Cách Chinh Phục Nam Phụ Bệnh Kiều

Chương 76: Không cầu được (8) - Ngoắc tay hẹn ước




Để truy tìm kẻ ám sát, các thị vệ đã bắt đầu lục soát khắp nơi, hôm nay sẽ tập trung vào khu vực xung quanh Hoàng Thành, có lẽ ngày mai sẽ đến lượt khu vực này.

Nhưng ở Hoàng Thành bọn họ chỉ biết Bạch Khinh Khinh, còn phải giải cổ, cho nên tạm thời không thể rời đi. 

Một khi bị bắt nói không chừng có thể sẽ bị xử tử, cho dù Lộ Chi Dao có giỏi đến đâu cũng không thể đánh lại nhiều người như vậy.  

Do đó, yến tiệc của công chúa mới là nơi an toàn nhất.

Lý Nhược Thủy gõ nhẹ ngón tay lên bàn gỗ, kìm nén sự căng thẳng của mình, giả vờ tò mò hỏi Thôi Minh Hạo. 

“Có chân dung của kẻ ám sát không?  Có phải là một nam nhân râu ria xồm xoàm, thân hình vạm vỡ, không mấy ưa nhìn không?”

Lộ Chi Dao đang nhai bánh ngọt bỗng dừng lại, khóe miệng cong lên hơi thả lỏng, chợt cảm thấy miếng bánh sữa trong miệng chẳng có mùi vị gì cả.  

Thôi Minh Hạo nhớ lại bức cáo thị, lắc đầu.

“Trên cáo thị không miêu tả rõ, có lẽ người nọ che mặt nên không nhìn rõ dung mạo. Nhưng tay hắn bị thương bở đạn cầu bằng răng sói, có ba vết máu, trong thời gian ngắn sẽ không lành được đâu.”

“Thì ra là thế.”

Lý Nhược Thủy gật đầu, khi cụp mắt uống trà thì liếc nhìn đôi bafntay của Lộ Chi Dao, nhưng lại không thấy vết sẹo nào. 

Sao lại thế này?

Chẳng lẽ nàng đoán sai rồi, kẻ ám sát công chúa không liên quan gì đến Lộ Chi Dao? 

“Được, quyết định vậy đi.” Lục Phi Nguyệt giãn mày, mỉm cười nhìn Lý Nhược Thủy. 

“Sáng sớm hôm sau chúng ta sẽ đón hai người, ta biết muội thích ăn, trong yến tiệc có rất nhiều món ăn lạ miệng, chắc chắn muội sẽ ăn uống no nê!”

Khúc mắc trong lòng mấy ngày nay cuối cùng cũng được giải tỏa, tâm trạng Lục Phi Nguyệt rất tốt, nàng ấy trò chuyện với Lý Nhược Thủy một lúc rồi mới rời đi để tiếp tục điều tra. 

Thấy ba người bọn họ rời đi, Lý Nhược Thủy đóng cửa lại, lập tức xoay người chạy đến bên cạnh Lộ Chi Dao. 

“Sáng nay công chúa bị ám sát có phải do ngươi làm không?”  

Nàng vừa nói vừa nâng tay Lộ Chi Dao lên xem xét kỹ lưỡng, nhưng không hề có một vết tích nào… 

Ngoại trừ việc mu bàn tay phải trắng bệch một cách bất thường.

“Không ăn nữa à? Muốn thử loại bánh sữa này không? Ta vừa nếm thử rồi, không ngấy đâu.”

Lộ Chi Dao mỉm cười, khéo léo lấy một miếng bánh sữa màu trắng nhỏ từ hộp gỗ đưa đến trước mặt nàng, vẻ mặt dịu dàng. 

Dường như vụ ám sát còn chưa quan trọng bằng việc nàng có ăn hay không.  

Nhưng Lý Nhược Thủy hiển nhiên không chịu bỏ qua trò đánh trống lảng này của hắn.  

Nàng nhìn hắn một cái, tiện tay cầm cổ tay hắn lên, đưa miếng bánh sữa đến bên môi, cúi đầu cắn một miếng.

Nàng quan sát kỹ mu bàn tay phải của hắn, phồng má tiếp tục hỏi.  

“Có phải là ngươi không?”

Ánh mắt Lộ Chi Dao cong lên, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, trên đó dường như còn lưu lại dư vị mềm mại của môi nàng, khiến lòng hắn xao xuyến không thôi. 

