Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại

Chương 151:




Hắn vốn quen ăn nhờ ở đậu, nay lại cố tình tránh mặt nàng, Khương Thư Yểu dù có tâm rộng đến mấy cũng cảm nhận được.

Nàng ném cái muôi sắt vào nồi, quay đầu nhìn về phía trống trải bên cạnh.

Xưa nay Tạ Tuân vẫn im lặng đứng bên cạnh xem nàng nấu nướng, thành thói quen tự nhiên, giờ hắn không còn đứng bên cạnh nữa, nàng bỗng thấy nấu nướng cũng chẳng thuận tay.

"Meo~" Con mèo vàng thò đầu qua ngưỡng cửa, cọ qua cọ lại, mắt long lanh nhìn Khương Thư Yểu xin ăn.

Khương Thư Yểu giật mình kinh hãi, quá khủng khiếp! Sao nàng lại thấy bóng dáng Tạ Tuân trên gương mặt mèo đáng yêu dễ thương này chứ?!

Nghĩ đến việc Tạ Tuân tránh mặt nàng, Khương Thư Yểu thấy bực bội, còn vì sao bực bội, nàng cũng chưa từng nghĩ kỹ.

Nàng gọi các nha hoàn vào, sai bảo các nàng mang toàn bộ thực phẩm đã chuẩn bị ra bàn trong sân.

Trên bàn lót một lớp ván gỗ dày, đặt lò than nướng thịt mới đốt lên, bắc chảo nông lên trên, chuẩn bị sẵn sàng cho việc nướng thịt.

Khương Thư Yểu ngẩng đầu nhìn sắc trời, đoán chừng Tạ Tuân sắp về rồi.

Thời gian trước ngày nào Tạ Tuân cũng về sớm được là về sớm, tuyệt đối không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để ăn ké bữa tối, may mắn thì còn có thể lẻn vào nhà bếp nhỏ xem Khương Thư Yểu nấu ăn, thu hoạch niềm vui đơn giản của ngày hôm nay, nhưng mấy ngày nay hắn về càng lúc càng muộn, ngay cả bữa tối cũng không đến ăn ké nữa.

Không phải là Khương Thư Yểu rất thiếu vắng bạn ăn này, chỉ là thiếu một người, cảm thấy kỳ kỳ.

Hoàng hôn dần buông, Khương Thư Yểu sai nha hoàn bỏ than vào lò.

Chảo sắt dần nóng lên, nàng gắp một miếng thịt ba chỉ đã ướp sẵn đặt lên vỉ nướng.

"Xèo——" Miếng thịt ba chỉ dính nước sốt chạm vào vỉ nướng, lập tức bốc khói dầu, vài giây sau, mùi thơm của thịt lan tỏa.

Bước ướp thịt nướng này rất quan trọng, tương ớt, tương đậu nành, rượu đường giấm đều không thể thiếu. Thích mùi tỏi thì thêm nhiều tỏi băm; thích vị ngọt cay thì cho thêm nhiều đường và tương ngọt; thích vị đậm đà thì cho thêm vài thìa tương đậu nành và nước tương.

Đĩa sứ trắng được bày biện ngăn nắp trên bàn, trên đó xếp những miếng thịt ba chỉ có màu sắc khác nhau từ đỏ sẫm, nâu đỏ đến màu nước tương, bên cạnh là bát lớn đựng những lát cà tím, rõ ràng chỉ có hai loại thực phẩm là thịt và cà tím, nhưng lại cho người ta cảm giác vô cùng phong phú.

Nước chấm thịt nướng chia thành nước sốt và bột, nước sốt ăn vào mặn ngọt thơm ngon, còn bột thì chú trọng đến mùi thơm, chủ yếu là bột mè, lạc giã nhỏ, lăn miếng thịt ba chỉ vào đó, miếng thịt ba chỉ xèo xèo nổi bong bóng mỡ phủ đầy bột khô, quả thật là một sự thỏa mãn.

Khương Thư Yểu dùng đũa nhanh nhẹn, chỉ trong chớp mắt đã xếp đầy thịt lên vỉ nướng.

156

Thịt ba chỉ run rẩy dưới nhiệt độ cao của vỉ nướng, phần mỡ tan chảy, mùi thơm của thịt tỏa khắp sân.

"Meo~" Con mèo vàng không biết từ đâu chui ra, nũng nịu xin ăn.

Ánh mắt Khương Thư Yểu dừng lại trên người nó, khựng lại một chút, vô thức nhìn về phía cửa tròn.

*

Thơm quá, thơm quá đi mất.

Tạ Tuân ngửi thấy mùi thơm, vốn định đi thẳng vào thư phòng nhưng lại rẽ ngang, không kiềm chế được mà đi về phía cửa tròn.

Sao lại thơm đến thế nhỉ? Lần trước Khương thị làm món kho tàu cũng chỉ có mùi thơm bên ngoài nhà bếp nhỏ, chứ đâu đến mức vượt qua nửa cái viện mà vẫn còn ngửi thấy mùi thơm nồng đậm như vậy.

Tạ Tuân bỗng cảm thấy đói khó chịu, không nhịn được mà bắt đầu đi vòng vòng tại chỗ.

Mấy ngày nay hắn chưa lý giải được tâm tư của mình, không biết làm sao đối mặt với Khương Thư Yểu, nên cố tình tránh mặt nàng.

Hina

Hắn vừa giận mình trước kia đã bạc đãi, sơ sót với nàng khi nàng mới gả về, vừa giận giờ đây lại chẳng nghĩ ra cách nào để bù đắp. Ngày thường dù có ung dung thông minh đến mấy, khi đụng phải chuyện tình cảm, cũng đành đau khổ bó tay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.