Lộ Chi Dao kiếm vũ nhẹ nhàng, nhưng chiêu thức lại vô cùng tàn nhẫn, mỗi một kiếm đều không chút do dự đâm thẳng vào cổ họng đối phương.
Hắn khi bắt đầu còn giết chóc bình thường, cho đến khi dòng máu ấm chạm vào mặt làm ướt các góc áo choàng, hắn cuối cùng ức chế không được run lên.
Trên môi nở nụ cười, trên lông mày hiện lên niềm vui, hàng mi khép kín khẽ run lên, đôi lông mày trông càng xinh đẹp động lòng người hơn.
Thanh kiếm của hắn không còn nhẹ như trước mà mang theo một cơn điên cuồng thầm lặng, khiến người ta không thể đoán được chiêu tiếp theo của hắn sẽ là gì, nhưng lực công kích vẫn không hề giảm đi, trước còn có thể tiếp mấy chiêu của hắn, hiện tại chỉ có thể bị chém.
Lý Nhược Thủy một chút cũng không nghi ngờ, chỉ cần bọn họ dám đến gần hắn, kết cục sẽ chung số phận với mấy hắc y nhân đang nằm.
Vòng vây dần dần mở rộng lấy Lộ Chi Dao làm trung tâm, nhóm hắc y nhân hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời ai cũng không dám tiến lên đánh với kẻ điên này.
Những vết nứt trên thanh kiếm thấm đẫm vết máu đỏ, nhưng hắn vô tình vẩy ra ngoài, làm hoa mai vương vãi trên mặt đất.
“Đánh đến cao hứng, chạy trốn làm gì?”
Thưởng thức chuôi kiếm, âm cuối cao lên, tất cả những điều này biểu thị rõ tâm trạng sung sướng của Lộ Chi Dao lúc này.
Hắn thấp giọng cười trong chốc lát, sau đó dẫm lên vết máu trên mặt đất rồi lao về phía mấy hắc y nhân.
Lục Phi Nguyệt cùng Giang Niên bảo vệ vài người rút lui, sợ lại gần là không còn mạng.
Lý Nhược Thủy giờ phút này hối hận rồi, hối hận đến mức muốn nuốt cả tấn thuốc hối hận.
Tưởng bản thân phóng ra chính là giới hạn sức mạnh của cuốn sách này, nhưng ai biết đó là một con quái vật biến thái/ vui vẻ không thể phân biệt địch ta!
Trong nguyên tác mỗi lần Lục Phi Nguyệt đi tìm hắn cầu cứu, đều phải rối rắm trong chốc lát, thì ra không phải là thẹn thùng, là sợ hãi! Tác giả vì sao không nói sớm!
Sớm biết thì đã không ăn quả dâu đó, không công tự nhiên ê hết răng.
Cục diện bây giờ hoàn toàn đảo ngược, thay vì bọn họ bị bao vây trấn áp, mà là mấy hắc y nhân này bị liệp sát.
Nữ tử áo trắng đã sớm khỏi trung tâm trận, cầm kiếm nghiến răng nghiến lợi.
“Súc sinh này võ công lại tiến bộ rồi, thật sự là quái vật, năm đó bị thương như vậy thế mà không chết, hôm nay nhất định tiễn ngươi quy thiên!”
Nói thì nói như vậy, nhưng trong mắt nàng ta rõ ràng hiện ra nét sợ hãi, cầm kiếm lưỡng lự không dám tiến lên, còn từng bước lùi về phía sau.
Lục Phi Nguyệt nhảy lên kéo mấy nữ tử ra khỏi tâm chiến, chỉ còn lại một mình Lý Nhược Thủy.
Lúc này mấy hắc y nhân rút lui đến trước mặt Lý Nhược Thủy, Lộ Chi Dao đã cầm kiếm lao tới.
“Từ từ, đừng ngộ thương!”
Lý Nhược Thủy vừa xua tay vừa lùi lại phía sau, hy vọng tiếng hét vừa rồi của mình sẽ thức tỉnh lương tâm của hắn để hắn không giết đồng đội của mình.
Hắc y nhân trước mặt nàng ngã xuống, Lộ Chi Dao đang cầm kiếm góc áo choàng nhiễm đỏ.
Mũi kiếm sắc bén phản chiếu đôi mày khép nhẹ của hắn, cùng vẻ mặt hối hận thêm sợ hãi của nàng, Lộ Chi Dao mỉm cười, đem mũi kiếm ra ngoài.
Trong chớp nhoáng, Lý Nhược Thủy cắn răng ổn định bản thân, thoạt nhìn đang sắp tiếp chiêu này.
Ngay lúc Lục Phi Nguyệt cùng Giang Niên trừng lớn mắt muốn đi cứu người, thì thanh kiếm kia dừng giữa lông mày của Lý Nhược Thủy.
