Cách Chinh Phục Nam Phụ Bệnh Kiều

Chương 72: Không cầu được (4) - “Ngươi chờ đi, ta sẽ tìm cách khiến ngươi hạnh phúc!”




Rèm lụa buông nhẹ, ánh đèn ấm áp lay động. 

Cửa sổ xung quanh đóng kín chặn lại ánh trăng trong trẻo, cũng giam giữ mùi hương kỳ lạ trong phòng. 

Tiếng kêu cứu “Cứu ta” giống như ảo giác, nhỏ như tiếng muỗi vo ve, chỉ vang lên một lần rồi im bặt. 

Lộ Chi Dao khẽ nhíu mày, không chút do dự đẩy cửa bước vào. 

Ánh trăng lạnh lẽo kéo bóng dáng hắn vào trong phòng, chiếu sáng một khoảng nhỏ. 

Hắn nhắm mắt đi vào, sau đó xoay người đóng cửa lại, trong phòng dường như rất yên tĩnh.

Ở góc giường mà Lộ Chi Dao không nhì thấy, có một tên hắc y đang lẳng lặng ngồi xổm ở đó, hắn ta nhìn chằm chằm Lộ Chi Dao, tay bịt chặt miệng chủ nhân của cung điện này.

Lộ Chi Dao đóng cửa lại thì dừng lại một lát, sau đó quay đầu “nhìn” về phía đó, nhẹ giọng nói. 

“Mùi ở đây nồng quá khiến ta không phân biệt được, xin hỏi Lãnh Hương Hoàn ở đâu?”

Vừa dứt lơi, trong phòng lóe lên một tia sáng lạnh, một thanh đoản kiếm dài một thước lập tức chém về phía Lộ Chi Dao. 

Thế tấn công này vừa ác liệt vừa nhanh đến mức nếu là người bình thường thì chắc chắn sẽ bị đánh cho trở tay không kịp. 

Nhưng Lộ Chi Dao rõ ràng không phải người bình thường. 

Một tay hắn chạm lên mũi, như thể bị mùi hương nồng nặc làm ngứa mũi, tay kia giơ kiếm lên đỡ đòn tấn công của hắn ta. 

“Mùi này thực sự khiến ngươi ta rất khó chịu.”

Lộ Chi Dao đánh bật đoản kiếm của hắn ta, xoay người đạp hắn ta dưới chân, một tay nắm thành đấm đặt dưới mũi, che đi khóe môi hơi cong lên của mình. 

Không có khóe môi cong lên để tương phản với đôi mắt, chỉ nhìn nửa trên khuôn mặt hắn sẽ khiến người ta có cảm giác hắn là một người dịu dàng lạnh lùng và vô vị. 

Như thể dưới chân hắn đang giẫm lên là thứ gì cũng được, dù là đầu người, một con bò sát dễ thấy hay một bông hoa, thì trong mắt hắn đều không có gì khác biệt.  

Lộ Chi Dao hơi cúi người xuống, giọng điệu dịu dàng: “Làm phiền có thể nói cho ta biết Lãnh Hương Hoàn ở đâu không?”

“Cút, lão tử đến đây hái hoa, ai quan tâm ngươi thơm hay thối cái gì!”

Trọng lực đè nặng trên lưng, hắn ta chỉ cảm thấy vô cùng đau đớn, giọng điệu trở nên gấp gáp hơn rất nhiều. 

“Hái hoa? Mặc dù trong phòng toàn là mê hương, nhưng cũng không cần phải đổ hết lên người tên hái hoa tặc nhà ngươi.”

Lộ Chi Dao khẽ cười, đưa tay sờ sờ thanh đoản kiếm bên hông. 

“Nhưng đã lâu lắm rồi ta mới nghe ai đó chửi mình. Cùng là chửi, nhưng sao các ngươi không chửi hay bằng nàng vậy nhỉ?”

Thanh đoản kiếm trong tay hạ xuống, nhẹ nhàng đâm vào lưng tên hắc y, Lộ Chi Dao thành thạo che miệng hắn ta lại, chờ tiếng kêu đau đớn qua đi. 

Mặc dù người bên ngoài đều đã bất tỉnh, nhưng hắn vẫn cần chắc chắn, dù sao thì càng sớm xong càng sớm có thể đưa Lý Nhược Thủy rời khỏi đây.

Đâm người này trên mặt đất, Lộ Chi Dao vươn tay lấy ra một hộp gỗ từ trong tay hắn ta, trong đó có vài viên thuốc. 

“Lần sau trộm thuốc, nhớ nhét vài miếng vải bông vào trong đó, nếu không sẽ phát ra tiếng động rất lớn.”