Hắn để mặc nàng nâng tay mình lên, tay trái lại lấy một miếng bánh sữa khác, cuối cùng dừng lại trước khóe môi nàng.   

Ánh nắng chiếu xuyên qua ô cửa sổ, bao phủ lấy người hắn một vầng ánh vàng ấm áp, ánh sáng lướt qua hàng mi dài của hắn, cuối cùng dừng lại trong đôi mắt đang chậm rãi mở ra của hắn. 

Giống như sương mù trên núi bị xua tan bởi mặt trời rực rỡ vào sáng sớm, đôi mắt giống như ngọc lưu ly được ánh sáng khúc xạ sáng lấp lánh. 

Lộ Chi Dao mở mắt ra, hàng mi dài che phủ trên đó, càng thêm phần dịu dàng ôn nhu. 

“À, đã lâu không thấy mèo, ngươi nghĩ trong Hoàng Thành có mèo không?”

?

Không phải nói thẳng ra là dục vọng của hắn lại trỗi dậy rồi sao?  

Nàng không còn là Lý Nhược Thủy cảm thấy xấu hổ nhưng không thể từ chối hắn trong quá khứ nữa, nàng đã thay đổi rồi. 

Trong mắt Lý Nhược Thủy phiếm ý cười, nàng đứng dậy ghé vào tai Lộ Chi Dao, hét lớn một tiếng.

“Gào!”

Lộ Chi Dao sững sờ một lúc.

“Khi mèo săn mồi đều kêu như vậy đấy. Ta bắt chước rồi đó, ngươi có thể nói cho ta biết được không hả?”

Sau một khoảng lặng ngắn ngủi, trong phòng chợt vang lên tiếng cười khẽ, trong trẻo lại vui vẻ.  

Lộ Chi Dao cúi đầu xuống, mái tóc đen khẽ rung động, không cần nhìn kỹ cũng biết hắn đang rất vui vẻ.  

Những hạt bụi li ti trong tia nắng không ngừng bay lượn, dường như cũng bị không khí vui vẻ này lây nhiễm mà nhẹ nhàng bay lượn.  

Lý Nhược Thủy không hiểu hắn đang cười cái gì, ban đầu nàng nghĩ hắn sẽ để nàng làm lại lần nữa, nhưng không ngờ hắn lại có vẻ khá vui. 

“Vui rồi thì nói cho ta biết đi chứ?”

Lộ Chi Dao ngẩng đầu lên, khóe mắt và khóe môi đều mang theo ý cười, trông tràn đầu sức sống. 

“Sáng nay ta đã đi giết nàng ấy, nhưng tiếc là ta không đâm trúng tim nàng ấy, mà chỉ xuyên qua vai thôi.”

“…”

Lý Nhược Thủy nuốt miếng bánh sữa một cách khó khăn, cố gắng tiêu hóa tin tức chấn động này cùng với miếng bánh.

“Vậy vết thương trên tay ngươi đâu?”

Lộ Chi Dao không trả lời, chỉ mỉm cười khẩy khẩy miếng bánh sữa trong tay, đôi mắt lưu ly phản chiếu hình bóng nàng.

Lý Nhược Thủy hiểu ý của hắn, nàng cúi người cắn lấy miếng bánh sữa đó.

Dù sao hôn cũng đã hôn rồi, đút ăn như này có là gì đâu. 

Lộ Chi Dao xoa đầu ngón tay, khóe miệng nở nụ cười, vẻ mặt sung sướng hiểu ra. 

“Vết thương đương nhiên là ở trên tay.”

Hắn đè lên mu bàn tay phải của mình, không chút do dự ấn xuống, cứ như đó không phải tay hắn vậy.

Chẳng mấy chốc, những giọt máu tươi bắt đầu thấm ra, từng giọt từng giọt chảy xuống mu bàn tay.   

Thứ bao phủ trên đó bị máu hòa tan, màu trắng và màu đỏ hòa quyện với nhau, dần dần trở thành một chất lỏng màu hồng nhạt.

“Đây là thứ ta thường dùng để che giấu vết thương, rất tiện lợi, nhưng không thể che được quá lâu.”

Nước da của hắn vốn đã tái nhợt,lúc nãy khi nhìn qua nàng chỉ thấy hơi lạ, nhưng nàng không ngờ lại được thứ gì đó che phủ. 

“Miệng vết thương này của ngươi rất dễ nhiễm trùng.”  

Lý Nhược Thủy cau mày, quay người lấy thuốc mỡ và rượu thuốc từ trong tủ: “Mau xử lý vết thương đi.”