Thanh kiếm quá gần lông mày của nàng, thậm chí có thể cảm nhận được sợi lông tơ giữa hai lông mày của mình bị ép vào mũi kiếm, chỉ cần động một chút là sẽ xuyên qua da thịt nàng.
Cam!
Nhịp tim của Lý Nhược Thủy đập như sấm, nhịp tim gần như 120, lòng bàn tay lúc đó ướt đẫm mồ hôi lạnh, hai chân có chút mềm nhuyễn.
Không thể nói nên lời, nhưng nàng thầm cảm ơn trực giác mạnh mẽ này.
Chủ nhân của thanh kiếm vẫn giữ mũi kiếm ở giữa lông mày hỏi: “Ngươi không sợ?”
Sợ, sợ muốn chết, nàng chưa bao giờ sợ như vậy, phía sau đã sớm thấm mồ hôi lạnh, có trời mới biết nàng đã dùng bao nhiêu sức lực để ngăn mình chạy trốn.
Nhưng nàng hiển nhiên không thể nói như vậy, chỉ có thể mở miệng nói ra câu nói thông dụng mà nữ chính trong tiểu thuyết thường dùng.
“Ta tin tưởng ngươi.”
Xung quanh trở nên yên tĩnh, cái nắng tháng ba thiêu đốt in bóng những bông hoa xuyên qua những cây lê, tạo cho người ta ảo giác về mùa hè.
Nói xong câu đó, Lý Nhược Thủy không những không bình tĩnh lại, mà tim đập càng nhanh hơn, sợ câu này nói sẽ giẫm phải điểm sét đánh của hắn.
Lộ Chi Dao đột nhiên cười lên, cười đến hai tay đều run lên, khiến Lý Nhược Thủy sợ tới mức ngẩng đầu lên, sợ hắn vô ý đâm tới đây.
“Tuy rằng là nói dối, nhưng tha thứ cho ngươi.”
Không hề dừng lại, hắn quay người tấn công mấy hắc y nhân khác, nhưng rõ ràng lại có âm mưu, chiến đấu cũng không đến mức liều mạng, như thể đang trêu chọc con mồi khi đã no.
Nữ tử áo trắng cách đó không xa nhìn thấy cảnh này, hai mắt sáng lên, giơ kiếm lên, không chút do dự hướng về phía Lý Nhược Thủy.
Lý Nhược Thủy không biết võ công, đương nhiên chạy không thoát, chỉ có thể bị bắt làm con tin.
“Súc sinh, tương hảo của ngươi đang ở trong tay ta, thức thời thì chịu trói, nếu không ta sẽ giết nàng ta.”
Mấy người khác đều nhìn Lộ Chi Dao, nhưng không bao gồm Lý Nhược Thủy, nàng rất hiểu người này, hắn nếu dừng lại, nàng sẽ vặn đầu xuống dùng nó như một quả bóng.
Quả nhiên, trong ánh mắt đắc ý của nữ tử áo trắng, Lộ Chi Dao thậm chí không phản ứng gì với nàng ta, tiếp tục tự mình giết chóc một cách vui vẻ.
“Đại tỷ, chúng ta quen nhau chưa đến mười ngày, ngươi coi trọng ta quá rồi.”
Lý Nhược Thủy lặng lẽ thở dài, nghiêng cổ né tránh lưỡi kiếm.
“Không thể nào, ngươi không thể nào sống sót dưới kiếm của hắn…”
Nữ tử áo trắng rơi vào trạng thái nghi ngờ bản thân, sau đó tự mình tìm ra lời giải thích thích hợp.
“Súc sinh chính là súc sinh, không có cảm tính, lãnh huyết hơn người, một kẻ điên không muốn sống…”
Ngay khi nàng ta đang suy nghĩ, Giang Niên thừa dịp thời cơ xoay người đè nàng ta xuống đất.
Nhưng phản ứng đầu tiên của người bị chế phục không phải là cầu cứu, mà là mệnh lệnh những người khác: “Không cần lo cho ta, lập tức giết hắn, băm hắn thành từng mảnh!”
Bộ dạng thà làm ngọc vỡ của nàng ta không khỏi khiến người ta thắc mắc, rốt cuộc Lộ Chi Dao đã làm gì mới khiến nàng ta hận đến mức muốn ăn thịt hắn.
Nhưng ai cũng không ngốc, đầu lĩnh bị bắt, bản thân còn liều mạng đánh với kẻ điên làm gì, cũng không phải chán sống.
Thầy mọi người dừng tay trốn đi xa, nữ tử áo trắng vô cùng tức giận, nhưng cũng không có cách nào chỉ có thể trừng mắt nhìn Lộ Chi Dao.