Hắn nhấc hộp gỗ lên ngửi thử, nhưng chóp mũi chỉ ngửi thấy mùi mê hương này. 

Bạch Khinh Khinh cũng chưa từng lấy được thứ này, chỉ nói nó to bằng viên trân châu, ngửi có mùi thơm kỳ lạ, nhưng hiện tại hắn không thể phân biệt được. 

Không phân biệt được thì mang hết đi vậy. 

Lộ Chi Dao khẽ thở dài một hơi, bỏ chân khỏi tên Hắc y, để hắn ta nằm co giật trên mặt đất. 

“Cứu ta…”

Giọng nói vừa mỏng lại vừa nhỏ, hơi thở yếu ớt, tựa như ngọn cỏ lau phấp phới bên hồ, chỉ cần một cơn gió thoảng qua cũng có thể làm gãy. 

Nữ tử bị lột nửa y phục thở hổn hển, môi tái nhợt, hai má ửng hồng. 

Trông nàng ấy không giống như bị trúng độc, mà như đang phát bệnh hơn.

Nàng ấy tràn đầy hi vọng nhìn nam nhân đang đến gần mình, muốn nhìn rõ mặt hắn, nhưng vì trước đó đã khóc nên chỉ thấy được đường nét chung chung của hắn.

Trong thoại bản, khi nữ chính gặp nạn sẽ có một vị ánh hùng đến giải cứu, họ có dung mạo tuấn tú, nho nhã lễ độ, tài trí hơn người. 

Cho nên, lần này nàng ấy cũng gặp được người như vậy sao? 

Bởi vì trong tiềm thức nàng ấy cảm thấy mình đã được hắn cứu, bây giờ đầu óc nàng ấy có chút không tỉnh táo, nhưng không hiểu sao nàng ấy lại tô thêm một vầng hào quang cho Lộ Chi Dao. 

Mặc dù bây giờ nàng ấy có thể thấy hắn đang lục lọi mọi thứ. 

Hắn bước qua vũng máu trên mặt đất, Lộ Chi Dao có vẻ hơi thong dong nhặt những viên thuốc.  

Hắn sờ soạng qua rất nhiều hộp, cũng chẳng bận tâm xem có phải Lãnh Hương Hoàn hay không, chỉ cần hình dáng tương tự là hắn đều bỏ vào hộp gỗ.

Tên hắc y kia đã không còn giãy giụa nữa, hắn ta trợn tròn mắt, vẫn còn đang bàng hoàng trước cái chết của mình. 

“Công tử, có thể giúp ta được không…” 

Nàng ấy tiếp tục gọi, chờ hắn đến cứu giúp: “Ta bị trúng độc, cần thuốc ở dưới cùng ngăn tủ bên trái ngươi.”

Nàng ấy ôm ngực, thở gấp hơn, lông mày nhíu chặt, giọng run rẩy thể hiện sự đau đớn của nàng ấy. 

Nếu Lý Nhược Thủy ở đây, nhất định sẽ lắc tỉnh nàng ấy. 

Làm gì có người tốt nào nửa đêm đến cung điện của nàng ấy? 

Vị công tử có vẻ hiền lành kia khẽ nhướn mày, dường như đã nghe thấy lời nàng ấy nói, hắn tiếp tục sờ soạng sang trái, mở tủ.   

“Ở dưới đáy, phải gõ ba cái.”

Lộ Chi Dao làm theo, tấm ván gỗ phía dưới bật ra, lộ ra vài bình thuốc nhỏ.

“Công tử, nếu ngươi muốn Lãnh Hương Hoàn thì cứ lấy đi, ở trong bình màu đỏ đó.

Nhưng công tử có thể lấy thuốc cho ta được không? Trong đó có bốn bình, mỗi bình lấy một viên cho ta là được.”

Nàng ấy vỗ ngực, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ngay cả mùi mê hương kỳ lạ ấy cũng không làm nàng ấy ấm lên dù chỉ một chút.

“Màu đỏ? Cài này à?”

Lộ Chi Dao nói, rồi tiện tay lấy ra một chiếc bình đưa cho nàng ấy xem. 

Lúc này nàng ấy mới nhìn rõ dung mạo của hắn, ánh mắt dừng lại trên đôi mắt khép hờ của hắn, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút thương hại. 

Hóa ra là một người mù. 

“Không phải, chai thứ hai bên trái ngươi.”

“Ở đây à, cảm ơn.”

Lộ Chi Dao đổ ra một viên thuốc, tùy ý đặt hộp gỗ sang một bên, quay người định đi.  

