Cách Chinh Phục Nam Phụ Bệnh Kiều

Chương 77: Không cầu được (9) - Đau khổ nhất là không cầu được điều mình muốn




Xe ngựa kêu cót két khắp phố xá. 

Vốn dĩ đang là lúc nắng vàng rực rỡ, vậy mà mây đen lại ùn tụ kéo tới, che khuất gần hết ánh nắng mặt trời, gió thổi vào rèm xe tự nhiên mang theo hơi lạnh lẽo. 

Sở Tuyên đã uống một viên Lãnh Hương Hoàn, trong khi dược tính xung đột, bà 

Nếu bạn không thể, chỉ sợ ông thực sự sẽ ngu ngốc cả đời. 

Ban đầu, bà không muốn bắt giữ Sở Tuyên, bà cũng muốn ông có thể yên tâm ở bên mình, nhưng tại sao ông luôn muốn chạy trốn khỏi bà? 

Rõ ràng ông đã từng nói yêu bà, ông cứ ngoan ngoãn ở bên bà không phải sẽ tốt hơn sao?

Chính vì ông luôn muốn chạy trốn, nên bà mới nghiên cứu cổ thuật, nhưng khi hạ cổ cho ông lại mắc sai lầm, dẫn đến tình trạng lúc tỉnh lúc mê như hiện tại của Sở Tuyên. 

Bạch Khinh Khinh nhìn ra ngoài tấm rèm với vẻ mặt trống rỗng, trong lòng chỉ có một khoảng trống.

Lúc trước khi bị vướng mắc quá nhiều, bà sẽ nghiên tập Phật pháp, để tìm kiếm sự giải thoát, lúc đó vị trụ trì đã nói với bà. 

“Giống như nước chảy về phía đông, hoa sẽ khô héo, thế sự không do người, không giữ được sẽ không giữ được. Cuộc đời khổ đau, tất cả đều là phù du, chẳng thà buông tha cho chính mình.”

Buông tha chính mình?

Ước nguyện của bà vẫn luôn là giữ Sở Tuyên ở bên cạnh, để ông ngày ngày bầu bạn với mình, buông tha cho ông mới là làm khó chính mình.  

Nhưng “Sở Tuyên” ngu ngốc không phải là người ở thư viện lúc trước. 

“Hoa rừng đã héo tàn, vội vã xuân hồng tan. Vì buổi mai mưa lạnh, buổi chiều gió thổi sang.”

Tường đỏ gạch đen bên ngoài xe ngựa dần dần lùi về phía sau, tiếng đọc thơ trong trẻo của trẻ nhỏ vọng lại đằng xa.. 

Những đứa trẻ chưa hiểu ý nghĩa của bài thơ, chúng đọc nghe vừa có vẻ vui vẻ lại lỗi thời. 

Bạch Khinh Khinh khẽ ngước mắt nhìn về phía đó, phía sau bức tường cao ngất, chỉ thấy lấp ló bóng cây xanh um tùm phấp phới bay trong gió của thư viện. 

Ngày đó bà cũng thấy Sở Tuyên như thế này. 

“Giọt lệ son phấn, làm say lòng người, khi nào tươi lại. Ví chăng trường hận đời người, cùng dòng nước bạc chảy hoài xuôi dòng.”

Trên mặt bà vẫn không có biểu cảm gì, nhưng váy lại bị tay nắm chặt lất, đến mức đầu ngón tay run nhè nhẹ. 

Câu thơ như một lời cảnh tỉnh tới bà, lại như một lời chế giễu bà. 

Chế giễu những điều bà làm bao nhiêu năm qua đều vô dụng, chế giễu những gì bà nắm giữ chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước. 

Tầng mây dày lên, che khuất bầu trời thành một bóng đen râm mát, mây đen kéo đến chân trời, không khí cũng dần trở nên ẩm ướt. 

*

“Trời sắp mưa rồi, công tử, ngài mau vào nhà đi ạ!”

A Đào đi theo phía sau Sở Tuyên, muốn kéo ông vào nhưng lại không dám, cho nên chỉ có thể tiếp tục khuyên nhủ ông. 

Nhưng Sở Tuyên vẫn đứng yên không nhúc nhích, ông cau mày nhìn về phía Lộ Chi Dao,  ánh mắt đầy vẻ khó hiểu.

Trong sân có một chiếc xích đu nhỏ, ngay trước cửa phòng của Lộ Chi Dao.  

