“Lại nói công chúa An Dương đã đến tuổi cập kê, sao vẫn còn sống trong cung nhỉ?”
Mặc dù dưới chân thiên tử, thì dân chúng cũng khó kìm nén bản tính thích ngồi lê đôi mách của mình, tất cả bọn họ ai nấy đều nhỏ giọng bàn tán.
“Bởi vì công chúa từ nhỏ đã yếu ớt, mắc chứng bệnh tim, lại từng cứu giá cho hoàng thượng nên vẫn được nuôi dưỡng trong cung, hàng năm đều dùng thuốc quý để bồi bổ thân thể.”
Nghe đến đây, Lý Nhược Thủy chợt có chút ấn tượng.
Hình như có một đoạn cốt truyện như vậy, nhưng lúc đó công chúa lại đem lòng yêu nam chính Giang Niên phóng khoáng bất cần, giờ đây không lẽ sẽ thích Lộ Chi Dao đấy chứ?
Dù sao hắn cũng là nam phụ, tính cách và cách xử sự khác xa Giang Niên, sao công chúa có thể quay sang để ý hắn cho được?
“Người đêm qua ngươi cứu là nữ nhân sao?”
Lý Nhược Thủy tiến lại gần Lộ Chi Dao, dường như tâm trạng của hắn rất tốt, bát mì của bữa sáng đã ăn gần hết.
“Đúng vậy.” Lộ Chi Dao đặt đũa xuống, nụ cười vốn dịu dàng giờ đây cũng mang theo vài phần khoe khoang.
“Lần trước ngươi nói ta nên học hỏi thêm từ ngươi. Trong tình huống đêm qua, nếu là ngươi chắc chắn sẽ không nỡ thấy chết mà không cứu, vậy nên ta đã tiện tay giúp nàng ấy.”
Mặc dù hắn không biết làm như vậy có gì hay ho, nhưng nếu làm vậy có thể khiến Lý Nhược Thủy vui lòng, vậy hắn sẽ làm.
Lộ Chi Dao đợi một lúc, nhưng không nhận được lời khen ngợi của Lý Nhược Thủy, mà chỉ có một sự im lặng kỳ lạ.
“Ngươi không khen ta sao?”
Hắn không nhìn thấy, cho nên từ trước đến nay luôn dựa vào nhịp tim, hơi thở, ngữ điệu và hành động của Lý Nhược Thủy để cảm nhận cảm xúc của nàng.
Nếu nàng im lặng, hắn sẽ cần lắng nghe kỹ hơn.
Ngay lúc Lộ Chi Dao đang tĩnh tâm lại, đột nhiên một cánh tay khoác lên vai hắn, đè hắn xuống.
Hơi thở ấm áp cũng phả vào tai hắn, giọng nói vốn trong trẻo cũng trở nên trầm thấp hơn, khiến tai hắn nghe mà ngứa ngáy.
“Xong rồi, công chúa để mắt tới ngươi rồi, chúng ta sẽ bị cuốn vào tình tiết cẩu huyết này.”
“.. Ngươi có ý gì?”
Sự chú ý của Lộ Chi Dao lúc này đều đổ dồn vào nàng, nào có tâm trí để suy nghĩ cái gì gọi là tình tiết cẩu huyết, cái gì gọi là xong rồi.
Hắn hoàn toàn không hiểu tại sao trên người Lý Nhược Thủy lại mềm mại như vậy, mà lúc trước bị hắn bóp cổ mà không chết.
Lý Nhược Thủy dừng lại, giọng điệu của Lộ Chi Dao dường như có vẻ hơi ngơ ngác, nàng quyết định đổi một câu chuyện khác mà hắn quen thuộc để giải thích cho hắn.
“Không phải ngươi từng nghe chuyện Lương Chúc rồi sao? Ta chính là Lương Sơn Bá, ngươi là Chúc Anh Đài, còn công chúa kia chính là Mã Văn Tài muốn cưới ngươi.”