Rượu thuốc màu vàng nhạt rửa trôi lớp chất lỏng trên vết thương, lộ ra ba vết sẹo kéo dài từ cổ tay đến ngón út, trông vô cùng đáng sợ. 

Những vết thương được giải phóng chảy máu ròng ròng, từ cổ tay chảy xuống ngón tay, được ánh nắng chiếu rọi một lớp ánh vàng, rồi nhỏ xuống y phục của hắn. 

“Ngươi cũng giỏi lắm, bị thương nặng như vậy mà vẫn không để lộ chút dấu vết nào.”

Lý Nhược Thủy vừa lẩm bẩm vừa bôi thuốc cho hắn. 

Lộ Chi Dao mỉm cười: “Đau, nhưng cũng không đau lắm.”

Về mặt thể chất thì quả thực là đau đớn, nhưng về mặt tâm lý thì lại rất vui vẻ, so sánh hai thứ lại với nhau thì đương nhiên là vui nhiều hơn. 

Hiểu ý hắn, Lý Nhược Thủy khẽ cười, dưới tay càng ấn mạnh hơn.

Sau khi nhận được tiếng rên rỉ thoải mái của hắn, nàng không nhịn được mà thốt ra hai chữ. 

“Biến thái.”

Nàng đã rất quen với việc băng bó vết thương, mà Lộ Chi Dao lại không sợ đau, nên tiến độ rất nhanh.  

“Được rồi, ngươi nắm tay thành đấm thử xem có chặt không.”

Giọng nói của nàng trở nên nhẹ nhàng, không còn vẻ yếu ớt như buổi sáng, nàng lại là Lý Nhược Thủy có giọng nói trong trẻo ngày thường. 

Lộ Chi Dao sờ vào lớp băng trên tay, hạ mắt xuống gật đầu. 

“Ổn rồi.”

“Vậy là tốt rồi.”

Giọng nói từ bên trái chuyển sang bên phải, mùi thơm nhè nhẹ của bánh sữa đến gần, hơi thở ấm áp phả lên sườn mặt. 

“Dây buộc tóc của ngươi lỏng rồi, ta giúp ngươi buộc lại.”

Lông mi khẽ run lên, khi nàng đến gần, ham muốn được ôm nàng lại dâng lên, gào thét trong từng tế bào cơ thể hắn.

Hắn vốn không thích tiếp xúc quá nhiều với người khác, nhưng từ khi ở bên nàng, hắn lại luôn mong muốn được gần gũi với nàng.  

Có phải ai yêu đều như vậy không?

Liệu sau này nàng có ở bên cạnh chữa thương cho hắn như vậy nữa không? Nàng có thật sự sẽ luôn ở bên hắn không?

Thật sự không thể yên lòng được, chỉ khi xác nhận nàng luôn ở một nơi nào đó, hắn mới có thể xoa dịu được sự bất an liên tục trong lòng.   

“Ngươi ở lại đây nghỉ ngơi trước đi, ta đi mua chút gì đó.”

Lý Nhược Thủy giúp hắn buộc lại dây buộc tóc, nhưng chưa kịp rời đi đã bị hắn giữ lấy cổ tay.

“Ta đi cùng ngươi.”

“Ta đi mua quà tặng cho ngươi.” Lý Nhược Thủy kéo hắn ngồi xuống giường. 

“Hơn nữa tay ngươi đang bị thương, ra ngoài rất dễ trở thành mục tiêu. Ngươi nghỉ ngơi trước đi, chiều nhất định ta sẽ về, ta thề đó!”

Lộ Chi Dao ngồi ở mép giường, khóe môi cong lên một nụ cười nhạt, vẻ mặt vẫn như bình thường, hắn im lặng một lúc rồi buông tay nàng ra. 

“Được.”

Ít nhất bây giờ, hắn vẫn còn chút giá trị với nàng, vậy nên nàng sẽ không dễ dàng rời đi. 

Thấy vậy, Lý Nhược Thủy cong mắt cười, đôi mắt long lanh như gợn sóng mùa thu, trông rất đẹp. 

“Ngươi giữ lời nhe vậy, ta cũng nên học hỏi từ ngươi, chúng ta móc tay hứa được không?”

“Móc tay hứa?”

Lộ Chi Dao khẽ cau mày, có chút khó hiểu: “Là cái gì?”

Lý Nhược Thủy duỗi tay ra, móc lấy ngón út của hắn, rồi lắc lắc.