Vốn hắn ra ngoài xem chuyện gì đang xảy ra, nhưng sau khi hỏi vài câu thì Sở Tuyên lại như người mất hồn, cứ nhìn chằm chằm vào hắn mà không nói gì.

Hắn đột nhiên cảm thấy buồn chán, cũng không muốn nói chuyện với Sở Tuyên  nữa, cho nên trực tiếp ngồi trên xích đu, ung dung chờ Lý Nhược Thủy về. 

Ai ngờ Sở Tuyên vẫn đi theo mình, liên tục hỏi những câu kỳ lạ.

“Ngươi là ai, tại sao ngươi lại giống ta như vậy? Có phải ngươi là đệ đệ của ta không?”

Đồ ngốc. 

Lộ Chi Dao nghiêng đầu tựa vào sợi dây xích đu, lắc lư nhẹ nhàng, vạt áo dính máu kéo lê trên mặt đất, cuốn theo vài cánh hoa. 

Hắn cong ngón tay, ladm động tác móc nghéo, trong lòng đang đếm ngược thời gian Lý Nhược Thủy trở về.

“... Ngươi không thấy ta sao?”

Sở Tuyên đi tới trước mặt hắn, duỗi tay ra lắc lắc trước mắt hắn. 

“Ngươi mà động đậy nữa thì cánh tay này sẽ không còn đâu.”

Lộ Chi Dao cong môi, vẻ mặt dịu dàng, ngón tay móc nghéo di chuyển, rút con dao găm từ bên chân ra. 

Sở Tuyên dừng lại một lúc, lùi về sau một bước, rồi lại hỏi.

“Ngươi có biết ta tên là gì không?”

Giọng nói rõ ràng, cảm xúc ổn định, không còn vẻ ngốc nghếch như trước.  

Lông mi Lộ Chi Dao khẽ nhúc nhích, hắn lại cất con dao găm đi, giọng nói trong trẻo, vẻ mặt dịu dàng. 

“Ai biết được, ngươi hỏi người đứng sau lưng ngươi đi.”

Sở Tuyên quay đầu nhìn A Đào, do dự một lát, rồi tiến lại gần. 

“Ta không có ký ức gì hết… Ngươi giống ta như vậy, hỏi ngươi có lẽ sẽ tốt hơn.”  

Thấy hắn không trả lời, Sở Tuyên ngẫm nghĩ một hồi, nhìn dáng vẻ của bản thân, rồi đoán tuổi của Lộ Chi Dao. 

“Hay là, ngươi là con của ta? Khi ta nhìn thấy ngươi ta cảm thấy rất thân thiết.”

Lộ Chi Dao quay đầu đi không nhìn ông nữa, mũi chân thỉnh thoảng sẽ chỉa xuống đất, đẩy xích đu đung đưa, hắn chỉ cảm thấy ông thật buồn cười. 

“Ta không cha không nương, ngươi cảm thấy thân thiết có lẽ là vì ta có khuôn mặt ôn hòa mà thôi.”

Sở Tuyên lại hỏi gì đó, nhưng Lộ Chi Dao chỉ dựa vào xích đu mà lắc lư, mỉm cười, không trả lời nữa.

Mây đen từ xa dần kéo đến, cuối cùng tụ thành một đám mây đen kịt, bao phủ bầu trời phía bên này. 

Cánh cổng của Bạch phủ chẫm rãi mở ra, Bạch Khinh Khinh thất hồn lạc phách đứng trước cửa, hai mắt vô hồn, tâm trạng nặng nề nhìn chằm chằm vào Sở Tuyên. 

Trong đôi mắt trắng đen rõ ràng của bà phản chiếu dáng người thẳng tắp của ông, trông ông như đã khôi phục lại trạng thái bình thường. 

Trong mắt bà dấy lên một tia lửa nhỏ, người trước mặt nhìn rất giống Sở Tuyên lúc trước. 

Bạch Khinh Khinh nhanh chóng nện bước tới, bà đi đến trước mặt Sở Tuyên định nói gì đó. 

“Ngươi là ai?”

Một câu nói nặng nề rơi xuống đầu bà, nụ cười trên môi Bạch Khinh Khinh cứng đờ nơi khóe môi. 

Vô số bong bóng tưởng tượng cuối cùng cũng vỡ tan vào lúc này, dù giờ có cho ông uống thêm thuốc nữa cũng đã quá muộn. 

Có lẽ đối với người khác, mất trí nhớ chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng đối với Bạch Khinh Khinh thì điều đó đồng nghĩa với việc Sở Tuyên đã chết.

