Lộ Chi Dao tự nhiên nghe thấy tiếng bước chân, hắn quay lại nhìn Lý Nhược Thủy, vẻ mặt thoải mái, khóe môi mang ý cười.
“Ngươi tới rồi?”
Cô nương kia ngước mắt lên nhìn Lý Nhược Thủy, tâm tình phức tạp, nàng ta tự nhiên cũng nhìn thấy Lộ Chi Dao cùng Lý Nhược Thủy ở cùng nhau, nhưng nàng ta luôn có chút không cam tâm.
Lý Nhược Thủy thấy ánh mặt của cô nương đó, nhất thời hiểu ra cái gì.
“Không, ta chỉ là đi ngang qua thôi.”
Vừa dứt lời, Lý Nhược Thủy liền xoay người rời đi, không có chút do dự nào, đối mặt với một cô nương bị ngoại hình lừa gạt như vậy, nàng tỏ vẻ lý giải, dù sao nàng lúc đầu cũng bị lừa như vậy.
Phỏng chừng người này không lâu sau sẽ bị bản tính của Lộ Chi Dao dọa chạy.
Nhìn thấy Lý Nhược Thủy xoay người lưu loát, lời nói dụ dỗ cùng thị uy vốn định nói bị chặn lại trong miệng, cảm giác khó chịu lại bực bội.
Nàng ta đã pha trà chuẩn bị diễn rồi, nhưng Lý Nhược Thủy vậy mà lại không tiếp chiêu?
Cô nương hít một hơi, rồi chuyển lời nói sang Lộ Chi Dao.
“Công tử, nhà ta ở ngay Vân Thành, cũng có chút của cải, nếu ngươi không chê…”
“Ngươi còn chưa trả lời ta, nếu ta cưới ngươi, có phải cũng phải cưới những người khác không?”
Lộ Chi Dao nghe thấy tiếng bước chân đi ra xa của Lý Nhược Thủy, cười một chút, thưởng thức phi đao trong tay, phi đao to bằng ngón trỏ, thoạt nhìn trông cực kỳ sắc bén, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo nhàn nhạt.
“Này không được.” Cô nương nhìn mấy người vẫn còn đang nằm đó không xa, cắn môi: “Là ta nhìn thấy công tử trước, cũng là ta ở trong lòng cầu nguyện, về tình về lý, đương nhiên nên là ta cùng công tử.”
Lộ Chi Dao gật đầu, hiểu ra cái gì.
“Thì ra là ngươi nhìn thấy.”
Phi đao trong tay hắn phản chiếu ánh nắng, cô nương nheo mắt, vội vàng gật đầu: “Phải, chính là ánh sáng của tiểu đao này trong tay ngươi.”
Lộ Chi Dao có chút tiếc nuối thở dài, khuôn mặt dịu dàng có chút buồn rầu: “Ngươi nếu đã sớm thấy, vì sao không sớm kêu? Ta còn tưởng không có ai thấy.”
Vẻ mặt của hắn thay đổi, không còn dịu dàng như trước nữa, hắn thoạt nhìn không còn tươi cười mà có vài phần xa cách.
Cảm giác xa cách này tồn tại không bao lâu thì bị thay thế bằng một nụ cười, nụ cười giống như hoa mai nở tháng ba, trong trẻo róc rách mang màu sắc có phần đặc biệt.
“Nhưng không kêu cũng tốt, nếu không ta sao có thể cảm nhận được bộ dạng chua đến run cả người của Lý Nhược Thủy.”
Hắn quay mặt nhìn nàng ta, khóe miệng nhếch lên nụ cười có chút sâu lại thoáng cổ quái, khiến cho cô nương có chút khó chịu.
“Ngươi có nhìn thấy bộ dạng Lý Nhược Thủy chua đến run người, giống như một con chim run lên vì cơn lạnh, nhưng nàng ấy là vì bị chua, có phải rất vui hay không?”
“Không có nhìn thấy…”
Cô nương rút lại bàn tay đang nắm lấy vạt áo của hắn, nụ cười của hắn vẫn dịu dàng ấm áp như vậy, nhưng nàng nhìn có chút không thoải mái.
