Cách Chinh Phục Nam Phụ Bệnh Kiều

Chương 74: Không cầu được (6) - Sợ hãi là gì?




Từ nhỏ Lộ Chi Dao đã bị nhốt trong tường viện, rất ít khi ra khỏi phủ, nhưng trên thực tế, hắn lại không hề tức giận. 

Đối với các hành vi của Bạch Khinh Khinh, người hầu trong phủ luôn có nhiều lời bàn tán, nhưng hắn cũng không để ý.  

Mỗi ngày hắn chỉ thức dậy, đi ngủ, thỉnh thoảng “xem” Bạch Khinh Khinh phát điên, thỉnh thoảng nghe thấy người cha kế ở ngoài sân khóc rống kêu gào, hỏi tại sao Bạch Khinh Khinh không yêu mình.  

Mọi thứ đều rất bình thường, cũng rất nhàm chán.

Giống như sống trong một vũng nước tù đọng, dần dần bị thối rữa, phủ đầy rêu xanh, cuối cùng chìm xuống đáy nước mà không một ai hay biết. 

Mỗi ngày hắn đều không có gì để làm, hắn chỉ ngồi trong sân nhìn lên bầu trời, tự hỏi liệu bên ngoài có chuyện gì thú vị không. 

Trong lòng hắn vẫn luôn bình tĩnh như mặt nước tù đọng ấy, ngay cả gió cũng không thể tạo ra một gợn sóng.

Bạch Khinh Khinh thường dẫn hắn đến Phật đường để cầu nguyện, điều này làm hắn cảm thấy khá thú vị, một người như bà mà lại tin vào Phật giáo.

Bà đến Phật đường một không cầu sự sống, hai không hỏi nhân quả, chỉ không ngừng cầu nguyện cho phụ thân hắn trở về, trở về yêu thương bà.  

Điều này khiến Lộ Chi Dao nhỏ tuổi coi Phật như điện thờ tình yêu, các vị thần Phật đều là người trông coi tình yêu. 

Nó cũng khiến cậu bé Lộ Chi Dao xếp tình yêu vào cùng một nhóm với những từ như “súc sinh”, “ngu ngốc”.

Tình yêu chỉ là thứ khiến con người trở nên méo mó, chìm đắm trong đau khổ, một khi đã có được, thì chỉ có thể rơi vào vực sâu của sự nhàm chán đến chết. 

Chẳng hạn như mẫu thân của hắn.

Hắn không hiểu tại sao bà lại đau khổ như vậy, nếu đã muốn như vậy, tại sao không bắt người đó lại nhốt vào? Dù sao thì bà cũng là môt người sẽ làm như vậy.  

Nhưng bà sợ phụ thân hắn sẽ thấy không thoải mái? Bà sợ rằng bản tính của mình sẽ khiến ông sợ hãi mà bỏ đi thêm một lần nữa sao? 

Hắn nghĩ có chút buồn cười, Bạch Khinh Khinh lại có một mặt như vậy.

Khi đó, hắn không biết sợ hãi là gì, ngay cả cái chết cũng không thể làm hắn sợ hãi, thậm chí hắn còn mong chờ cái chết sẽ mang đến những điều mới lạ.  

Điều mới lạ có nghĩa là thú vị.

Ngay cả khi lớn lên, hắn vẫn tin rằng giết chóc và đau khổ là nguồn gốc của niềm vui, là sự thay đổi duy nhất trong cuộc sống tẻ nhạt của hắn.

Nhiều nhất chỉ là cái chết, còn từ “sợ hãi” chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc đời của hắn.   

Nhưng bây giờ dường như nó đã xuất hiện. 

Suy nghĩ của hắn hỗn loạn, lông mi run rẩy, hắn không thể tin nổi lúc đó mình lại nảy sinh ý định rút lui.

Có người đang đau khổ, nhưng không có cảm giác vui sướng như hắn tưởng tượng, chỉ có nỗi sợ hãi vô tận. 

