Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại

Chương 202:




Vị tươi mát của rau củ, vị thịt của món mặn, vị cay nồng mặn thơm của gia vị nền, tất cả đều thấm vào sợi mì đơn giản nhạt nhẽo, mềm mại trơn mượt, đậm đà tươi ngon, hương vị phong phú, nuốt xuống rồi trong miệng vẫn còn dư vị kéo dài.

Từ thị không còn giữ vẻ nghiêm trang, cầm thìa lên, uống sạch nước dùng còn lại, lúc này nước dùng không còn đơn giản là canh nữa, mà là tinh túy của mì cay, hương vị của tất cả nguyên liệu đều hòa tan vào đó, uống vào thấm đến tận xương tủy, vị ngon phức tạp.

Từ thị ăn xong mới nhận ra mình vừa rồi có chút thất thố, vội vàng dùng khăn tay chấm chấm khóe miệng, lấy lại vẻ trang nghiêm.

Ngẩng đầu lên, thấy Chu thị đang nheo mắt nhìn mình.

Từ thị mặt không đổi sắc, dịu dàng nói: "Hương vị rất ngon, không hổ danh là tam đệ muội làm."

Chu thị nhướng mày: "Bát của tẩu là ta làm đấy."

"Vậy cũng là do tam đệ muội dạy." Từ thị nối lời.

"Ồ, đúng vậy, Yểu Yểu đã chỉ dạy tận tình cho ta." Chu thị tỏ vẻ không mấy bận tâm, thậm chí còn khá đồng tình.

Nụ cười của Từ thị bỗng cứng đờ: "Nhị đệ muội chỉ mới bái sư thôi, chưa thể gọi là thân thiết được, không cần phải gọi tên thân mật của tam đệ muội đâu."

Chu thị vuốt vuốt mái tóc: "Đại tẩu không hiểu đâu, chúng ta thực sự rất thân thiết đấy."

"Ồ, vậy sao? Sao ta lại không rõ nhỉ, tam đệ muội, các muội ở chung chưa được bao lâu mà?" Từ thị vẫn dịu dàng, quay đầu nhìn về phía Khương Thư Yểu, như thể thật lòng muốn hỏi.

Khương Thư Yểu lặng lẽ toát mồ hôi lạnh, yếu ớt mở miệng: "Cái đó... cái đó."

207

Đúng lúc này, nha hoàn bỗng đi tới, phá vỡ bầu không khí gượng gạo khó xử, cúi chào nói: "Phu nhân, tam gia đến rồi, nói là đến tìm tam phu nhân."

Hina

Đến đúng lúc quá!

Khương Thư Yểu thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía cổng sân.

Tạ Tuân tan việc về đến sân, nghe nha hoàn nói Khương Thư Yểu vẫn chưa về, lập tức có chút cảnh giác.

Trước đây nàng chỉ dùng cơm trưa ở bên đó, bữa tối vẫn về dùng cùng hắn. Hắn do dự một lúc, vẫn quyết định đến nhị phòng, đến nơi, nghe nha hoàn nói Từ thị cũng ở đó, lập tức có cảm giác quả nhiên như thế.

Sau khi nha hoàn bẩm báo, hắn bước vào viện, thấy ba người ngồi bên bàn, khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Trẻ con không có ở đây, còn tốt còn tốt, không tính là đại đoàn viên — ơ? Có gì không đúng sao?

"Tam đệ." Từ thị và Chu thị đứng dậy chào, cắt đứt dòng suy nghĩ của Tạ Tuân.

Tạ Tuân chắp tay đáp lễ.

Khương Thư Yểu quyết đoán đứng dậy, nói với Chu thị và Từ thị: "Phu quân đã đến, vậy muội xin cáo từ trước." Không khí không ổn, rút lui trước đã.

Thấy nàng chỉ nói đơn giản một câu rồi chạy về phía mình, tảng đá lớn trong lòng Tạ Tuân cuối cùng cũng rơi xuống.

Hắn lập tức cảm thấy sự lo lắng của mình là thừa thãi, ánh mắt nhìn Từ thị và Chu thị cũng dịu dàng hơn nhiều.

Khương Thư Yểu chạy quá nhanh, Chu thị "ơ" một tiếng, không kịp ngăn lại, nàng đã chạy đến bên cạnh Tạ Tuân.

"Sao lại gấp gáp gặp hắn như vậy." Nàng ấy lẩm bẩm.

Từ thị vô thức phụ họa: "Đúng vậy."

"Đâu phải là mấy ngày không gặp, đến nỗi đó sao, muội ấy thích tam đệ đến thế ư?" Chu thị than thở.

Từ thị giữ vẻ mặt trang nghiêm dịu dàng, giọng điệu cũng đầy oán trách: "Đúng là vậy."

Nói xong, hai người sững sờ.

Các nàng quay đầu lại, nhìn nhau, một giây sau, đồng thời "hừ" một tiếng, ngượng ngùng quay đầu đi.

Khương Thư Yểu cùng Tạ Tuân bước ra khỏi cổng, câu đầu tiên khi ra khỏi cửa là: "Mua rượu rồi chứ?" Hôm qua hắn mua quá ít, nàng hoàn toàn chưa uống đã ghiền.

Tạ Tuân hơi cau mày, cúi mắt nhìn nàng: "Câu đầu tiên nàng nói với ta là thế sao?" Giọng điệu có chút ủy khuất.

Khương Thư Yểu không hiểu: "...Chứ sao nữa?"

"Nàng và đại tẩu nhị tẩu có vẻ rất vui vẻ." Vui vẻ đến mức không về nhà, không cùng hắn ăn cơm, hòa thuận vui vẻ, trông như muốn dọn đến ở nhị phòng luôn ấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.