Lộ Chi Dao chậm rãi đi tới, hai tay vẫn còn run rẩy vì hưng phấn, bộ dạng nhắm mắt mỉm cười như đang tận hưởng dư vị của một bữa tiệc no nê hạnh phúc.
Lý Nhược Thủy hoàn toàn nhận ra.
Đây rõ ràng là một kẻ điên, làm mọi việc theo sở thích của mình, không quan tâm đến sự sống chết của chính mình.
Lục Phi Nguyệt nhìn Lộ Chi Dao, nghiêng người đứng trước mặt Lý Nhược Thủy, bắn pháo tín hiệu lên trời, thông tri cho mấy người ở tuần án tri đến.
Nàng ấy đảo mắt nhìn mười cỗ xe ngựa trong sân, lông mày nhíu chặt, bàn tay cầm đao trở nên trắng bệch vì dùng sức.
“Các ngươi rốt cuộc làm việc này bao nhiêu lần rồi?”
“Năm năm rồi, nhớ không rõ nữa.”
Nữ tử áo trắng hoàn toàn không quan tâm liệu mình có tiết lộ tin tức gì hay không, thậm chí nàng ta còn nhìn Lộ Chi Dao, cảm thấy chướng mắt nên liền dời ánh mắt sang một bên.”
“Ai là kẻ chủ mưu đằng sau?”
“Là người mà một bộ khoái nhỏ nhoi như ngươi không thể đắc tội.” Nàng ta trợ mắt, cong môi cười nói: “Các ngươi giết hắn ta, ta liền nói cho ngươi.”
Tầm mắt của Giang Niên nhìn Lộ Chi Dao, khẽ nhíu mày, chỉ cảm thấy chấp niệm của nữ tử này quá kỳ quái.
“Ngươi quen biết Lộ công tử?”
Nghe được những lời này, nữ tử áo trắng trừng mắt, hai mắt xuyên thấu nhìn hắn, trong mắt hiện rõ sự kinh ngạc.
“Hắn cũng họ Lộ?”
Nàng ta nhìn Lộ Chi Dao từ trên xuống dưới, như muốn nhìn rõ từng sợi tóc của hắn.
Nữ tử áo trắng cẩn thận nhìn tướng mạo của Lộ Chi Dao, không nói nên lới, lại lắc đầu.
“Súc sinh, cha ngươi tên là gì?”
Không đợi Lộ Chi Dao trả lời, Lý Nhược Thủy đã mở miệng.
“Làm sao? Muốn nhận cha hắn làm gia gia? Lộ gia bọn họ cũng không muốn một tôn tử như ngươi.”
Nữ tử áo trắng bị nghẹn, không thèm nói nữa, chỉ nhìn Lộ Chi Dao bằng ánh mắt phức tạp hơn.
Hai người Lục Phi Nguyệt cùng Lý Nhược Thủy đưa các nữ tử ra khỏi xe ngựa, nhìn thấy cả người các nàng đều vô lực, nhất định là bị hạ dược nhiều hơn so với những gì Lý Nhược Thủy lúc trước chịu đựng.
Lý Nhược Thủy đi đến trước mặt nữ tử áo trắng hỏi: “Thuốc giải đâu?”
Nàng ta ngẩng đầu lên nhìn Lý Nhược Thủy, lại nghĩ đến hành động trước đó của Lộ Chi Dao, lặng lẽ nở nụ cười.
“ Tiểu muội muội, ngươi giết hắn ta, ta liền đem thuốc giải đưa cho ngươi.”
???
Có phải đánh giá nàng cao quá rồi không?
Lý Nhược Thủy trực tiếp thọc tay vào vạt áo của nàng ta mò mẫm xung quanh.
Nàng thật sự không hiểu rõ mấy nhân vật phản diện này lắm, đều đã bị trói như vậy rồi còn chống đối nói mấy cái này.
“Ngươi làm cái gì thế!”
Trong tiếng kinh ngạc của nữ tử áo trắng, Lý Nhược Thủy lấy ra hai bình sứ, một bình hoa, một bình trắng, nàng mở rút ra ngửi, một bình có mùi thơm, một bình có mùi hôi.
Lý Nhược Thủy đứng dậy, vỗ vai của nàng ta.
“Đều bị trói rồi đừng có mạnh miệng.”
Mùi hương của chiếc bình sứ đó rất quen thuộc với Lý Nhược Thủy, mùi ngược lại chắc chắn là thuốc giải.
Vài thiếu nữ ngửi được thuốc giải lần lượt nằm dưới gốc cây, nhìn những cánh lê trắng bay trong không khí, chỉ cảm thấy niềm vui sống sót sau cơn tuyệt vọng.
