Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại

Chương 125:




Lâm Thành không ngờ hắn lại trả lời như vậy, dù sao cũng không phải kẻ ngốc, vừa nghe đã hiểu, nhìn Tạ Tuân bằng ánh mắt kỳ lạ. Làm ăn chẳng phải là để kiếm tiền sao? Nhưng gạt bỏ tiền bạc đi, đứng từ góc độ của bách tính để hoạch định việc làm ăn này, thật sự hiếm có.

Hắn ta thầm cảm thán, vốn rất thân thiết với Tạ Tuân, nên có vài lời cũng nói thẳng: "Ta từng nghe qua, thấy qua sự hoang đường của Khương thị, cảm thấy nàng không xứng với huynh, hừ, không chỉ không xứng với huynh, cả kinh thành này... khụ khụ, không ngờ cuối cùng là ta có thành kiến quá sâu."

Tạ Tuân từ mũi phát ra tiếng "hừm?" khẽ khàng, vẻ mặt không đổi: "Thấy qua? Huynh nói kỹ ta nghe xem."

"Ha ha." Lâm Thành cười khan hai tiếng, hắn ta phải điên mới dám nói xấu thê tử Tạ Tuân trước mặt hắn: "Ta lỡ lời rồi, chưa từng thấy qua, chỉ là nghe người ta nói, không nên không nên, thật xấu hổ thật xấu hổ."

Hắn ta chuyển đề tài, cố gắng dùng đũa gắp một miếng gà kho, bị Tạ Tuân chặn lại.

"Không cho." Tạ Tuân nói bằng giọng lạnh nhạt.

Ồ! Có chuyện hay để xem rồi.

Mọi người xung quanh đồng loạt quay lại, vừa rồi họ cũng không nghe hai người nói gì, nhưng tiếng "không cho" này lại cực kỳ rõ ràng.

Chà, nói thì nói vậy, dù sao Lâm Thành cũng là cháu đích tôn đường đường của Tể tướng, mỗi ngày cướp đồ ăn từ hộp cơm của người khác, có ra thể thống gì không?

Họ tuy thèm, nhưng cũng không dày mặt đi ăn ké.

Tạ Tuân ngẩng đầu, mọi người trong nháy mắt quay đầu lại, lại lén lút nhìn trộm động tĩnh bên này, tròng mắt liếc đến mức sắp rơi ra ngoài.

Xem ra Tạ Bá Uyên có vẻ hơi giận nhỉ? Tuy khuôn mặt băng giá muôn năm không đổi của hắn chẳng thấy gì, nhưng mọi người cứ cảm thấy Tạ Tuân không vui, ừm... chỉ là thái độ giọng điệu này, cũng chẳng khác gì mấy đứa cháu trai mới bắt đầu học chữ ở nhà họ.

Lâm Thành ngớ người: "Nhiều thế mà, cho ta một miếng thôi."

Tạ Tuân lại chặn.

"Không." Thốt ra một chữ dứt khoát gọn gàng.

Lâm Thành mãi mới nhận ra được chút ý của Tạ Tuân, nhìn hắn với vẻ mặt tủi thân.

Tạ Tuân rũ mắt, vẻ mặt không đổi: "Không được ăn thịt."

Được rồi, coi như đây là hình phạt cho việc hắn ta vừa nói năng bừa bãi.

Lâm Thành ngoan ngoãn xin lỗi: "Ta thật hổ thẹn vô cùng, ăn cơm do tẩu tử làm mà còn nói những lời xúc phạm nàng, mong Bá Uyên đừng để bụng, ta không có ác ý gì với tẩu tử cả."

Tạ Tuân ăn vài miếng cơm trộn nước sốt, đợi đến khi Lâm Thành bị vẻ mặt lạnh lùng của hắn dọa đến mức trán sắp đổ mồ hôi, mới "ừm" một tiếng không mặn không nhạt.

Lâm Thành đâu dám phóng túng, ngoan ngoãn múc một thìa nhỏ cà tím xào cá vào bát.

Hina

129

Cà tím xào cá có màu đỏ tươi, nước sốt đặc sánh đậm đà, cà tím cắt thành miếng to, đã qua chiên xào, bề mặt chuyển thành màu vàng nhạt, nhìn giống như thịt.

Lâm Thành ngửi thấy mùi vị quen thuộc chua ngọt mặn này, lập tức nhớ đến món thịt sợi xào cá ngày hôm đó, tức thì thấy đói bụng, cho một miếng cà tím xào cá vào miệng.

Bên trong cà tím mềm nóng, bề ngoài lại có chút dai, lớp vỏ đã chiên hấp thụ đầy đủ nước sốt chua ngọt, ngâm mềm ngâm nở, một miếng vào miệng, vị chua ngọt nổ tung trong miệng, hơi mặn, rất thích hợp để ăn cơm.

Hắn ta vội vàng múc một muỗng cơm lớn cho vào miệng, nước sốt đậm đà, kết hợp với cơm mềm thơm dẻo vừa vặn, ngoài vị chua ngọt mặn thơm của nước sốt, cà tím cắt thành miếng dày cũng giữ được hương vị thanh nhẹ vốn có của nó.

Hắn ta vừa nhai vừa gật đầu: "Cà tím này ăn cũng chẳng kém gì thịt."

Nước sốt màu đỏ sẫm thấm vào cơm, trộn đều một chút, nước sốt đặc sánh mặn thơm bao bọc lấy những hạt gạo trắng trong, vào miệng môi má sinh hương, mặn nhạt vừa phải, chua ngọt hơi cay, chỉ cần dùng nước sốt này để ăn cơm đã đủ ngon rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.