Lộ Chi Dao gật đầu, đứng dậy định rời đi, lại đột nhiên dừng lại, quay người đối diện với nàng ta, trên lông mi dài có một lớp bụi vàng, nụ cười dịu dàng.
“Còn muốn chăm sóc ta nửa đời còn lại không?”
Khuôn mặt của hắn bị bóng cây che phủ, nụ cười vẫn như trước, nhưng lại giống như cách lớp sương mù không rõ ràng, thêm vài phần lạnh lùng.
Nàng ta lắc đầu, lúng ta lúng túng lên tiếng: “Công tử nếu không muốn, ta liền cũng không miễn cưỡng…”
“Không thú vị.” Lộ Chi Dao thấp giọng cười, tiểu đao ở trên ngón tay xoay vài lần, hướng về phía nàng ta: “Ngươi nói muốn chăm sóc ta, sao lại lùi bước? Lý Nhược Thủy đã luôn đứng trước mặt ta.”
Nàng ta ngồi trên mặt đất run rẩy, bản thân muốn lùi lại nhưng bởi vì cơ thể chưa khôi phục tốt nên chỉ có thể lùi lại một chút.
Ánh sáng lạnh lẽo trên mũi đao không còn làm niềm hy vọng trỗi dậy trong nỗi tuyệt vọng của nàng ta, mà là bùa đòi mạng của nàng ta.
Mũi đao càng ngày càng gần nàng ta, nàng ta muốn nói cái gì đó, nhưng chỉ há miệng, không phát ra được âm thanh nào.
Đột nhiên, một tia sáng màu vàng nhạt dừng lại trước mặt nàng ta.
“Các ngươi đang nói chuyện gì thế?”
Cô nương ngước mắt nhìn lên, nhìn thấy Lý Nhược Thủy đã rời đi rồi quay lại, nàng đứng che chắn trước nàng ta, trong mắt còn mang vài phần đồng tình, còn đưa tay đỡ nàng ta đứng lên.
Nàng ta hạ mi xuống, chậm rãi đi về phía sau Lý Nhược Thủy: “Không nói chuyện gì, chỉ là cảm tạ ân nhân một chút.”
Lý Nhược Thủy vòng tay qua vai nàng ta, cười ha ha rời đi: “Ngươi xem ngươi, nhị vị kia mới là ân nhân của ngươi, về sau cần phải đánh bóng đôi mắt của mình..”
Lý Nhược Thủy cười dẫn nàng ta đi đến chỗ Lục Phi Nguyệt, bản thân cũng không dám quay đầu lại nhìn.
Cô nương cắn môi quay đầu lại nhìn thoáng qua, lại phát hiện hắn đứng dưới bóng cây, bộ dạng thoạt trông vừa gầy gò vừa cô đơn.
Nhưng không có vẻ anh hùng trong mắt của nàng ta, nàng ta nhanh chóng quay đầu đi, thầm nghĩ bản thân quả thực nên rửa mắt.
“Cô nương, ngươi cùng với vị công tử vừa rồi có phải…Ta thấy hắn không giống như vẻ bên ngoài, ngươi cần phải chú ý một chút.”
Lý Nhược Thủy nghe được lời của nàng, sửng sốt một chút, sau đó cười một cái, vỗ vỗ vai nàng ta.
“Quen rồi là được.”
Lý Nhược Thủy đột nhiên nhớ phần thưởng hệ thống, phần thưởng trí nhớ nhận được khi vô tình hôn.
“Hệ thống, phần thưởng này khi nào có thể mở?”
Này quả thực là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, là sự quan tâm của hệ thống dành cho nàng.
[Hệ thống HE vì ngài phục vụ.]
[Ký chủ muốn sử dụng không.]
“Dùng đi.”
[Được, lập tức sử dụng.]
“Từ từ…”
Này là câu cảm thán, không phải là câu trần thuật! Chẳng lẽ không phải nên hẹn thời gian sao!
“Lý cô nương!”
Cô nương bên cạnh nàng vốn người còn yếu, bị Lý Nhược Thủy đột nhiên té xỉu đè lên, lập tức cùng nhau ngã xuống đất.
Lục Phi Nguyệt chạy nhanh đến đỡ lấy Lý Nhược Thủy, còn Giang Niên sảng khoái thành đậm thịt cho cô nương còn lại, họ cùng nhau đưa hai người đến chỗ nghỉ ngơi.