“Công tử, xin ngươi… có thể lấy thuốc tới đây cho ta…”

Nàng ấy nắm chặt cổ áo, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ, nàng ấy chỉ cảm thấy tim đau nhói, nước mắt không ngừng thấm vào chăn trong tẩm điện.

Lộ Chi Dao cười, bỏ viên thuốc vào túi tiền bên hông.

“Chúng ta hình như đã hòa nhau rồi.”

Theo cách hiểu của hắn, hắn đã giúp nàng ấy giết người định làm nhục mình, còn nàng ấy đã chỉ cho hắn vị trí thuốc, hai người đã không còn nợ nần gì nhau nữa.  

Còn bệnh tình của nàng ấy thì đâu có liên quan gì đến hắn?

“Tạm biệt.”

Lộ Chi Dao cười cười, lịch sự gật đầu với nàng ấy, xoay người bước qua xác chết trên mặt đất định rời đi. 

Người trên giường đã đau đến mức cuộn tròn lại, bên tai chỉ toàn tiếng ù ù, hoàn toàn không nghe thấy hắn nói gì.   

Nàng chỉ tin rằng người này sẽ mang thuốc đến cho mình, dù sao hắn cũng đã cứu nàng ấy. 

Tiếng cửa mở vang lên, một lát sau, có người nâng cằm nàng ấy lên, đưa bốn viên thuốc vào miệng nàng ấy. 

Nàng ấy nghiến răng mở mắt ra, chỉ thấy một mái tóc đen xõa và nụ cười dịu dàng như gió xuân trên môi hắn.

Môi hắn khẽ mấp máy, dường như đang nói gì đó, nhưng nàng ấy đã đau đến mức không nghe rõ gì nữa, có lẽ là đang an ủi nàng ấy. 

Người nọ rời đi, trong phòng không còn bóng dáng của hắn nữa, nàng ấy cũng ngủ thiếp đi dưới tác dụng của thuốc. 

Câu nói mà nàng ấy không nghe thấy cũng đã tan biến, chỉ có đóa lan đen ở góc phòng mới biết được.  

- Mặc dù hơi nhàm chán, nhưng dường như cứu ngươi có thể làm nàng vui. 

*

Sáng sớm hôm sau. 

Lý Nhược Thủy đang ngủ say, lại tỉnh dậy trong cảm giác bị đè nặng.

Nàng quay đầu nhìn người đang vùi đầu vào vai mình, thở dài một hơi. 

Cứ tưởng trong phòng có hai giường sẽ thoát khỏi những ngày tháng này, ai ngờ hắn lại bò qua đây. 

Nhưng điều khiến nàng thấy khó chịu nhất không phải là sự chật chội, mà là nàng đã quen với cảm giác bị trói buộc này.  

Khả năng thích ứng của con người thật đáng sợ. 

Lý Nhược Thủy cố gắng rút tay ra, sau đó vỗ nhẹ vào người hắn. 

“Dậy đi, ta sắp bị ngươi bóp chết rồi.”

Lộ Chi Dao nhấc tay lên, không siết chặt như trước nữa, nhưng mái tóc đen dài của hắn vẫn phủ lên người nàng.  

Lý Nhược Thủy giống như một người đáng thương bị yêu tinh quấn lấy, ngay cả tóc của hắn cũng không muốn buông tha.

Đáng ra tối qua nàng định đợi hắn về, nhưng nàng thật sự đã quá mệt nên không chịu được nữa mà ngủ thiếp đi. 

Không biết hắn có lấy được Lãnh Hương Hoàn không, nếu lấy được rồi, vậy nàng phải làm sao để ngăn chặn chuyện bị giam cầm không xảy ra đây?

Lý Nhược Thủy quấn mái tóc dài của hắn quanh tay, trong đầu lại bắt đầu vòng vo suy nghĩ.  

Lộ Chi Dao làm như vậy là vì sợ nàng sẽ rời bỏ hắn, nếu muốn giải quyết vấn đề tận gốc, thì chỉ cần khiến hắn tin rằng nàng sẽ không đi.

Nhưng bằng cách nào mới được? 

Đè hắn vào tường, đỏ mắt nói rằng sẽ mạng này đều là của hắn? 

Lý Nhược Thủy quay đầu nhìn sườn mặt của Lộ Chi Dao, trong lòng lập tức bác bỏ ý tưởng này. 

Nếu nàng dám nói như vậy, hắn nhất định sẽ đưa dao cho nàng, để nàng đưa mạng cho hắn. 

Sao tỏ lòng trung thành lại khó như vậy? 

“Haiz.”