Giống như ảo ảnh trong mơ, như sương, như chớp lóe. 

Tiếng chuông chùa vang vọng bên tai, lời nói của vị trụ trì cứ không ngừng vang vọng trong đầu bà,  dường như tất cả mọi người đều nói bà cầu mà không được, bảo bà buông tay.  

A Đào nhìn biểu cảm của bà thì vô thức lùi lại vài bước, Sở Tuyên cùi đầu nhìn bà với vẻ mặt khó hiểu. 

Đôi mắt Bạch Khinh Khinh đỏ ngầu, toàn thân run rẩy, bà ôm ngực thở hổn hển, vẻ mặt ngây thơ đã không còn nữa, mái tóc trở nên rối bời trông có vẻ khá chật vật.

Lộ Chi Dao ở cách đó không xa lắc lư trên xích đu, hắn  hơi nghiêng đầu “nhìn” về phía họ.  

Như thể chuyện này khiến hắn cảm thấy có chút hứng thú.

Trong viện im lặng rất lâu, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Bạch Khinh Khinh, dõi theo từng cử động của bà.

Sau một lúc lâu, đột nhiên bà cười lớn, trong tiếng cười ấy pha lẫn sự điên cuồng và khinh bỉ, đây mới là Bạch Nhược Thủy thật sự. 

“Ở đời có tám nỗi khổ, chỉ có yêu và chia ly cầu nhiều nhất là không cầu được, Đức Phật đã nói thế, quả thật không gạt ta.”  

Bà ngẩng đầu lên, khóe miệng mỉm cười, nhưng nước mắt đã lăn dài trên má.  

Chư pháp nhân duyên sanh, chư pháp nhân duyên diệt, nhân duyên sinh diệt pháp*, Phật nói đều là hư không.

(*) Nghĩa là: các pháp được sanh ra từ duyên, cũng tùy duyên mà bị hoại diệt. Dù là loài hữu tình hay vô tình đều không ngoài quy luật ấy.

Duyên khởi duyên diệt đều là hư không, tất cả đều là ảo ảnh, bà đã biết rõ điều này từ nhiều năm trước, nhưng bà vẫn không thể hiểu thấu.  

Cũng không muốn hiểu thấu.

“Chàng có biết mình là ai không?”

Bà nhìn Sở Tuyên với đôi mắt đỏ hoe, khóc đến nỗi hoa lê đái vũ, nhưng cũng không có ai dám coi thường sự yếu đuối của bà. 

Sở Tuyên lắc đầu: “Ta không biết.”

“Chàng là phu quân của ta mà, trên đời này người chàng yêu nhất là ta.”

Bạch Khinh Khinh nhìn chằm chằm vào ông, sau đó chỉ tay về phía Lộ Chi Dao. 

“Hắn là con của chúng ta.”

Sở Tuyên quay đầu nhìn Lộ Chi Dao một lần nữa, hắn quả thật rất giống hai người bọn họ. 

“Là vậy sao?” Ông lẩm bẩm. 

“Đúng vậy.”

Bạch Khinh Khinh cụp mắt xuống che đi sự điên cuồng trong mắt, rồi nở một nụ cười giải thoát.  

Đây không phải là đau khổ, đây rõ ràng là cơ hội tốt ông trời ban cho bà, để bà có thể mãi mãi nắm giữ ông trong tay.  

Đây mới chính là sự giải thoát của bà, là bến bờ của bà. 

“A Đào, đi thu dọn đồ đạc, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát.”

“Đi đâu?” Sở Tuyên nhìn bà, rõ ràng đã tin vào mối quan hệ giữa ông và bà.  

“Tất nhiên là đến nơi lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, Sở Lang à.”

Bà muốn đắp nặn ra một Sở Tuyên mới, một Sở Tuyên giống như trong quá khứ, một Sở Tuyên chỉ biết ở bên cạnh bà. 

Bạch Khinh Khinh nói xong thì xoay người đi về phía Lộ Chi Dao. 

Vấn đề của Sở Tuyên đã giải quyết xong, nhưng vẫn còn một rắc rối nhỏ là Lộ Chi Dao. 

“A Sở, đi với ta, ta sẽ nói cho ngươi biết cách giải cổ độc.”

Lộ Chi Dao không muốn để ý đến bà, nhưng hắn vẫn đi theo bà, chậm rãi bước vào phòng.