Lý Nhược Thủy nhìn tấm cáo thị hoàng đế đang tìm người dán trên bảng, vừa che một nửa mặt hắn, vừa tưởng tượng về tương lai.
“Công chúa muốn cưới ngươi vào cung, đương nhiên ta sẽ phản đối, ta lại đuổi theo ngươi, trong quá trình giằng co như vậy, chúng ta chạy, nàng ấy đuổi, cả hai chúng ta có mà chạy đằng trời cũng không thoát.”
Lý Nhược Thủy đang thêu dệt một câu chuyện hoành tràng cho tương lai của hai người bọn họ, thậm chí khi đi trên đường vẫn tiếp tục nói.
“... Sau đó, ta dần thăng quan tiến chức, từ một kẻ dân thường vùng lên, vả mạnh vào mặt công chúa, cuối cùng ôm mỹ nhân về nhà.”
Lý Nhược Thủy đã nghĩ ra lộ tuyến vả mặt của mình rất rõ ràng, cảm giác quá nhập tâm khiến lúc này nàng còn tưởng mình chính là nữ chính.
Bây giờ chỉ còn thiếu việc Lộ Chi Dao bị bắt đi.
Trên đường người qua kẻ lại, Lộ Chi Dao đội một chiếc mũ trùm đầu màu trắng che mặt, thu hút không ít ánh mắt của người đi đường.
Chỉ cần nhìn dáng vẻ của hắn, cũng biết dung mạo của người này sẽ không tệ.
Lý Nhược Thủy nói nhiều như vậy, Lộ Chi Dao cũng coi như đang nghe kể chuyện, bây giờ hắn chỉ có một câu hỏi.
“Ý ngươi là, người đêm qua sẽ gây trở ngại cho chúng ta?”
Qua lớp mũ trùm đầu, Lý Nhược Thủy không nhìn thấy biểu cảm của hắn, nhưng không cần suy nghĩ cũng biết hắn đang cười.
Nàng gật đầu, rút ra khỏi trí tưởng tượng của mình, khóe miệng khẽ nhếch lên, ánh mắt lại nhìn về phía các sạp hàng bên đường.
“Không thể nói là gây trở ngại, nhưng có lẽ là đã để mắt đến ngươi.”
“Ngươi làm sao vậy?”
Lộ Chi Dao dừng bước, cúi người lại gần nàng, gió nhẹ cuốn bay lên một góc mũ trùm đầu, để lộ ra đôi môi đỏ mọng.
“Giọng điệu của ngươi có vấn đề, không vui sao? Vì sao vậy?”
Lý Nhược Thủy để hắn tiến lại gần mà không lùi bước, nàng nhìn thẳng vào Lộ Chi Dao, sau đó trực tiếp kéo mũ trùm đầu ra, cũng tiến lại gần hắn.
Đối diện với dung nhan gần trong gang tấc, nàng khẽ mấp máy môi, vẫn quyết định ăn ngay nói thật.
“Bởi vì ta không đủ năng lực, nếu công chúa thật sự muốn ngươi, vậy ta không thể đánh lại nàng ấy.”
Nàng nói thật.
Nếu Lộ Chi Dao bị đưa vào cung, vậy sao nàng có thể tiếp tục chinh phục được?
Tất nhiên, bên dưới lý do hời hợt này, trong lòng nàng cũng có chút ghen tuông, ngay cả chính nàng cũng cảm nhận được cảm giác chua xót này.
Lộ Chi Dao sững sờ một lát, có vẻ hơi bất ngờ, nhưng sau đó hắn lập tức hiểu được ý của nàng.
“Ngươi quên rồi sao, ta đã nói, không ai có thể ngăn cản chúng ta.”
Hắn vuốt ve hai má Lý Nhược Thủy, lông mi khẽ run, đôi mắt hơi mở ra chứa đựng đầy ánh sáng.