Nếu lúc đó Bạch Khinh Khinh không làm nàng đau mà lấy mạng nàng, có lẽ hắn còn không có thời gian cứu nàng.  

Thật khó chịu. 

Lộ Chi Dao hé mở mặt, lông mi khẽ khép lại, khóe môi khẽ cong lên, nhưng trong lòng hắn lại có một nỗi bực bội khó tả không thể giải thích được. 

Tại sao lại có nhiều người không liên quan đến quấy rầy họ như vậy?

Giết hết là xong.

“Ngươi đứng đó làm gì, ngồi xuống đi.”

Lý Nhược Thủy nắm lấy ống tay áo của hắn, không cần dùng nhiều sức đã kéo hắn ngồi xuống bên cạnh.  

Hắn nghiêng người ngồi bên mép giường, trong đôi mắt mờ ảo phản chiếu hình dáng đang cau mày chịu đau của Lý Nhược Thủy, nhưng hình ảnh đó lại không thể chạm đến trái tim hắn. 

“Đau không?”

Hắn vuốt ve trán Lý Nhược Thủy, nhưng chỉ sờ thấy những hạt mồ hôi li ti.  

“Không sao đâu.” Lý Nhược Thủy cuộn mình trên giường, không ngừng hít thở sâu, thỉnh thoảng lại liếc nhìn sắc mặt của hắn. 

Rất bình tĩnh, nhưng nụ cười lại có chút kỳ lạ, cảm giác giống như bị kéo căng ra vậy.

“Ta nói đã có cách để ngươi cảm thấy yên tâm hơn, thực ra ta muốn tặng ngươi một món quà, ngươi chắc chắn sẽ thích, có muốn đoán xem là gì không?”

Nàng khàn giọng đổi chủ đề, hy vọng có thể kéo Lộ Chi Dao ra khỏi trạng thái này. 

Nghe nàng nói, Lộ Chi Dao chuyển sự chú ý sang nàng, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.

Nhưng sau khi suy nghĩ rất lâu mà vẫn không có manh mối nào, hắn chưa bao giờ nhận được quà, đương nhiên cũng không biết thứ gì có thể làm quà tặng.

“Không đoán được.”

Hắn hạ thấp giọng, nằm sấp bên cạnh Lý Nhược Thủy, chỉ có như vậy mới khiến tâm trí hỗn loạn của hắn bình tĩnh lại.  

Lý Nhược Thủy ngáp một cái, lật người nằm ngửa, cố gắng để cái bụng đang co thắt của mình cảm thấy dễ chịu hơn.  

“Mệt quá, hình như ta muốn ngủ rồi.”

Trước đó, nàng liên tục chịu đựng cơn đau, thần kinh căng thẳng, cơ bắp cũng cứng đờ, bây giờ đột nhiên thả lỏng, cơn buồn ngủ cũng lập tức ập đến.  

“Vậy ngươi ngủ trước đi, ta ra ngoài làm chút việc, ta sẽ quay lại sớm thôi, ngươi tỉnh dậy nhất định sẽ nhìn thấy ta.”

Lộ Chi Dao đắp chăn bông cho nàng, cầm lấy thanh kiếm mỏng bên cạnh rồi rời đi.

Con rối gỗ trên cán kiếm ôm quyền cười ngây ngô lắc lư với Lý Nhược Thủy, rồi biến mất sau cánh cửa. 

“Vốn muốn chịu đựng, nhưng không ngờ lại đau đến mức này.” Lý Nhược Thủy cười khổ, sau đó nhìn về phía cánh cửa đóng kín.

“Không ngờ ngươi lại tức giận đến nước này.”

*

Trí nhớ của Lộ Chi Dao rất tốt, con đường hắn đã đi qua hắn sẽ không quên, bao nhiêu bước thì rẽ, bao nhiêu bước sẽ đến đâu, trong lòng hắn đều biết. 