Chân trời vang lên tiếng sấm ầm ì, mây đen cuồn cuộn kéo tới, gió đã bắt đầu nổi lên. 

“A Sở, ta biết ngươi vốn không quan tâm gì đến chúng ta, nhưng ta đã hạ cổ Lý cô nương, có lẽ không thể thoát khỏi lưỡi kiếm của ngươi.”

Đôi mắt sáng ngời của bà nhìn về phía Lộ Chi Dao tràn đầy hoài niệm. 

“Đừng ngạc nhiên, ngươi quá giống ta, hồi đó ta cũng biết những suy nghĩ này, ta cũng biết hiện tại ngươi đang cảm thấy thế nào.” 

Nghi ngờ, hoảng loạn, nỗi đau khi không được chú ý đến… Hôm nay Lý cô nương ra ngoài soa lại không dẫn ngươi theo? Tại sao? Nàng sẽ không đi luôn chứ? 

Ta vẫn còn nhớ lần đầu tiên phụ thân ngươi rời đi, ông ấy nói sẽ mua cho ta một món quà, ta đã chờ đợi món quà bất ngờ của ông ấy, nhưng ông ấy lại không bao giờ trở lại.”

Những lời này vốn không lọt vào tai, nhưng liên quan đến Lý Nhược Thủy, hắn không muốn nghe cũng phải nghe.  

Hơn nữa, hắn thật sự đang cảm thấy như vậy. 

“A Sở, nương biết chúng ta giống nhau. Cổ trùng này ta để lại cho ngươi, xem như là quà chia tay của nương, ta cũng đã nói cho ngươi cách giải độc, nếu nàng muốn rời đi thì ngươi hãy dùng cái này.”

Bạch Khinh Khinh đặt một chiếc bình sứ trước mặt hắn, đôi mắt vẫn còn ẩm ướt chứa đầy nụ cười.

“Cổ trùng này coi như một món quà để đổi lấy phương pháp giải quyết cổ, ngày mai ngươi thả bọn ta đi, được không?”

“Nương biết ngươi rất trọng chữ tín. Nếu ngươi không đồng ý, chúng ta chỉ có thể kéo dài thười gian ở đây mà thôi.”

Tiếng sấm ầm ì vang lên, Lộ Chi Dao thầm tính toán thời gian trong lòng, lúc này trời đã gần tối rồi. 

“Được.”

Có lẽ hắn không muốn kéo dài thời gian, hoặc có lẽ là vì một chút ích kỷ, Lộ Chi Dao đã đồng ý.  

Bạch Khinh Khinh mím môi cười, lấy ra một bộ kim châm bạc từ trong tủ, bắt đầu nói với hắn về phương pháp giải cố. 

Trời càng lúc càng tối, mây đen cuối cùng cũng bao phủ lấy bầu trời, bên ngoài đã bắt đầu tí tách mưa nhỏ. 

Đã đến chập tối, Lộ Chi Dao đã học xong cách giải cổ, hắn mở cửa phòng, chậm rãi bước ra ngoài. 

“A Sở, khi ngươi còn nhỏ cũng thường theo ta bái kinh niệm phật, ngươi hẳn là cũng biết nỗi khổ của việc cầu mà không được.”

Lộ Chi Dao không trả lời, hắn mò mẫm đi ra, ngồi trên xích đu lắc lư qua lại. 

Giống như một con bướm trắng đậu trong khung cảnh xám xịt, hắn nhẹ nhành vỗ cánh, chờ đợi bông hoa của mình xuất hiện. 

Tối đến, mưa càng lúc càng lớn, dây buộc tóc đã ướt nhẹp trên tóc, mất đi vẻ sinh động.  

Sau một lúc lâu, cổng phủ vẫn không có dấu hiệu bị đẩy mở. 

*

“Mùa mưa thật phiền phức, cứ mưa mãi không ngớt, công việc kinh doanh cũng trở nên khó khăn.”

Bên trong phòng vang lên tiếng sắt va chạm, một đại hán cởi trần đứng bên lò lửa, tay cầm thiết chùy liên tục đập vào tấm kim loại mỏng, khiến chúng bắn ra rất nhiều tia lửa.  

“Cô nương, khuôn mẫu của cô đã xong rồi, lát nữa ta sẽ giúp cô gắn thêm khóa dây xích.”

“Cảm ơn… Nhưng có thể làm nhanh hơn được không?”

Lý Nhược Thủy tựa đầu nhìn mưa đang rơi bên ngoài, sau đó chuyển ánh mắt sang khuôn mẫu ở bên cạnh. 