Lộ Chi Dao cũng đang ngồi dưới gốc cây, hắn thật ra không hề nghỉ ngơi mà chỉ là lau kiếm, nhớ lại những chuyện từ khi gặp Lý Nhược Thủy tới nay.
Gặp gai người Lục Phi Nguyệt có thể giải thích được, có lẽ trước đó nàng đã biết nhiệm vụ của họ, sau đó lại yêu hắn càng buồn cười hơn, nhưng chỉ là cái tên khiến hắn khó hiểu mà thôi.
Tên của hắn trước đây chưa bao giờ nói cho ai biết, người đặt tên cho hắn đã chết vào ngày đó, dù hắn ta có nghĩ thế nào đi chăng nữa, thì cũng thấy Lý Nhược Thủy không nên biết.
Chẳng lẽ nàng thật sự mơ thấy mình?
Bàn tay đang lau kiếm hơi khựng lại, nụ cười trên môi nhạt đi một chút.
Nghe được tiếng bước chân bận rộn của nàng, Lộ Chi Dao thực sự có chút tin tưởng lời nói, bằng không thật sự không giải thích được nàng làm thế nào biết được tên hắn.
Khi hắn đang suy nghĩ những điều này, đột nhiên cảm giác được có người nhẹ nhàng kéo vạt áo hắn, bên cạnh vang lên lời nói nhẹ nhàng.
“Công tử, đa tạ ngươi cứu ta, nếu không, ta có lẽ cũng bị bán vào Hoàng Thành bị người ta đùa bỡn.”
Lộ Chi Dao khẽ nghiêng đầu bước đi, đôi môi hơi đỏ tạo thành hình vòng cung dịu dàng.
“Cô nương lo lắng nhiều rồi, cũng không phải là ta cứu ngươi.”
Vị thiếu nữ này chính là người ở trong lồng bị gán chữ Hoàng Thành, cũng là nàng ta nhìn thấy áo choàng của Lộ Chi Dao.
Trước khi nàng ta bị nâng lên xe ngựa thì nhìn thấy hắn, ông trời không phụ lời cầu nguyện của nàng ta, vì công tử áo trắng này thật sự vừa cường đại vừa dịu dàng này quả thực tới cứu nàng ta.
Giết người đã làm tổn thương nàng ta một cách mạnh mẽ, xoa dịu nỗi sợ hãi bằng nụ cười dịu dàng.
“Công tử đã cứu ta, ta không có gì báo đáp, nếu như công tử nguyện ý, ta có thể chiếu cố công tử cả đời.”
Nàng ta coi câu trả lời của Lộ Chi Dao là khiêm tốn, hảo cảm nhất thời sống lại.
Lộ Chi Dao hơi nhướng mày, tựa hồ rất có hứng thú với câu trả lời này.
“Ngươi cũng muốn chăm sóc ta? Vì sao? Là bởi vì trông ta nhìn rất yếu đuối?”
Đôi mắt thiếu nữ lướt qua hàng mi dài, chiếc mũi cao, đôi môi đỏ mộng của hắn, cuối cùng ngượng ngùng cúi đầu.
“Bởi vì công tử đã cứu ta.”
Lộ Chi Dao thu kiếm lại, áo trắng dưới ánh mặt trời sáng lên, hàng mi dài tỏa ra một bóng nhỏ, càng làm nổi bật vẻ đẹp của hắn.
“Ngươi cảm thấy ta đẹp không?”
Thiếu nữ chỉ ngẩng đầu lên liếc một cái, trong lòng càng vui mừng hơn, nhưng miệng vẫn có chút khiêm tốn.
“Không phải, ta càng trân trọng hơn chính là phẩm chất của công tử, công tử là người dịu dàng tốt bụng như vậy, tự nhiên rất hấp dẫn.”
“A.” Lộ Chi Dao nhẹ nhàng đáp ứng một tiếng, sau đó dịu dàng cười: “Vậy người ngươi muốn chăm sóc không phải là ta.”
Thiếu nữ hiển nhiên là luống cuống lên, nhanh chóng xua tay, mặc kệ hắn có nhìn thấy hay không: “Không phải công tử, ta muốn chiếu cố ngươi. Ngươi đã cứu ta một mạng, ngươi là ân nhân của ta, ta tự nhiên muốn dùng cả đời này báo đáp ngươi.”
“Theo như ngươi nói, nữ tử chỗ này đều gả cho ta”
Nghĩ đến đây, Lộ Chi Dao khẽ cười một tiếng: “Vậy không phải cũng gả cho Lý Nhược Thủy sao? Nàng ấy nhát gan, sao có thể chịu được mười thê tử?”
“……”
Nghe được mấy lời này của Lộ Chi Dao, Lý Nhược Thủy vừa đi tới liền dừng chân, hít một hơi thật sâu rồi quay người sang phía bên kia.
Muốn đánh hắn một trận quá!