Nhờ vậy, hắn đã đến được phòng của Sở Tuyên, chậm rãi bước đến bên giường.  

Tước đây Bạch Khinh Khinh thường xuyên nhầm hắn với Sở Tuyên, cho nên đã nói rất nhiều với hắn, cho nên hắn cũng coi như quen thuộc với người cha trên danh nghĩa này. 

Sở Tuyên có dung mạo tuấn mỹ, tính tình tốt bụng, nhưng lại rất nhu nhược, cũng không quá thông minh. 

Chính vì vậy mà ông bị Bạch Khinh Khinh khống chế lâu như vậy, chính vì vậy mà khi hắn sáu tuổi bị đuổi khỏi nhà ông cũng không nói một lời. 

Bọn họ rất ít khi gặp nhau, Bạch Khinh Khinh đã không ngừng tìm kiếm Sở Tuyên,  vì vậy, đối với hắn mà nói, Sở Tuyên chẳng qua chỉ là một biểu tượng với hắn. 

Biểu tượng này không đại diện cho một người cha, mà là một nhân vật trong câu chuyện mà hắn chưa từng gặp, giống như Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài mà sau này hắn nghe nói.

Lưỡi kiếm chính xác kề xuống bên cổ Sở Tuyên, chỉ vừa chạm vào đã để lại một vết máu, những giọt máu nhỏ xuống lưỡi kiếm mỏng, bóng hình phản chiếu trong lưỡi kiếm cũng bị chia cắt. 

Nhưng chỉ chạm vào một chút, hắn đã rút kiếm ra.

Bây giờ vẫn chưa phải lúc, đợi đến khi cổ trùng của nàng được giải, người này và Bạch Khinh Khinh sẽ cùng chết chung để nàng vui vẻ. 

Không biết dùng hai người này để trút giận, có khiến nàng vui hơn một chút hay không. 

Lộ Chi Dao bước ra khỏi Bạch phủ, chậm rãi đi tới trung tâm hoàng thành dưới ánh nắng ban mai.

Tại đó có một người khác đang cản trở hắn và Lý Nhược Thủy

Trong khi nàng đang ngủ, hắn sẽ xử lý hết tất cả những rắc rối, khi nàng tỉnh dậy, sẽ lại là một thế giới tươi đẹp, không biết đây có được coi là một món quà không?  

Ý nghĩ này đã xoa dịu sự lo lắng của Lộ Chi Dao, hắn thả lỏng lông mày, bên môi lại giương lên nụ cười như trước. 

Lúc này, trên bảng bố cáo của hoàng cung đều dán đầy chân dung của hắn, nhiều lính canh đứng trên đường phố quan sát kỹ những người qua lại trên đường.

Sau vụ ám sát hỗn loạn đêm qua, số lượng lính canh trong hoàng cung rõ ràng đã tăng lên đáng kể, nhưng trọng tâm của họ dường như không phải là kiểm tra những người khả nghi mà là đối chiếu với bức chân dung để tìm người.  

Bọn họ tập trung tìm kiếm người mù, đối với Lộ Chi Dao đang mũ trùm đầu và bước chân vội vã, bọn học cũng chỉ liếc mắt nhiều hơn một chút. 

Lộ Chi Dao vốn nghĩ rằng sau sự việc đêm qua, trong cung sẽ được tăng cường thủ vệ, nhưng khi hắn đi theo con đường vào cung, hắn phát hiện ra rằng không chỉ không tăng mà còn giảm đi rất nhiều. 

Hắn dừng chân một lúc, không khỏi nghi ngờ có bẫy, nhưng cũng không sao cả, có nhiều hay ít người cũng chỉ để thỏa mãn dục vọng giết chóc của hắn mà thôi. 

Lộ Chi Dao ngựa quen đường cũ đi dọc theo con đường trước đó để vào trong, cuối cùng cũng đến được An Khang điện, nơi đó yên tĩnh đến lạ thường, không có một bóng người.