Một tiếng thở dài đã đánh thức Lộ Chi Dao đang giả vờ ngủ, hắn cười khẽ, đè nàng vào giữa mình và bức tường. 

“Sao vậy, có chuyện gì mà làm khó ngươi đến vậy à?”

Hắn ngẩng đầu, những sợi tóc lộn xộn rơi xuống trước mặt hắn, ngứa ngáy, sau đó bị hắn gạt đi. 

“Nói với ta đi, đừng tự làm mình khó xử.”

Cứu, chính là ngươi mà!

Trên đời này sẽ không có ai khác làm ta đau đâu như ngươi! 

“Không cần, ta tự mình suy nghĩ.”

Lý Nhược Thủy mệt mỏi từ chối hắn, tay vô thức cuộn lấy tóc hắn.

Lộ Chi Dao chống nửa người dậy, bao bọc nàng trong đó, khuôn mặt chìm trong ánh sáng càng trở nên trắng trẻo. 

Hắn rút tóc ra khỏi tay nàng, rồi thay ngón tay của mình vào đó, sau đó nhẹ nhàng vẽ hết vòng này đến vòng khác trong lòng bàn tay nàng. 

“Ta nguyện làm kiếm của ngươi, ngươi lúc nào cũng có thể lợi dụng ta, sai ta đi giết bất cứ ai, không cần báo đáp.”  

Lý Nhược Thủy mở to hia mắt, nàng cẩn thận nhìn mặt hắn, xác nhận không phải người khác, mà vẫn là tên điên này.

“... Nếu rắc rối này là ngươi thì sao?”

Nàng đột nhiên hỏi ra câu hỏi trong đầu, sau đó vội vàng sửa lại: “Đương nhiên là ta không có ý đó, ta sẽ không…”

“Cũng sẽ giết.” Lộ Chi Dao cong môi, tay nhẹ nhàng phác họa theo khuôn mặt nàng. 

“Nếu ngươi muốn mạng ta để chứng minh tình yêu như những câu chuyện của người kể chuyện kể, ta sẽ trao cho ngươi.”

Lý Nhược Thủy nhìn bức tường rồi lại nhìn hắn, nàng không ngờ cảnh tượng “trao mạng” nổi tiếng lại xảy ra đột ngột như vậy.  

Nhưng tại sao hắn lại nói ra những lời hèn mọn như vậy?

“Ta không muốn mạng của ngươi, ta muốn ngươi từ bỏ chuyện giam cầm kia.”

Lý Nhược Thủy nói thẳng, không muốn vòng vo với hắn nữa. 

“Ngươi không cảm thấy bị nhốt như vậy giống như một con mèo con hay chó con sao? Không có tự do, nếu một ngày nào đó ngươi không mang đồ ăn về, vậy chẳng phải ta sẽ chết đói sao?”

Lý Nhược Thủy bắt đầu kể lể, cố gắng đánh vào lương tâm của hắn. Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, không ai muốn bị nhốt trong phòng tối cả, đúng không? 

“... Làm sao bây giờ, ngươi càng nói càng khiến ta mong chờ hơn.”

Nghe vậy, Lý Nhược Thủy xoay người nằm sấp trên giường, nàng quên mất, người này không có lương tâm.  

“Ngươi muốn đổi ý sao? Nhưng ngươi đã đồng ý với ta rồi.”

Lộ Chi Dao chậm rãi cúi người xuống, vô tình tựa đầu lên ngực nàng. 

Hắn dừng một chút, sau đó ngẩng đầu lên: “Ở đây mềm quá.”

Thấy hắn tò mò muốn chạm vào, Lý Nhược Thủy vội vàng lui về phía sau một chút, chặn tay hắn lại.

“Quân tử động khẩu không động thủ!”

Lộ Chi Dao dừng lại, sau đó rút tay về, cong môi, cúi đầu áp môi vào. 

Cứu mạng!

Cái này còn kích thích hơn cả dùng tay!

“Mau thu hồi sự tò mò của ngươi lại!”

Lý Nhược Thủy vỗ vỗ vai hắn, muốn ngả người ra sau, nhưng eo lại bị hắn giữ chặt, rất khó rời đi. 

Lộ Chi Dao vùi đủ rồi thì ngẩng đầu lên, đưa tay vuốt ve sườn mặt nàng. 

“Nếu ngươi thực sự không thích, vậy hãy cho ta một lý do, một lý do để ngươi không rời khỏi ta.” 

Lý Nhược Thủy nghẹn lời một lát, hiện tại nàng thực sự không nói được gì.

“Chờ ngươi giải cổ độc, chúng ta sẽ ở lại đây thêm vài ngày nữa, ngươi cứ việc thuyết phục ta.”

