Khương Thư Yểu giải thích: "Ăn quá nhiều dầu mỡ không tốt."
Tạ Tuân rất muốn phản bác, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn "ừm" một tiếng.
Khương Thư Yểu gọi hạ nhân dọn dẹp, bưng chén trà đựng nước mơ chua đi, toàn thân nồng nặc mùi dầu mỡ, chuẩn bị về phòng thay áo tắm rửa.
Tạ Tuân nhìn bóng lưng nàng, rồi lại nhìn bàn ăn ngổn ngang, nhíu mày hối hận.
Ăn đã đã thèm, lòng can đảm cũng dâng lên.
Tạ Tuân hùng hổ chạy về thư phòng, lấy hộp trâm rồi chạy nhanh đến Đông Sương phòng.
Gần đến cửa Đông Sương phòng, lại dừng lại.
Đứng ở chỗ cửa sổ chạm trổ đang mở rộng, hắn vừa hay có thể nhìn thấy Khương Thư Yểu đang đi lại tìm đồ trong phòng.
Tạ Tuân bỗng nhiên nóng đầu, đứng bên ngoài cửa sổ chạm trổ, gọi Khương Thư Yểu một tiếng.
Khương Thư Yểu ngẩng đầu, nhìn về phía cửa, không thấy ai, đang nghi hoặc, Tạ Tuân lại nói: "Nàng lại đây một chút."
Nàng nhìn về phía phát ra tiếng nói, liền thấy Tạ Tuân mặt căng thẳng đứng bên ngoài cửa sổ chạm trổ, không biết đang nghĩ gì.
"Có chuyện gì sao?" Khương Thư Yểu mù mịt, đi qua nói: "Có chuyện thì vào nói đi."
"Không cần." Giọng Tạ Tuân căng thẳng.
Hắn không dám nhìn Khương Thư Yểu, ánh mắt rơi trên đỉnh đầu nàng: "Ngày lễ Đoan Ngọ đua thuyền rồng chúng ta thắng, được Thánh thượng ban thưởng, nàng còn nhớ không?"
Khương Thư Yểu gật gật đầu.
"Lúc đó Lâm Quý phi cũng ban thưởng một số thứ."
Điều này Khương Thư Yểu không biết, nàng hỏi: "Vậy thì sao?"
"Ừm." Tạ Tuân mím môi: "Cái đó, người nói Thánh thượng thưởng cho chúng ta, người sẽ thưởng cho gia quyến của chúng ta." Tạ Tuân cố gắng nói sự thật, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.
Khương Thư Yểu nghe hồi lâu không thấy trọng điểm, nhíu mày: "Rồi sao nữa?"
"Rồi người thưởng cho ta một cây trâm vàng, không, phải nói là thưởng cho nàng cây trâm vàng, lấy danh nghĩa thưởng cho phu nhân của ta mà thưởng cho nàng, hơn nữa người là cô mẫu của nàng, ban tặng nữ trang cho nàng không phải vì nể mặt ta, nói cho chính xác thì không liên quan gì đến ta, chỉ là vì ta là người thắng cuộc——"
"Nói, trọng, điểm!" Khương Thư Yểu nghiến răng, nhịn không được ngắt lời hắn.
Cái vẻ cao ngạo lạnh lùng đâu rồi, cái vẻ ít nói ít cười đâu rồi? Người nói chuyện không đầu không đuôi trước mặt này là ai vậy?
Tạ Tuân bị nàng ngắt lời, vẻ mặt càng thêm căng thẳng, ngũ quan vốn đã lạnh lùng càng thêm xa cách, trông như đang nổi giận vậy.
Trước cửa sổ đặt một giá hoa cao ngang n.g.ự.c người, trên đó để một bình hoa tinh xảo xinh đẹp, Tạ Tuân đột nhiên thò tay vào, nhanh chóng đặt một vật lên giá hoa.
Khương Thư Yểu càng thêm mơ hồ, nhìn về phía giá hoa, thấy một chiếc hộp trâm tinh xảo.
Tuy nàng không hiểu Tạ Tuân đang phát điên gì, nhưng vẫn biết đây là cây trâm vàng Lâm Quý phi ban thưởng.
158
Cầm lên nặng trịch, mở hộp trâm ra, chỉ thấy bên trong nằm một cây trâm vàng hình hoa sen đôi lộng lẫy phức tạp, làm công phu tinh xảo, lấp lánh rực rỡ.
Nàng ngẩng đầu nhìn Tạ Tuân, chưa kịp thấy mặt hắn, "cạch" một tiếng, Tạ Tuân đột ngột đóng cửa sổ lại.
Khương Thư Yểu đứng ngây người.
Ánh tà dương dịu dàng, chiếu bóng Tạ Tuân lên giấy cửa sổ, tạo nên một bóng tối ấm áp.
"Chính là cái này đây." Qua cửa sổ, giọng hắn cũng không rõ ràng như lúc nãy.
Khương Thư Yểu nhặt cây trâm vàng lên, nhìn chằm chằm vào đầu trâm hình hoa sen đôi hai giây, chợt hiểu ra ý nghĩa của hoa sen đôi.
Khoan đã... Vậy là Tạ Tuân đang ngượng ngùng sao?
Hina
Nàng bước đến trước cửa sổ chạm trổ, cố gắng đẩy cửa sổ ra, nhưng phát hiện Tạ Tuân đang dùng hết sức đè chặt cửa sổ không cho nàng mở.
"Chàng——" Khương Thư Yểu cố hết sức, nhưng không địch lại Tạ Tuân.
Thật là kỳ quặc!
Nàng vừa giận vừa mơ hồ vừa buồn cười: "Tạ Bá Uyên! Chàng làm gì vậy!"
"Không có gì." Giọng Tạ Tuân nghe ồm ồm: "Chỉ là đưa cây trâm cho nàng thôi."
Cuối cùng cứng nhắc bổ sung một câu: "Lâm Quý phi cho nàng đấy."