“Móc tay hứa, móc rồi thì không được thay đổi. Nếu hôm nay ta không về, thì ta sẽ xuống địa ngục.”

Lộ Chi Dao lắc theo nàng, mày khẽ nhướn lên, khóe môi cũng cong lên, dường như đã hiểu ý của nàng 

“Là ngươi hứa đó, móc ngoéo rồi thì không được thay đổi. Nếu hôm nay ngươi không trở về, ta sẽ đưa ngươi xuống địa ngục.”

“Được.”

Lý Nhược Thủy trả lời dứt khoát, sau đó nắm lấy tay hắn đóng dấu: “Đóng dấu rồi, coi như đã giao ước.”

“Là ngươi giao ước với ta, ngươi nên biết…” 

“Ta biết, bất cứ ai không giữ lời hứa với ngươi đều sẽ có kết cục rất thảm.”

Lý Nhược Thủy vỗ vỗ bả vai hắn, cầm túi tiền đi ra ngoài: “Buổi tối ta sẽ mang đồ ăn về cho ngươi.”

Cánh cửa đóng lại, Lộ Chi Dao vẫn giữ nguyên tư thế đó, sau đó lắc lư ngón tay trong hư trung, khóe mắt hắn khẽ cong. 

“Đây là giao ước mà ngươi lập.”

Trong lúc hắn đang đắm chìm trong cảm giác kỳ diệu này thì bên ngoài đột nhiên có tiếng chậu hoa vỡ. 

Hắn thu lại nự cười, ngầng đầu về phía cánh cửa, nhưng không hề có ý định đứng dậy.  

“Lão gia, không đúng, công tử, ngài đừng ném nữa…”  

“Bộp”, lại một chậu hoa khác đập vào khung cửa, bẩn đất ẩm ướt bắn ra dính vào cửa, che khuất hầu hết ánh sáng xuyên qua khe cửa. 

Tất nhiên, Lộ Chi Dao không thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, nhưng hắn có thể ngửi thấy mùi đất truyền đến. 

Tâm trạng vốn đang tốt bỗng nhạt đi một chút, hắn khẽ thở dài, chậm rãi bước lên phía trước mở cửa. 

Một vật nặng lao thẳng về phía mặt hắn, nhưng đã bị hắn đưa tay ra đón lấy, hắn nhẹ nhàng nâng lên, lại là một chậu hoa khác. 

“Có thể đi nơi khác gây chuyện được không?”

*

Một chiếc xe ngựa dừng lại trước cửa một tòa biệt phủ trang ngiêm ở Hoàng Thành. 

Chiếc xe ngựa đến rất gấp gáp, người phu xe siết chặt dây cương, nhưng còn chưa kịp dừng hẳn thì người ngồi bên trong đã vội vàng mở cửa bước xuống.

Người này không ai khác chính là Bạch Khinh Khinh. 

Bà nhấc vạt váy lên, trên mặt đã không còn nụ cười thường ngày nữa, mà thay vào đó là một vẻ u ám, khiến người ta nhìn mà sợ hãi. 

Mấy gã sai vặt trước phủ thấy bà nhưng không ai dám đi lên ngăn cản, chỉ có thể chạy vào trong trước bà để thông báo trước. 

Lúc Bạch Khinh Khinh đến phòng tiếp khách, ở đó đã có một nữ tử mặc đồ tang đang ngồi pha trà. 

Bà ta ngước mắt lên nhìn Bạch Kinh Kinh một cái rồi lại cúi đầu tiếp tục pha trà.  

“Bạch tiểu thư đại giá quang lâm, thật sự là vinh hạnh cho kẻ hèn này.”

Trên mặt nữ nhân này không có chút ý cười nào, mặc dù động tác khi pha trà rất thuần thục nhưng lại mang đến cảm giác vô hồn, như một con rối.  

“Đừng vòng vo nữa, ta hỏi ngươi, ngươi nói Lãnh Hường Hoàn có thể chữa trị chứng bệnh tâm thần thỉnh thoảng sẽ phát tác của Sở Tuyên, nhưng sao ta cho hắn uống rồi mà hắn lại đau khắp người, không thể đứng dậy được nữa!”

Nữ nhân đối diện lúc này mới mỉm cười, nhưng vòng cung rất nhỏ, không để ý kỹ sẽ rất khó phát hiện ra.

“Chuyện của công chúa An Dương mấy ngày qua quả nhiên có liên quan đến ngươi. Ngươi cũng lợi hại thật đấy, vậy mà lại sai người lấy được thuốc.” 