“Sao ngươi còn chưa khen ta, ta học không tốt sao?”
Đầu gối như bị bắn một mũi tên, Lý Nhược Thủy hít một hơi, liếm môi.
“Ngươi làm rất tốt… Nhưng ngươi không cần phải lúc nào cũng học theo ta, nếu việc này khiến ngươi không vui, thì ngươi không cần phải làm như vậy.”
Mọi người đều có ý chí riêng của mình, mặc dù ý chí của hắn có phần lệch lạc, nhưng nàng cũng không muốn Lộ Chi Dao phải ép buộc bản thân khi ở bên cạnh nàng.
Lộ Chi Dao âu yếm nhéo vành tai nàng, trong lời nói mang theo vài phần vui sướng chân thành.
“Ngươi lúc nào cũng thể nói những điều khiến ta thấy vui.”
Trong không gian nhỏ hẹp được bao bọc bởi chiếc mũ trùm đầu, hắn dừng lại chính xác ngay trước môi nàng, động tác hôn vừa thành kính vừa kiềm chế.
Lộ Chi Dao vẫn luôn như vậy, hắn rất ít khi chủ động, dường như chỉ cần hắn chủ động, Lý Nhược Thủy sẽ ghét bỏ hắn.
Lý Nhược Thủy thở dài, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn như chuồn chuồn lướt nước.
Đến giờ nàng mới nhận ra mình tâm trạng của mình không đúng, cần phải điều chỉnh lại. Nàng không muốn trút giận lên người Lộ Chi Dao, nhưng khi rời đi vẫn không nhịn được cắn nhẹ hắn một cái.
“Cắn mạnh hơn chút nữa.”
Hắn ta nếm được chút vị ngọt, đuổi theo nàng nhưng bị Lý Nhược Thủy ngăn lại.
“... Ngươi nên cảm thấy may mắn vì ta không phải kẻ biến thái thích tra tấn người.”
Nói xong, Lý Nhược Thủy không để ý đến ánh mắt tiếc nuối của hắn, quay người rời đi.
Chiếc mũ trùm đầu khẽ mở, rồi lại che khuất người bên trong một lần nữa, khiến những người qua đường không khỏi tò mò.
Lý Nhược Thủy đối diện với tầm mắt của bọn họ, nàng dừng chân một lát rồi kéo Lộ Chi Dao nhanh chóng rời đi.
Trời đất ơi, nàng vừa làm cái gì vậy!
*
“Mời hai vị vào.”
A Đào đứng ở cửa, như thể biết bọn họ sẽ đến, cho nên sáng sớm đã đứng ở đây chờ hai người bọn họ.
Lý Nhược Thủy vừa thoát khỏi bầu không khí xấu hổ, đi vào cùng Lộ Chi Dao, lúc rời đi cũng không quên nhìn xung quanh.
Nơi đây đủ loại hoa cỏ, hành lang uốn lượn mang đậm phong cách của Bạch Khinh Khinh.
Nghĩ đến việc lát nữa sẽ giải cổ trùng, cảm giác ghen tuông trong lòng Lý Nhược Thủy cũng đi ném ra sau đầu.
Nàng vẫn chưa nghĩ ra cách nào để chứng minh cho Lộ Chi Dao thấy mình sẽ không rời khỏi hắn.
Đây không chỉ là vấn đề về căn phòng tối tăm, mà còn là một nút thắt trong lòng hắn, chỉ có gỡ bỏ được nút thắt này, mối quan hệ của họ mới tiến thêm một bước.
Ôi trời, thật phiền phức.
Nàng nhìn quanh, nơi này không treo chuông gió, chỉ có những khóm hoa đua nhau nở rộ khoe sắc.
… Chờ đã, chuông gió?
Lý Nhược Thủy dừng lại, trong đầu chợt lóe lên một cái gì đó, hai mắt dần mở to, khóe miệng cong lên.
