Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại

Chương 110:




Nước thịt thơm phức bị ép ra, chảy xuống theo vết cắt, thấm ướt vỏ bánh.

Bánh bao trắng bên ngoài giòn rụm, bên trong mềm xốp, nước thịt thấm đẫm vào bánh, lớp trong của bánh ẩm mềm mặn thơm, chỉ riêng bánh đã rất ngon rồi, huống chi là thịt ướp hầm mềm bên trong.

Nước súp có hương vị phong phú, hấp thụ đầy đủ mùi thơm của thảo dược và thịt, thịt ướp cũng vậy.

Thịt nạc nấu mềm mại, nạc mà không khô; thịt mỡ mềm tan, hòa quyện với sự thanh mát của thảo dược Trung y, béo mà không ngấy, tan chảy trong miệng, dẻo quánh thơm mềm.

Hương vị thịt và hương vị gia vị hòa quyện vào nhau, bổ sung cho nhau, làm sao có thể dùng một chữ "tuyệt" để diễn tả được.

Tạ Lang ba bốn miếng đã ăn sạch, chưa no, lại càng thèm.

Bánh kẹp thịt mới Khương Thư Yểu gửi đến vừa hay tới, Tạ Tuân đương nhiên lấy một cái, cái còn lại thì đưa cho Tạ Lý.

Tạ Lý đã thèm từ lâu, cuối cùng cũng đến lượt mình ăn.

Vừa cắn một miếng liền sững người, còn bàn gì nữa chứ, cùng nhau trì hoãn một lúc để từ từ thưởng thức bánh không phải tốt hơn sao?

Đợi đến khi Tạ Tuân và Tạ Lý ăn xong, mọi người cũng bắt đầu bàn việc.

Cho đến đầu giờ Hợi, cuối cùng cũng bàn bạc xong, Tạ Tuân đứng dậy chuẩn bị đi, bị Tạ Lang gọi lại.

"Tam đệ, không biết ngày mai đệ muội sẽ làm gì cho đệ?"

"Không biết, chắc là không làm gì đâu, đệ thấy nàng không có ý định gì." Tạ Tuân trả lời qua loa.

"Nếu có làm —" Tạ Lang ngập ngừng mở miệng.

Cuối cùng Tạ Tuân cũng nghe ra điều bất thường, lần này giận thật rồi.

Hina

Hắn nhíu mày nói: "Nhị ca, đừng luôn vô lý như vậy, làm gì có chuyện ca ca ruột phiền đệ muội làm đồ ăn?" Hắn không vui nói: "Khương thị nấu ăn thích tự tay làm, làm cho các huynh không mệt sao?"

Huynh đệ ruột nói chuyện với nhau thật là không nể mặt, Tạ Lang nói: "Ta không biết đệ muội lại tự tay làm, là ta nghĩ sai rồi, mong tam đệ đừng để bụng."

Lúc này Tạ Tuân mới dịu sắc mặt: "Đệ về hỏi nàng vậy."

Tạ Tuân trở về Thính Trúc Viện, trong lòng suy nghĩ về chuyện này, sợ Khương Thư Yểu cảm thấy yêu cầu của các huynh trưởng là đang sai khiến nàng, dù sao nàng vốn là tiểu thư khuê các, đâu phải đầu bếp.

Hắn càng nghĩ càng tự làm mình tức giận, đứng trong sân buồn bực một lúc.

Sau khi nghĩ thông, liền chạy đến Đông Sương phòng tìm Khương Thư Yểu, không thấy, lại đi đến nhà bếp nhỏ, quả nhiên thấy nàng ở đó.

Khương Thư Yểu đang làm bánh cho ngày mai, thấy Tạ Tuân đến thì nói với hắn: "Ngày mai ta nướng cho chàng một cái bánh mang theo nhé."

Khương Thư Yểu bôi một lớp dầu mỡ lên miếng bột dài hình lưỡi trên thớt, rồi phết đều lớp thịt băm đã ướp gia vị, dùng đầu d.a.o khứa vài đường trên mặt bột, cuộn lại ép thành hình bánh.

Tạ Tuân chắp tay sau lưng bước lại gần: "Đây là bánh gì vậy?"

"Quốc khôi." Khương Thư Yểu tay không ngừng, động tác rất lanh lẹ: "Làm quốc khôi quân đồn cho chàng ăn đó."

Quốc khôi quân đồn là món ăn vặt truyền thống của Tứ Xuyên. Nguồn gốc có thể truy về thời Tam Quốc, khi ấy quân đội thường mang theo lương khô để ăn khi đi hành quân hoặc luyện tập, quốc khôi tiện mang theo, lại ngon hơn bánh bao khô thông thường rất nhiều, nên dần dần trở nên phổ biến.

Quốc khôi quân đồn có thể ăn riêng như một món chính, hoặc ăn kèm với bún chua cay, lẩu hay bún lòng heo như một món phụ, vị giòn rụm, đậm đà hương thịt.

114

Khương Thư Yểu làm liên tiếp mấy cái, định ngày mai ăn dần.

Nàng bắc chảo đáy bằng lên bếp đun dầu, cho quốc khôi vào, dầu nóng xung quanh bánh "xèo xèo" nổi bọt nhỏ, nàng dùng lửa nhỏ rán chậm, đợi đến khi vỏ quốc khôi chuyển sang màu vàng nhạt thì gắp ra.

Lúc này bên trong quốc khôi vẫn chưa chín hẳn, chỉ có lớp vỏ ngoài đã vàng giòn, tỏa ra mùi thơm dầu mỡ nồng nàn.

"Sáng sớm mai ta sẽ bảo nha hoàn cho quốc khôi vào lò nung nướng, chàng đi nhớ mang theo nhé."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.