May mà nhiệm vụ lần trước được thưởng không ít bạc, có thể dùng để nấu chảy và làm đồ vật, bạc nguyên chất chắc chắn sẽ phát ra âm thanh vô cùng trong trẻo.  

Người thợ rèn đổ kim loại bạc nóng chảy vào khuôn đúc để tạo ra những hình tròn nhỏ nhắn. 

Sau đó, gã ta nhúng khuôn vào nước, tiếng xèo xèo vàng lên, khói bốc ra, chiếc chuông nhỏ bóng loáng sáng láng đã hoàn thành. 

“Cô nương, chuỗi chuông này cô định tặng cho ai? Cho dù là ở Hoàng thành, thì cũng rất ít người làm những thứ tinh xảo như vậy.”

Lý Nhược Thủy nghiêng người nhìn gã ta đặt hạt bạc nhỏ vào chuông, tiếng leng keng vang lên cùng tiếng mưa, nghe rất dễ nghe.  

“Ta tặng cho người khác, sau đó nhờ người đó đưa lại cho ta.”

Người thợ rèn nhìn nàng một cái, rồi hiểu ra, mỉm cười với nàng. 

“Tặng tình lang à?”

Lý Nhược Thủy cũng không xấu hổ, mà hào phóng gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy.”

“Tặng cái này, xem ra cô nương còn to gan hơn vẻ bề ngoài.”

Người thợ rèn cười ha hả mấy tiếng, rồi lấy sợi dây chuyền bạc mà gã ta đã làm trước đó, gắn từng chiếc chuông vào.

Mặc dù kiểu dáng bên ngoài đơn giản, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy trên những chiếc chuông tròn có rất nhiều hoa văn tinh xảo, rất đẹp và tinh tế. 

Ban đầu, gã ta có thể làm xong chuỗi dây chuyền này rất nhanh, nhưng vì những hoa văn này, nên gã ta phải làm lại khuôn, cũng bởi vậy mới mất rất nhiều thời gian. 

Chiếc chuông cuối cùng được gắn vào, người thợ rèn lắc nhẹ, tiếng chuông leng keng vang lên, không quá ồn ào, là một chuỗi chuông hoàn hảo.  

“Xong rồi, cô nương kiểm tra xem.”

“Không cần đâu, ta đã ở đây xem lâu như vậy rồi, ta tự biết đã tốt rồi.”

Lý Nhược Thủy nhận lấy chuỗi dây chuyền, bỏ vào hộp gỗ, rồi nhìn ra ngoài trời mưa, có chút lo lắng.  

“Cô nương, cô cầm lấy chiếc ô này đi, không thì ở lại đây một lúc nữa…”

“Không cần đâu, ta có việc gấp, chiếc ô này coi như ta mua đi vậy.”

Lý Nhược Thủy trả tiền, cầm ô lao vào màn mưa không chút do dự. 

Vì trời đột ngột chuyển mưa, cho nên nàng không biết khi nào mới được tính là chập tối, nàng hỏi chủ quán, ông ta cũng nói chưa đến giờ. 

Nhưng trong cửa hàng không có khắc lậu*, cho nên rất khó để đảm bảo thời gian ông ta nói có chính xác hay không, nhưng vì không muốn thất hứa, nàng phải nhanh chóng trở về. 

(*) Ngày xưa dùng cái gáo đồng; giữa châm một lỗ để nước dần dần rỏ xuống; để định thời giờ.

Lý Nhược Thủy biết khả năng tính toán thời gian của Lộ Chi Dao rất chính xác, nàng không biết hắn làm thế nào, nhưng hắn luôn tính rất chính xác. 

Hy vọng ông chủ quán cũng tính đúng giờ.

Lý Nhược Thủy đi không ngừng nghỉ, cuối cùng cũng đến trước cổng Bạch phủ, nàng đẩy cửa, bước vào hành lang quanh co. 

Chiếc ô giấy dầu chỉ có thể che được phần mưa trên đỉnh đầu, váy áo của nàng đã ướt sũng, giữa từng bước đi vội vàng đều tạo ra những vệt nước trên hành lang.  

Rẽ vào góc, nàng lờ mờ nhìn thấy một bóng trắng đơn độc ngồi bất động trên xích đu trong cơn mưa xám xịt. 

Như thể nghe thấy tiếng động, người nọ quay đầu lại, chính là Lộ Chi Dao. 

“Ngươi về rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.