“Có chuyện gì vậy?” Lộ Chi Dao dừng lại, dường như đã đoán được điều gì đó, khóe môi hắn khẽ cong lên, sau đó lên tiếng: “Thấy được hoa ngươi thích sao?”
Hắn có thể cảm nhận được Lý Nhược Thủy rất thích một khu vườn đầy hoa, nhưng hắn chưa từng hỏi nàng thích loại hoa nào, bây giờ mới đúng.
“Không phải.” Lý Nhược Thủy quay đầu nhìn hắn, ánh mắt sáng ngời: “Ta đã nghĩ ra cách rồi, ngươi không cần nhốt ta vào phòng tối nữa!”
“Phòng tối?”
Lộ Chi Dao hiểu ý của nàng, mặt mày giãn ra, khóe mắt cong lên, ánh mắt dịu dàng như ánh nắng ban mai ngoài viện.
Sao lại là phòng tối chứ?
Hắn sẽ xây cho nàng một viện mà nàng thích, để bốn mùa nàng cũng không muốn rời khỏi nơi đó.
“Ngươi nghĩ ra cách gì?”
“Chuyện này ta không thể nói trước được, sau này ngươi sẽ biết thôi.”
Nàng vỗ nhẹ lên vai hắn, mái tóc đen lay động, Lộ Chi Dao mím môi cười, gật đầu.
Nếu nàng không nói, vậy hắn sẽ không hỏi, chuyện lúc trước hắn đã hứa hắn sẽ giữ lời.
“Vậy ngươi muốn dùng dây tơ tằm hay xích bạc để trói ngươi? Cái này cần chuẩn bị trước, phòng khi có sơ suất.”
“...” Lý Nhược Thủy dừng lại: “Vẫn là dây tơ tằm đi, xích bạc dù có mỏng nhưng vẫn nặng.”
“Được thôi.”
Lộ Chi Dao cong mắt, cười như gió xuân, khiến bất cứ ai nhìn thấy cũng sẽ vô thức buông lỏng cảnh giác và đắm mình trong vẻ đẹp này.
A Đào đi ở phía trước: ?
Nàng ấy dường như đã nghe thấy chuyện gì đó rất khủng khiếp?
Nhưng nhìn phong thái thoải mái và hài hòa của hai người,dường như không phải như nàng ấy nghĩ.
A Đào cẩn thận nhìn sườn mặt Lộ Chi Dao, chỉ cảm thấy bọn họ đang nói về việc giam cầm.
Những người trong quý phủ, chỉ cần đã từng nhìn thấy Lộ Chi Dao đều biết, biết hắn chính là con của hai người đó.
Mặc dù không nói rõ, mặc dù họ ở chung nhìn như hai người xa lạ, và sự xuất hiện đột ngột của Lộ Chi Dao, nhưng dung mạo không nói dối.
Bạch Khinh Khinh biến Sở Tuyên thành như bây giờ, bọn họ có thể nhìn ra, A Đào cũng không nghi ngờ cuộc nói chuyện vừa rồi có gì không đúng.
Lý cô nương này sợ là cũng sẽ đi theo vết xe đổ của Sở Tuyên.
Nàng ta nhìn Lý Nhược Thủy đang cười không thấy mắt đâu, im lặng thở dài.
“Đến nơi rồi, phu nhân đang đợi hai người ở bên trong.”
A Đào liếc nhìn hai người Lý Nhược Thủy, vẻ mặt thương hại, nhưng vẫn xoay người rời đi.
Lý Nhược Thủy hít sâu một hơi, sau đó đẩy cửa bước vào.
Dù sao nàng cũng phải đối mặt với Bạch Khinh Khinh, nàng sợ mình sẽ không kìm nén được mà đấm bà thêm một đấm nữa, như vậy cuộc nói chuyện sẽ diễn ra không mấy suôn sẻ.
Hai người bước vào trong phòng, ngay khi bước vào đã bị căn phòng sặc sỡ dọa sợ.