Giang Niên bắt mạch Lý Nhược Thủy sau thì thở nhẹ ra, cười lộ ra hàm răng trắng: “Không sao, có thể là do quá mệt mỏi, đang ngủ rồi.”
Lục Phi Nguyệt thở hắt một hơi, đôi mày nhăn lại cũng buông lỏng, đỡ nàng tới bên cạnh bàn nghỉ ngơi.
“Nếu bởi vì đi cùng chúng ta tới này này mà xảy ra chuyện gì, thì ta chính là một tội nhân.”
Giang Niên ngồi trên ghế, ngẩng đầu nhìn mặt trời ấm áp, dựa vào bàn ăn bánh: “Khi nào thì viện binh tới? Tuần Án Ti các ngươi không được nha.”
Lục Phi Nguyệt ngước mắt nhìn hắn, bất đắc dĩ thở dài, ôm Lý Nhược Thủy rót cho mình một chén nước.
Đột nhiên có một cái bóng đổ xuống trên bàn, góc áo trắng như tuyết hiện ra trong tầm mắt nàng ấy.
“Lộ công tử.”
Hắn nghiêng đầu cười, chỉ lẳng lặng đứng ở một bên, mặc cho ai nhìn vào hắn đều sẽ có cảm giác thân thuộc, mặc dù sự thân thiết này chỉ đến từ vẻ ngoài của hắn.
“Lý Nhược Thủy làm sao vậy?”
“Không sao, chắc là do quá mệt mỏi, ngủ mất thôi.”
Giang Niên đỡ hắn ngồi xuống bên cạnh, vỗ vỗ vai hắn, giữa hai người bọn họ và Lý Nhược Thủy chỉ có một chỗ ngồi.
“Như vậy à.”
Cách đó không xa truyền đến một loạt tiếng bước chân, binh lính mặc áo giáp nhẹ tiến vào, mấy người đầu lĩnh giống như Lục Phi Nguyệt đều cầm một kim đao mạ vàng.
Lục Phi Nguyệt muốn đi lên giải thích tình hình, nhưng trên người đang có Lý Nhược Thủy dựa vào, nàng ấy chỉ có thể nhẹ nhàng đặt nàng lên bàn nằm úp sấp, cầm đao đi về phía trước, Giang Niên tự nhiên muốn đi theo nàng ấy.
Trên chiếc bàn vuông nhỏ chỉ còn lại Lý Nhược Thủy đang ngủ cùng Lộ Chi Dao lẳng lặng ngồi rót trà.
Đột nhiên, người nằm trên bàn lẩm bẩm mấy tiếng, như đang nói cái gì.
Lộ Chi Dao hứng thú nghiêng người về phía trước.
Hắng nghe thấy nàng than thở vài câu, từ ngữ cụ thể không rõ lắm, chỉ là cái tên cuối cùng nàng gọi khiến cho hắn sửng sốt một lúc lâu.
“…A Sở…”
---
Ánh nắng chói chang, cái nóng oi bức nhưng trong không khí vẫn còn mùi bùn ẩm ướt, tiếng ve sầu ngoài tường viện đang kêu gào thảm thiết, không còn nghi ngờ gì nữa, đây đích thân là một mùa hè.
Lý Nhược Thủy đứng một cái sân có hình dáng kỳ lạ, sân hình chữ nhật, chỉ rộng ba bốn mét, dài khoảng mười mét, phòng ở cùng cửa sân ở phía bắc nam, cách xa nhất.
Trong sân lần lượt bày những chậu cây hoa, mỗi cây cao đến gần đến thắt lưng của Lý Nhược Thủy, có vài con bướm vây quanh những bông hoa, như thể chúng cũng thích bay trong những chậu cây giống như mê cung này.
Trước sân có một chiếc bàn đá, trên bàn đá có một đứa trẻ mặc đồ trắng, đứa trẻ đang quay lưng về phía nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời, không biết là đang nhìn cái gì, nhưng dường như đang rất thích thú.
Lý Nhược Thủy cũng ngẩng đầu lên nhìn, nhưng lại bị ánh nắng chiếu vào mắt, phải mất một lúc sau mới hồi phục lại.
