi sẽ đi đâu để lấy thuốc giải cho Bạch Khinh Khinh?”

“Hoàng cung.”

Lộ Chi Dao nhẹ nhàng đáp, nhưng tay hắn ấn lên vết cắn lại không nhẹ nhàng một chút nào, thâm chí còn khiến nó chảy máu.

Những giọt máu đỏ tươi lăn xuống bờ vai trắng như ngọc, đỏ trắng đan xen, mang đến một vẻ đẹp kỳ lạ.  

Hắn lấy từ trong túi lấy ra một lọ thuốc, nhẹ nhàng xoa lên vết thương, vẻ mặt dịu dàng bình tĩnh. 

Như thể cảm nhận được ánh mắt của Lý Nhược Thủy, hắn mỉm cười giải thích. 

“Nhân lúc vết thương đang chảy máu để bôi thuốc, thì vết thương này sẽ không hồi phục như cũ.” 

Phải thừa nhận, không một ai ghét cảm giác đặc biệt và độc nhất vô nhị này. 

Cảm giác này rất tốt, nhưng không phải dùng cách làm tổn thương người khác để có được.   

Lý Nhược Thủy khẽ thở dài, nàng thật sự không biết làm sao để uốn nắn khái niệm yêu chính là đau trong tiềm thức của hắn. 

“Tối nay ta sẽ vào cung lấy thuốc giải, ngươi ở đây đợi ta, được chứ.” 

Bôi thuốc xong, Lộ Chi Dao cuối cùng cũng buông bỏ một vấn đề trong đầu, đứng dậy đưa tay về phía Lý Nhược Thủy.

“Bây giờ thì chúng ta đi ăn thôi, tiện thể bàn chuyện ngươi muốn định cư ở đâu luôn.”

“…”

Nỗi khổ trong lòng nàng biết nói với ai đây?  

Lý Nhược Thủy bước lên phía trước, nắm lấy tay hắn, lại bắt đầu nhấn mạnh. 

“Ta sẽ không đi.”

*

Màn đêm buông xuống, cơn mưa suốt ngày ở Hoàng Thành cuối cùng cũng tạnh. 

Trên đường phố rất nhiều nước đọng, phản chiếu ánh trăng sáng treo cao, rồi bị người ta giẫm đạp tan vỡ.  

Lộ Chi Dao đi tới nơi này theo đường mà Bạch Khinh Khinh nói, sau đó quay người lại đối diện với bức tường cao của hoàng cung.  

Hắn nhớ rõ Bạch Khinh Khinh đã nói, năm bước bên trái sẽ có một cây đa để hắn hắn có thể bám vào.

Hắn bước qua vũng nước, đi về bên trái năm bước, sau đó đưa tay sờ thử, quả nhiên chạm vào một thân cây sần sùi.   

Tuyến đường của bà quá chi tiết, tất cả đều là phương hướng và số bước, cho dù là hắn cũng có thể dễ dàng vào cung.  

Có vẻ như trước đó đã phái rất nhiều người đến đây.

Nhưng tất cả những điều này đều không liên quan đến hắn.

Lộ Chi Dao bước lên tường thành, con rối gỗ nhỏ trên chuôi kiếm đang chắp tay cười híp mắt xoay vòng. 

Hắn cố ý lắc lư thanh kiếm, để con rối gỗ lắc lư qua lại, có vẻ như hắn đang thất thần.   

“Nên làm một cái xích đu nữa, nếu không thì sau này nàng ở nhà biết chơi cái gì đây…”

Tiếng cảm thán ấy tan biến trong gió đêm lạnh lẽo, nơi tường thành này ngoài cây đa đang nhỏ giọt nước mưa thì chẳng còn dấu tích gì khác.   

Hắn theo đường mà Bạch Khinh Khinh chỉ đến tiểu viện của cung điện, hắn nghe tiếng bước chân, bên ngoài điện vẫn còn người đi lại.  

Lộ Chi Dao xoay tay trái bắn ra mấy cây ngân châm, đến khi tất cả những người bên ngoài điện ngã xuống mới từ từ bước vào. 

Ánh trăng lạnh lẽo kéo dài bóng hắn trải dài trên bậc thềm, rồi chiếu vào cánh cửa gỗ.

Hắn đang định đẩy cửa bước vào thì nghe thấy một tiếng nức nở nhỏ nhẹ vọng ra từ bên trong. 

“Cứu, cứu ta…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.