Khắp nơi trong phòng đều có bình cắm hoa, khiến căn phòng trông giống như một khu vườn nhỏ.
“Các ngươi đến đây?”
Bạch Khinh Khinh ngồi xuống mép giường, lau mồ hôi cho Sở Tuyên đang ngủ trên giường.
Lần này bà không buộc tóc, mà chỉ đơn giản xõa mái tóc rối bời sau lưng, trông ít khó đoán hơn vàdịu dàng hơn hẳn.
“Lý cô nương có vẻ rất thoải mái, lần trước cô vô tình đánh ta một cái, không biết có phải là do ta ngu dốt hay không mà đến nay vẫn chưa hiểu nguyên do. Cô có thể giải thích cho ta được không?”
“Không.”
Lý Nhược Thủy dứt khoát từ chối, thậm chí nàng còn cảm thấy mình có thể sẽ đấm thêm một lần nữa.
Bạch Khinh Khinh mỉm cười, không truy cứu nguyên nhân nữa mà quay sang nhìn Lộ Chi Dao.
“Ngươi có mang thuốc đến không?”
Mấy người ngồi vào bàn, Lộ Chi Dao lấy viên thuốc ra đặt lên bàn: “Khi nào thì giải cổ độc cho nàng?”
Bạch Khinh Khinh nhận viên thuốc kiểm tra, sau khi xác nhận đó là Lãnh Hương Hoàn thì đứng dậy đi đến bên giường.
“Nếu chàng ăn mà không sao, đương nhiên ta sẽ giải độc cho Lý cô nương.”
Bạch Khinh Khinh đánh thức Sở Tuyên đang ngủ, trong ánh mắt bối rối và trẻ con, bà bèn đút viên thuốc vào miệng ông cùng chén thuốc và viên thuốc đã chuẩn bị sẵn.
Một lúc sau, Sở Tuyên vốn tưởng rằng sẽ chuyển biến tốt đẹp thì đột nhiên run rẩy dữ dội, hai mắt trợn ngược lên, co giật liên tục, không cách nào kìm chế được.
Bạch Khinh Khinh hoảng hốt, vội vàng nhét khăn tay vào miệng bà, đưa tay lên bắt mạch của ông.
“Khinh Khinh, đau quá…”
Giọng ông đứt quãng, túm chặt lấy y phục của Bạch Khinh Khinh đến mức nhăn nhúm hết cả.
“Không sao, Sở ca ca, ta sẽ giúp huynh mà.”
Bà cởi y phục ông ra để châm cứu, tay không khỏi run rẩy, khóe mắt cũng đỏ hoe, hệt như một cô nữ bình thường đang cứu tình lang.
Ban đầu Bạch Khinh Khinh vốn không rành về y thuật, ngay cả cổ trùng cũng là do bà tự học giữa chừng để khống chế Sở Tuyên.
Bây giờ bà chỉ có thể kìm hãm cơn run rẩy của ông, nói với ông là sẽ qua thôi, nhưng lại khó tìm ra căn nguyên.
“Rốt cuộc là sai ở đâu rồi…”
Mồ hôi lấm tấm trên chóp mũi, Bạch Khinh Khinh đặt Sở Tuyên đang ngủ lên giường, xoay người chuẩn bị đi ra ngoài.
Nhưng lại bị một thanh kiếm với những đường vân ngăn cản.
“Thuốc đã mang đến cho ngươi rồi, giải cổ.”
Lộ Chi Dao cong mắt, nhìn như đang nói chuyện thoái mái chơi cờ với ai đó, nhưng lưỡi kiếm đã chạm vào cổ Bạch Khinh Khinh, kéo ra một vệt đỏ mỏng.
“Ta đã nói rồi, hắn khống ao ta sẽ giải cổ cho Lý cô nương.”
Lộ Chi Dao khẽ cười, nụ cười nơi khóe môi nhạt dần, đuôi lông mày hạ xuống.