Nàng cúi đầu nhìn đôi bàn tay hơi trong suốt của mình, nhất thời không nói lên lời.
“Không phải nói là nhớ lại sao? Làm sao giống như xuyên qua vậy.”
[Ký chủ, vốn dĩ ký ức được lấy từ trí nhớ của nguyên chủ, chỉ cần thế giới giấc mơ là có thể xem, nhưng Lộ Chi Dao bị mù, hắn căn bản không mơ được gì, cũng nhìn không thấy cảnh tượng gì, nên chúng ta liền đưa linh hồn của ngươi qua đây.]
“…….”
Hệ thống này thật sự không có chỗ đáng tin, bình thường không hé răng một câu, một khi hé răng là phải hãm hại nàng.
“Sao cái sân này lạ vậy, những chậu hoa đặt theo kiểu như cố tình thiết kế khiến cho người ta đi lại khó khăn vậy?”
Mấy chục chậu hoa nằm rải rác trong sân, sắp xếp không theo quy luật, sắc màu rực rỡ, càng khiến cho người ta hoa cả mắt.
Nàng lẩm bẩm vài câu, sau đó thân thể tự nhiên xuyên qua chậu hoa đi tới bàn đá, nàng muốn xem đây có phải là Lộ Chi Dao khi còn nhỏ không.
Đi vòng qua bàn, cuối cùng nàng cũng nhìn thấy rõ ràng bộ dáng của đứa trẻ.
Bộ dạng của hắn như ngọc mài, rất là đáng yêu, tóc dài cắt ngang vai, một chuỗi hạt ngọc trắng to hơn bàn tay đeo trên cổ tay, luôn tuột ra, bộ quần áo trắng cũng không vừa với hắn, mặc lỏng lẻo trên người, giống như một đứa nhỏ lén lút mặc quần áo của đại nhân.
Ngoại hình xinh đẹp của hắn có bảy tám phần giống Lộ Chi Dao khi lớn, không phải là vẻ mặt khác nhau, mà là ánh mắt hắn.
Mắt của hắn mở.
Đôi mắt của Tiểu Lộ Chi Dao tuy to nhưng không có nhiều thần thái, bên trong như bị bao phủ bởi một lớp sương mù, trông có vẻ nặng nề.
Ngay lúc Lý Nhược Thủy định đến gần hơn để nhìn kỹ, thì Tiểu Lộ Chị Dao đột nhiên quay đầu lại, như đang nhìn vào mắt nàng, làm nàng sợ tới mức phải lùi lại vài bước.
“Có người sao?”
Hắn nói bằng giọng khàn khàn, hỏi về hướng này.
Lý Nhược Thủy vỗ ngực bình tĩnh lại, thầm than, không hổ là vũ lực đứng đầu trong sách, ngũ quan căn bản không giống người thường.
Không đợi Lý Nhược Thủy lấy lại nhịp tim, một chuỗi phật châu đột nhiên bay tới, thẳng táp xuyên qua trán nàng, rơi vào cây hoa hồng phía sau, khiến hoa bị ép rơi xuống rất nhiều.
Tiểu Lộ Chi Dao thu tay lại, trong lời nói có chút nghi ngờ, nhưng vẫn “Nhìn” về hướng này.
“Ảo giác sao?”
Lý Nhược Thủy: “…”
Khi còn nhỏ hắn đã có tính công kích mạnh như vậy sao? Nàng có phải nên bất động không?
Nhưng nơi này rải rác nhiều đồ như vậy, hắn không nhìn thấy, có thể đi lại được không?
Lý Nhược Thủy quay người nhìn xung quanh, ngay lúc khi còn băn khoăn, cửa sân đối diện bàn đá đột nhiên mở ra, một nữ nhân mặc váy trắng thuần khiết, trên tóc cài cành đào bước vào.
Bà ấy đang cầm một hộp thức ăn, nụ cười trên mặt giống như một cô nương khờ dại không hiểu thế sự, giọng nói như chim sơn ca trong rừng.
“A Sở, mẫu thân mang thức ăn tới cho con đây.”
Mẫu thân?!
Đây chính là mẫu thân trong truyền thuyết Bạch Khinh Khinh của Lộ Chi Dao, người đã bỏ rơi hắn sau khi tái giá?