Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại

Chương 131:




"Ừm, tuy không đúng mùa, nhưng món ngon ăn lúc nào cũng được mà." Khương Thư Yểu xắn tay áo lên: "Quan trọng nhất là làm sủi cảo rất thú vị."

Sủi cảo đã có từ thời cổ đại, tương truyền ban đầu có tên là "kiều nhĩ", do Trương Trọng Cảnh phát minh để chữa bệnh lạnh tai, về sau dần dần được truyền thành "sủi cảo".

Tuy nhiên nguồn gốc xuất xứ không quan trọng, miễn là ngon là được.

Từ thị chưa từng xuống bếp, nhiều lắm là khi nấu canh thì xuống bếp khuấy vài cái coi như tự tay nấu nướng, vừa thấy Khương Thư Yểu thế này, không khỏi ngỡ ngàng.

Khương Thư Yểu không quan tâm nàng ấy đang nghĩ gì, vào đến bếp là địa bàn của nàng rồi.

Nàng rửa tay xong bắt đầu nhào bột, làm quen rồi nên tay nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã nhào được một cục bột mềm dẻo vừa phải, đậy khăn ướt lên để ủ bột.

Từ thị đứng bên cạnh nhìn, đợi đến khi Khương Thư Yểu cầm hai con d.a.o bắt đầu băm nhân, mới tìm được cơ hội mở lời: "Đệ muội, những việc này để hạ nhân làm là được rồi."

Khương Thư Yểu "bộp" một cái cắm d.a.o xuống thớt, hỏi: "Đại tẩu nghĩ xem tại sao muội lại thích nấu ăn?"

"Ừm..." Từ thị nhìn hai con d.a.o sắc bén kia, vắt óc nghĩ cách đáp lời.

Khương Thư Yểu đâu phải đang hỏi nàng ấy, thấy dáng vẻ như đối mặt với kẻ thù của nàng ấy thì rất bất đắc dĩ: "Bởi vì muội cho rằng tự tay nấu ăn là một việc rất hạnh phúc.

Nghe có vẻ huyền bí, nhưng từ việc xử lý nguyên liệu đến cân đối gia vị, mỗi bước đều do chính tay mình nắm bắt, món ăn làm ra cũng sẽ mang theo tâm ý của mình, có lẽ đây chính là ý nghĩa của câu 'cơm nhà nấu mới ngon' mà mọi người vẫn thường nói."

Từ thị từ nhỏ đến lớn luôn nghiêm khắc yêu cầu bản thân phải đoan trang đúng mực, rất ít khi bộc lộ suy nghĩ trên gương mặt, lúc này trên mặt nàng ấy lại hiện lên vẻ ngỡ ngàng.

Hina

135

"Nói vậy nhé, đại tẩu có tự nấu ăn bao giờ chưa?"

Từ thị lắc đầu.

"Vậy mẫu thân đại tẩu có từng nấu cho đại tẩu ăn không?"

Từ thị lại lắc đầu.

Khương Thư Yểu không biết nói gì, hỏi: "Vậy còn ma ma thì sao?"

Từ thị cẩn thận hồi tưởng, đáp: "Có, khi ta còn nhỏ bị ốm, ma ma có nấu cháo cho ta."

Thời gian đã quá lâu, Khương Thư Yểu cũng không hỏi được gì thêm, đành bỏ cuộc, nói thẳng: "Khi muội còn nhỏ bị ốm, mẫu thân sẽ xuống bếp nấu ăn cho muội, tuy không phải món ngon gì, đa phần chỉ là cháo trắng đơn giản hoặc trứng hấp. Trứng hấp chỉ cần đánh tan thêm muối rồi cho vào nồi hấp, cháo trắng thì càng đơn giản, cho thêm chút lá rau thái nhỏ, thêm chút muối, nhỏ vài giọt dầu mè là được, nhưng đối với muội đây đều là những món ăn ngon nhất trên đời.

Sau khi lớn lên, luôn nhớ mãi những món ăn khi bị ốm, nhưng tự mình làm thế nào cũng không có được hương vị đó, dù có đến tiệm cháo ngon nhất cũng không ăn được món vừa ý. Chỉ có khi về nhà, bát cháo mẫu thân tự tay nấu mới có thể khiến muội an tâm."

Từ thị im lặng lắng nghe, có vẻ hiểu mà không hiểu.

"Vì vậy cháo muội nấu không phải là món ngon tuyệt trần gì, có lẽ vì A Diệu nhìn thấy muội nấu ăn, thấy được tâm ý của muội, nên mới ăn được phần an tâm đó."

Nàng nói xong, không để Từ thị có thời gian phản ứng, đột ngột hạ d.a.o bắt đầu băm thịt.

Từ thị giật mình, lặng lẽ lùi lại nửa bước.

Quá trình băm nhân có thể từ từ băm ra hết nước trong thịt heo, vừa tăng thêm hương vị thơm ngon vừa giữ được kết cấu của thịt heo, không bị nhão nát như xay bằng máy.

Thịt phải chọn thịt ba chỉ có mỡ xen kẽ, băm nhỏ phần nạc trắng mềm và phần nạc đỏ tươi, từ từ băm đều, làm ra nhân thịt thơm ngon đậm đà, mềm mà không khô.

Khương Thư Yểu chọn một cái bắp cải đã mất nước ở góc bếp, lấy phần lõi băm nhỏ, vắt bỏ nước để tránh nhân thịt bị ướt, ảnh hưởng đến hương vị.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.