“Chết rồi là ổn thôi.”
Hắn quay người đến bên giường, giơ cao thanh kiếm đâm xuống không chút do dự, nhưng mũi kiếm lại dừng lại ngay trước khi đâm vào.
Một tiếng chuông kỳ lạ vang lên trong phòng, một tiếng rên rỉ nhỏ truyền vào tai, Lộ Chi Dao lập tức xoay tay rút kiếm về.
Ánh kiếm lóe lên, chiếc chuông trên tay Bạch Khinh Khinh bị đóng chặt vào tường.
Lưỡi kiếm cắt vào mu bàn tay bà, để lại một vệt máu dài.
“Chiếc chuông này mất đi thì còn cái khác, Sở Lang không sao, ta tự nhiên sẽ giải cổ cho nàng. Nếu ngươi không tin thì cứ ở lại trong phủ của ta.”
Bạch Khinh Khinh rũ mắt, liếc nhìn Lý Nhược Thủy, sau đó xoay người đi ra ngoài: “Dẫn con chó điên này đi.”
Lý Nhược Thủy ôm bụng quỳ rạp trên mặt đất, mồ hôi trên trán to như hạt đậu.
Nàng biết mình rất dễ ảnh hưởng đến Lộ Chi Dao, vì vậy nàng không dám kêu lên, chỉ có thể tự mình chịu đựng.
Lộ Chi Dao đi đến trước mặt nàng, ống tay áo tung bay, đầu ngón tay run nhè nhẹ, rõ ràng là hắn đang trong trạng thái không ổn.
“Có đau không.”
Hắn quỳ xuống bên cạnh nàng, đưa tay chạm vào bụng nàng.
“Đau một chút thôi, nhưng không bằng lúc trước ngươi bóp cổ ta.”
Nàng muốn nói đùa, mặc dù đã cố gắng kiềm chế, nhưng âm cuối run rẩy đã bộc lộ cảm xúc thật của nàng.
“Bà ta nói dối, ngươi không phải chó, ngươi chính là ngươi.”
Lộ Chi Dao im lặng một lúc lâu, Lý Nhược Thủy đột nhiên giơ tay lên đặt tay lên vai hắn, ấn chặt lấy cánh tay đang run rẩy của hắn.
“Ta muốn đi nghỉ ngơi một lát, ngươi đi cùng ta nhé.”
“…Được.”
Lý Nhược Thủy không biết lúc này hắn đang nghĩ gì, nhưng nàng biết mình phải giữ chặt hắn lại.
Nơi này dù sao cũng là địa bàn của Bạch Khinh Khinh, cho nên không thể hành động bừa bãi được.
Lộ Chi Dao kéo Lý Nhược Thủy đang cuộn mình trên lưng, chậm rãi bế nàng lên, lúc bước ra khỏi cửa thì tiện tay rút kiếm ra.
A Đào đang đứng cách đó không xa, không khỏi sửng sốt khi thấy bọn họ đi ra, nàng ấy vội vàng đuổi theo.
“Lý cô nương, cô đây là…”
“Không sao, chỉ hơi khó chịu một chút thôi.” Lý Nhược Thủy nở nụ cười: “Có thể tìm cho chúng ta một gian phòng không?”
“Được, mời theo ta.”
A Đào thoáng kinh ngạc, nhưng vẫn quay người dẫn đường cho họ.
Trạng thái của Lý Nhược Thủy quá quen thuộc với nàng ấy, đó chính là cơn đau khi bị cổ trùng điều khiển, giống như kim châm vào tim.
Nhưng...
Nàng ấy nhìn Lộ Chi Dao mặt không chút thay đổi, trong lòng đột nhiên thay đổi chủ ý.
Xem ra hắn hoàn toàn khác với Bạch Khinh Khinh.
A Đào nhìn Lý Nhược Thủy đang cau mày chịu đựng đau đớn, trong lòng hiểu ra một điều.