Hắn đẩy cửa mở ra bước vào phòng, nhưng vừa bước vào hắn đã dừng lại, quay người nhìn về phía bên trái. 

Ở nơi hắn không nhìn thấy, vị công chúa kia đang ngồi trên bàn, đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm vào hắn. 

“Ta biết hôm nay ngươi sẽ tới, ngươi lấy thuốc có phải là muốn cứu người không?”

Nàng ấy hạ mắt xuống, nở một nụ cười hơi ngượng ngùng, rồi đặt bốn cái bình lên bàn. 

“Chỉ lấy một viên Lãnh Hương Hoàn thì làm sao mà đủ? Thuốc phải uống đủ bốn viên, ngươi cứ lấy đi, ta còn rất nhiều.” 

“Lấy thuốc?”

Lộ Chi Dao hơi nghiêng đầu, có chút nghi ngoặc “nhìn” nàng ấy, sau đó khóe môi cong lên, đôi mắt cũng cong theo.

“Ta tới đây là để giết ngươi.”

Mặt mày hắn dịu dàng giống như ánh sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ, trong suốt lại mềm mại. 

Nhưng lưỡi dao dưới tay hắn lại tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, tỏa ra sát khí nồng nặc.

Lộ Chi Dao không muốn lãng phí thời gian nữa, vì vậy hắn rút dao ra, con dao bay thẳng tới vị trí trái tim của công chúa.  

Con dao bay nửa đường bị chặn lại, người ẩn nấp trên xà nhà cuối cùng cũng xuất hiện, chính là thị vệ bên cạnh của công chúa An Dương.  

Đêm qua là do bọn họ lơ là, cho dù công chúa cố ý sai họ đi, thì họ cũng không thể thực sự rời đi.

Ngay khi công chúa An Dương nhìn thấy thị vệ này, thì nàng ấy lập tức trở nên lo lắng, vội vàng nhìn Lộ Chi Dao rồi xua tay giải thích với hắn. 

“Họ không phải do ta gọi tới, đây không phải là bẫy… Các ngươi chú ý một chút, hắn chỉ đi lạc thôi, ta có thể khuyên bảo hắn.”

Công chúa ngây thơ chưa từng trải sự đời, lần đầu tiên khi nhìn thấy Lộ Chi Dao như vậy, bèn coi hắn như con cừu lạc đường trong thoại bản, muốn chỉ đường cho hắn. 

Nhưng nàng ấy không biết rằng Lộ Chi Dao không phải là một con cừu, cũng không hề lạc lối.

Lộ Chi Dao biết rất rõ, người này là trở ngại giữa hắn và Lý Nhược Thủy, nàng ấy muốn làm Mã Văn Tài xen vào giữa bọn họ. 

Có tổng cộng năm người ẩn nấp trên xà ngang, nhưng đối mặt với thân pháp quỷ dị và kiếm pháp sắc bén của Lộ Chi Dao, kết quả cũng chỉ có bại lui. 

“Công chúa, ngươi mau đi đi, chúng ta sẽ không thể kéo dài được lâu nữa!”

“Hắn sẽ không làm tổn thương ta, trước đó hắn đã cứu ta, chúng ta hãy cho hắn chút thời gian…”

Một tên thị vệ rút khỏi chiến trường, không chút do dự kéo công chúa An Dương chạy trốn khỏi cửa sổ, hơn nữa còn đốt pháo hoa gọi thị vệ cách đó không xa tới. 

Lộ Chi Dao không ham chiến, hắn lập tức đuổi theo, sau đó ném một con dao nhỏ, trúng thẳng vào bắp chân thị vệ. 

Tốc độ của người phía trước chậm lại, Lộ Chi Dao theo âm thanh đi đến nơi đó, tay trái rút con dao găm giấu giữa đùi ra, cong môi đâm xuống. 

Toàn bộ động tác gọn gàng dứt khoát, không có chút thương xót nào. 