“Đây là nhượng bộ cuối cùng của ta, nếu không thì chỉ có thể giết ta thôi, được chứ?”

Hắn vùi đầu vào cổ Lý Nhược Thủy, hơi thở ấm áp phả vào cổ nàng, giữa mặt mày dịu dàng mang theo chút bất lực.

“Được rồi, quyết định như vậy đi!”

Chỉ cần cho nàng một cơ hội, nàng nhất định sẽ tìm ra cách giải quyết vấn đề.

Lý Nhược Thủy ngồi dậy, chiếc áo lót màu hồng nhạt xếp chồng lên giường, trông như một lớp cánh hoa vậy.

“Ngươi chờ đấy, ta nhất định sẽ tìm cách khiến ngươi hạnh phúc!”

Nói xong câu này, Lý Nhược Thủy kéo Lộ Chi Dao đang cười đến không ngậm được miệng dậy.

“Đừng cười nữa, đi ăn sáng thôi.”

Ánh mắt Lộ Chi Dao dịu dàng, hắn đưa tay ra với nàng, đôi mắt không tiêu cự cong lên, khóe miệng vẫn còn vương chút ý cười. 

Thấy vậy, Lý Nhược Thủy cũng đưa tay kéo hắn dậy.

Mặc dù hiện tại chưa có chút ý tưởng nào, nhưng không hiểu sao Lý Nhược Thủy lại thấy rất tự tin.   

“Đi thôi, ăn xong rồi đi tìm Bạch Khinh Khinh.”

*

“Ngươi nghe gì chưa, đêm qua công chúa An Dương bị ám sát, nhưng may được người khác cứu, Hoàng Thượng đang treo thưởng tìm người đó đấy.”

“Đương nhiên là nghe rồi, ta nghe nói là một nam tử, không chừng còn có thể làm rể vua chứ đừng đùa.”

“Ngươi nghĩ gì vậy, thân phận của công chúa An Dương là cái gì cơ chứ, làm sao nàng ấy có thể gả cho một người vào cung vào ban đêm được?”  

Lý Nhược Thủy vừa ăn vừa liếc sang bên cạnh, nghiêng người nhỏ giọng nói với Lộ Chi Dao. 

“Loại tình tiết này ta quá quen rồi, chắc chắn hai người này sẽ bắt đầu một chuyện tình đầy đau khổ, bất kể là xuất thân hay thân phận đều sẽ cản trở rất nhiều.”  

Ví dụ như các nhân vật chính trong nguyên tác, chỉ Lục Phi Nguyệt và Giang Niên, đã kéo dài đến hàng trăm chương.  

Lộ Chi Dao khẽ nhướn mày, nhớ lại những ngày ngồi trong quán trà, cũng nghiêng đầu qua, chạm vào đầu nàng.

“Nhưng người kể chuyện thường nói cuối cùng họ sẽ hạnh phúc bên nhau.”

Lý Nhược Thủy gắp thức ăn cho hắn, nhìn hắn một cái, không nhịn được mà muốn hóng chuyện. 

“Tối hôm qua không phải ngươi vào cung sao, có gặp vụ ám sát này không?”

Lộ Chi Dao nhớ lại, hình như hắn thực sự không gặp ai quá đặc biệt. 

Về phần hai người kia, hắn cũng không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ một người tự xưng là hái hoa tặc, còn người kia thì bệnh nặng.  

“Không, đêm qua ta lấy được thuốc là rời đi luôn.”

Nói đến đây, Lộ Chi Dao nhớ tới một chuyện, giữa lông mày mang theo chút vui mừng, nụ cười ấm áp mang theo chút ý khoe khoang.

“Không phải ngươi thường bảo ta học theo ngươi sao, đêm qua ta tiện tay cứu một người, ngươi có vui không?” 

“Thật sao?”

Khóe miệng Lý Nhược Thủy nhếch lên, không nhịn được gật đầu.

“Rất giỏi…”

Nhưng khi nhìn thấy chủ khách điếm dán một bức chân dung lên bảng thông báo trong khách điếm, nụ cười của nàng lập tức cứng lại ở khóe miệng. 

Trên bức chân dung treo thưởng ba trăm lượng tìm một người, mặc dù người trên bức chân dung có khuôn mặt hơi khác nhưng Lý Nhược Thủy vẫn nhận đó là Lộ Chi Dao.

Là Lộ Chi Dao khi nhắm mắt.

Kết hợp với những lời hắn vừa nói, Lý Nhược Thủy có một phỏng đoán táo bạo.  

Có lẽ nàng đã ăn dưa của chính mình. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.