Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại

Chương 209:




214

Cuộc nói chuyện giữa mẹ con kết thúc không vui vẻ, lão phu nhân cả đêm không ngủ ngon, mắng Tạ Tuân vô số lần là đồ nghịch tử, mãi không hiểu vì sao Tạ Tuân lại thích Khương Thư Yểu.

Hôm sau bà ấy càng nghĩ càng bực bội, cảm thấy tâm huyết của mình đổ xuống sông xuống biển. Tạ Tuân đang độ tuổi trẻ trung nông nổi, không hiểu thê tử quan trọng thế nào đối với con đường quan lộ, qua vài năm nữa chắc chắn sẽ hối hận.

Nghĩ vậy, bà ấy không những không an ủi được mình, ngược lại càng khó chịu hơn. Đang định tìm nha hoàn tâm sự, bị một nha hoàn hớt hải chạy vào ngắt lời.

"Lão phu nhân, lão phu nhân." Nha hoàn gấp gáp đến nỗi thở không ra hơi.

Lão phu nhân nhíu mày, nha hoàn bên cạnh vội vàng quát lớn.

Nha hoàn hoàn toàn không kiềm chế, thần sắc hoảng hốt, giọng run rẩy: "Lão phu nhân, thái, thái tử điện hạ đến rồi."

"Bịch——"

Lão phu nhân đột ngột đứng dậy, lật đổ bàn nhỏ.

"Thái tử điện hạ?" Bà ấy trợn mắt, cũng hoảng hốt: "Mau! Mau đi mời lão gia!"

Bà ấy vội vã đi vào phòng, chuẩn bị đi bái kiến thái tử: "Người đâu, mau giúp ta thu xếp."

Giữa cảnh hỗn loạn, nha hoàn nâng giọng: "Lão phu nhân, thái tử điện hạ nói không cần phải làm ầm ĩ, lần này ngài đến chỉ muốn gặp gỡ riêng với thuộc hạ."

Lão phu nhân dừng bước, vẻ mặt ngơ ngác: "Cái gì? Gặp gỡ?"

Nha hoàn gật đầu, vẻ mặt kỳ lạ: "Thái tử điện hạ và các đại nhân Đông cung đều đến! Trông như tan ca cùng tam gia, tiện đường ghé phủ, cả đám người đi thẳng đến tam phòng rồi!"

Thọ Ninh đường ồn ào bỗng chốc im lặng, mọi người đều ngẩn người, hồi lâu không hoàn hồn.

Lão phu nhân mặt đen ngồi trên sập, vẻ mặt vui mừng vừa rồi hoàn toàn tan biến.

Nha hoàn nhắc nhở: "Lão phu nhân, tuy thái tử điện hạ nói không cần làm ầm ĩ, nhưng chúng ta vẫn phải giữ thể diện. Nha hoàn trong viện tam phòng không đủ sức, phải nhanh chóng điều người qua, còn có bên nhà bếp lớn, phải mau chuẩn bị yến tiệc."

Lão phu nhân không nói gì, chỉ nắm chặt chuỗi tràng hạt trong tay.

"Lão phu nhân?" Nha hoàn gấp gáp gọi bà.

Hina

Lão phu nhân trầm mặt lên tiếng: "Ngươi nói xem, thái tử điện hạ đến đây rốt cuộc vì chuyện gì?"

Nha hoàn sửng sốt, ngạc nhiên nói: "Chẳng phải thái tử điện hạ nói muốn gặp gỡ với thuộc hạ sao?"

Lão phu nhân cười lạnh: "Gặp gỡ? Đông cung không gặp được? Tửu lâu không gặp được? Ngay cả thuyền hoa cũng thích hợp hơn tam viện Tạ quốc công phủ, cần gì phải đến đây?"

Nha hoàn bị hỏi đến ngớ người, quá có lý.

Gừng càng già càng cay, lão phu nhân nhanh chóng hiểu ra đầu đuôi, châm biếm nói: "Thật là có bản lĩnh, hôm qua ta mới nói Khương thị vô ích cho con đường quan lộ của hắn, hôm nay hắn đã có thể mời thái tử đến Tạ quốc công phủ nâng đỡ Khương thị. Đi, bảo người mở nhà bếp nhỏ, cần thực phẩm gì cứ cho thực phẩm đó."

Nha hoàn nghe ra ý định của lão phu nhân, kinh ngạc nói: "Cái này..." Đó là thái tử, chỉ dùng nhà bếp nhỏ tiếp đãi chẳng phải là thất lễ sao.

Lão phu nhân ung dung nói: "Dặn nhà bếp lớn chuẩn bị yến tiệc, cứ làm cho long trọng, dù sao chúng ta cũng trông cậy vào nhà bếp lớn cứu cánh mà." Bà ấy lại xoay xoay chuỗi tràng hạt trong tay: "Muốn đánh mặt ta, cũng phải xem nàng ta có bản lĩnh đó không, đừng để đến lúc đó tự vả vào mặt mình."

Nói xong bà ấy giận dữ đập chuỗi tràng hạt xuống bàn: "Uổng công ta xem trọng lão tam, không ngờ lại si mê đến mức này, dám mời thái tử đến nâng đỡ cho nàng ta."

Điều này oan uổng cho Tạ Tuân rồi, quyết định thái tử điện hạ đến Tạ quốc công phủ hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn.

215

Mọi chuyện phải kể từ trưa hôm nay.

Tạ Tuân nghĩ đến lời lão phu nhân hôm qua, sợ Khương Thư Yểu bị mắng, đặc biệt đi cầu xin thái tử, hy vọng lần sau mình lập công được thưởng, có thể ban thưởng cho phu nhân của hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.