Vì bị thị vệ cản trở, nên con dao găm chỉ sượt qua cánh tay công chúa, Lộ Chi Dao thở dài hơi tiếc nuối, sau đó rút dao găm ra, chuẩn bị tấn công lần nữa.

Những kẻ muốn chia cắt bọn họ đều phải xuống địa ngục để suy ngẫm. 

Khi nàng tỉnh lại, sẽ là một thế giới tươi đẹp không ai ngăn cản, khi nàng tỉnh lại, nàng sẽ không còn thấp thỏm như sáng nay nữa.  

Tất cả mọi thứ là lỗi của những người muốn cản đường họ. 

Tất cả bọn họ đều đáng chết. 

“A!”

Tiếng kêu thét chói tai vang vọng khắp An Khang điện, máu tươi trong lập tức nhuộm đỏ y phục quý giá, chảy vào thảm cỏ xanh mướt dưới thân nàng ấy, nuôi dưỡng sinh vật nơi đây.  

Các thị vệ chạy đến ném ra quả cầu răng sói, quấn chặt lấy tay phải của hắn, kéo hắn đứng dậy. 

Những chiếc răng sắc nhọn cào rách mu bàn tay hắn, để lại ba vết máu.  

Đám đông vây quanh hắn, bày sẵn trận địa đón địch, cũng có không ít người chăm chú nhìn vào đầu hắn, cố gắng nhìn thoáng qua khuôn mặt sau chiếc mũ trùm đầu. 

An Dương bị mũi dao đâm vào vai đau đến mức sắp ngất đi, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ cơ thể, dùng giọng nói yếu ớt ra lệnh cho mọi người.  

“Thả hắn đi…”

Các thị vệ quay đầu nhìn nàng ấy, trên mặt đầy vẻ bối rối.

Nhưng Lộ Chi Dao không có chút lòng thương hại nào, cũng không thể đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, hiện tại trong đầu hắn chỉ có giết “Mã Văn Tài” này. 

Hắn lại giơ kiếm lên, các thị vệ căn bản không ngăn được hắn, cho nên trước mắt chỉ có thể dùng số lượng người tạm thời kéo dài thời gian.  

Khi hắn phá vỡ vòng vây đi đến trước mặt An Dương, con rối bật ra khỏi chuôi kiếm đánh vào trán hắn, khiến hắn tỉnh táo lại một chút. 

Vừa rồi hắn nói Lý Nhược Thủy tỉnh lại có thể nhìn thấy hắn. 

Mũi kiếm dừng lại trước mắt An Dương, chỉ cách trong mắt nàng ấy vài ly. 

“Lần sau ta sẽ lấy mạng ngươi.”

Đến không ngăn được, đi càng không thể ngăn cản, các thị vệ giống như đối mặt với mãnh thú, chĩa đao về phía hắn, nhưng không ai trong số họ dám bước về phía trước. 

Vì công chúa đã ra lệnh, nên bọn họ cũng không cần phải tự kết liễu đời mình. 

Mọi người nhìn Lộ Chi Dao rời đi, sau khi yên tĩnh một lúc, thì vội vàng quay người đi truyền gọi thái y. 

Công chúa An Dương từ nhỏ đã yếu ớt, lần này nếu không qua khỏi, tội của bọn họ sẽ rất lớn. 

Trong cung trải qua một kiếp nạn, mà kẻ gây ra đang đi trên đường phố, cẩn thận ngửi mùi thơm của bánh ngọt trên phố.  

Lý Nhược Thủy nói ăn đồ ngọt có thể giảm đau, hắn phải mua một ít mới được. 

May mà trước khi đến hắn đã tính toán thời gian mua đồ.

Như vậy khi nàng tỉnh lại, không chỉ có thể ăn bánh ngọt, nhìn thấy hắn, mà còn có thể nghe được tin tức tốt là vị công chúa kia đang nguy kịch. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.