Bạch Khinh Khinh nhìn bà ta, đầu óc trở nên tỉnh táo hơn rất nhiều, sau đó cũng ngồi xuống, vẻ mặt thong dong điềm tĩnh. 

“Ngươi nên biết, là ngươi cầu xin ta, tốt nhất nên nói rõ chuyện về thuốc, nếu không, đừng trách ta không niệm tình cũ.”  

“Tình cũ?”

Nữ nhân kia ngước mắt nhìn bà một cái, sau đó đổ bỏ nước trà đầu tiên đi, lúc này mới bắt đầu pha trà. 

“Bạch tiểu thư vì bản thân có thể hạ cổ phu quân, không cẩn thận khiến hắn trở nên ngu ngốc, đuổi đứa con tuổi nhỏ ra khỏi nhà, bọn họ đều không niệm tình cũ với ngươi, huống chi một người ngoài như ta.”

Bà ta đẩy tách trà đã pha đến trước mặt Bạch Khinh Khinh, không quan tâm bà có uống hay không, rồi tự mình uống một ngụm.

“Lãnh Hương Hoàn là bí dược của hoàng cung, vốn có tác dụng như vậy, ta không hại ngươi, không thẹn với lương tâm. Ngươi không nghi ngờ thuốc của ngươi có vấn đề, mà lại đến tìm ta gây sự?”

Bạch Khinh Khinh nhìn bà ta, vẻ mặt giãn ra, lại khôi phục nụ cười thường ngày.   

“Nguồn gốc của thuốc tuyệt đối không thể sai, điều này ta không nghi ngờ. Nếu phu nhân đã có thái độ như vậy, xem ra đã không cần ta giúp đỡ nữa rồi.”

Bà đứng dậy, cúi đầu nhìn nữ nhân đang uống trà: “Nếu vậy, ta xin cáo từ.” 

“Bạch tiểu thư sẽ không đến Hình bộ nói gì đó chứ?”

Bạch Khinh Khinh cong mắt, giống như một thiếu nữ chưa từng trải đời.

“Trên đời này không có gì hiệu quả hơn giết người tru tâm, sao ta có thể tự mình đi được? Ta đã chuẩn bị cho phu nhân một món quà lớn rồi.”

Nhìn bóng lưng rời đi của Bạch Khinh Khinh, nữ nhân này lại gọi người tới. 

“Lộ Chi Dao thế nào rồi? Thật sự đã rơi xuống vực chết rồi sao?”

“Vâng, thưa phu nhân.”

Tiếng rót trà dừng lại, nữ nhân quay đầu nhìn nàng ta: “Gần đây trong Hoàng Thành có tung tích gì của hắn không?”

“Dạ không ạ.”

Vẻ mặt vốn không có biểu cảm của bà ta khi nhắc tới Lộ Chi Dao cuối cùng cũng có chút dao động, mặt mày cũng trở nên sắc bén hơn rất nhiều. 

“Nên gọi là gì mới được đây, không được gọi Lộ Chi Dao, chỉ nghe tên thôi đã thấy vô cùng ghê tởm rồi. Gần đây điều tra kĩ lưỡng một chút, ta không tin hắn rơi xuống vực mà chết được đâu.” 

Bước chân vội vàng, Bạch Khinh Khinh không chút do dự bước ra khỏi phủ, không hề quay đầu lại. 

Bà chưa từng cầu xin bất kỳ ai, cũng không cho phép mình cầu xin người khác, nhưng khi ra khỏi cửa, vẻ mặt vẫn trở nên trầm xuống.  

Mặc dù ăn Lãnh Hương Hoàn có vấn đề, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là sợ rằng sẽ khó mà hồi phục. 

Khi một người đã không có ký ức ngày trước, thì liệu hắn có còn là chính hắn hay không? 

Sở Tuyên đã không còn ký ức của trước kia, ngoài cái tên Sở Tuyên làm vỏ bọc thì bên trong ông còn bao nhiêu phần là “Sở Tuyên” chứ?  

Bà đã tìm cách chữa trị suốt bao nhiêu năm như vậy, chỉ để tìm lại một “Sở Tuyên” hoàn chỉnh, nhưng vòng đi vòng lại, bà vẫn đi đến bước này.  

Xe ngựa quay về chậm hơn nhiều so với lúc đi.

Rèm cửa vị gió cuốn lay động, để lộ ra vẻ mặt hoang mang của nữ nhân bên trong.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.