Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại

Chương 211:




Hắn vẫn đồng ý: "Được."

Lâm Thành chưa kịp vui mừng, phía sau ào ào xuất hiện một đám người.

"Khụ, điện hạ, ngài nói gặp gỡ với thuộc hạ là chỉ..."

"Bá Uyên, vừa rồi huynh định bày tiệc ở Tạ Quốc Công phủ sao?"

Lộn xộn ồn ào, khiến Tạ Tuân đau nhức thái dương.

"Ta—" Hắn vừa mở miệng, mọi người lập tức im lặng.

"Ta không hề có ý định bày tiệc ở Tạ Quốc Công phủ, các huynh nghe nhầm rồi."

Ngây thơ, quá ngây thơ. Kẻ có thể lăn lộn đến mức này, ai chẳng phải là con cháu nhà quan, từ nhỏ đến lớn tiếp xúc với quyền mưu?

Hina

Vừa dứt lời, các đồng liêu đã lao nhao lên tiếng: "Vậy à, thái tử điện hạ đã muốn đi, thần xin được hộ tống?"

"Bá Uyên, phủ chúng ta vừa hay cùng một đường, chúng ta cùng về nhé?"

"Đúng vậy, thái tử điện hạ xuất cung, sao chúng ta có thể không tháp tùng chứ?"

Tạ Tuân nghiến răng, thế là bám riết lấy hắn rồi đây?

Thế nên dưới sự ủng hộ của đủ loại lý do, một đám người Đông cung ầm ĩ kéo đến Tạ Quốc Công phủ.

Trong số này có thái tử cao quý, cũng có công tử danh giá của các thế gia, mỗi người đều có phân lượng, vừa đứng trước cổng, hoàn toàn là cuộc hội ngộ của những trụ cột triều đình, cận thần thiên tử tương lai.

Khương Thư Yểu vừa từ nhị phòng về đã phải đối mặt với tình cảnh này, mặt mũi ngơ ngác.

Tạ Tuân đưa đám người này vào sảnh, tìm Khương Thư Yểu ở phòng bên, giải thích cặn kẽ.

Khương Thư Yểu mơ hồ gật đầu, hỏi Tạ Tuân nên sắp xếp thế nào.

Tạ Tuân nghĩ đến đám người kia đã đau đầu: "Ta bảo nhà bếp lớn mang bàn dùng để yến tiệc qua đây, bữa tối cứ chuẩn bị như yến tiệc vậy."

Khương Thư Yểu nhìn sắc trời, nghi ngờ hỏi: "Kịp không?" Yến tiệc thời cổ đại từ lúc bắt đầu chuẩn bị đến khi dọn lên, tốn vài canh giờ cũng chẳng có gì lạ.

Tạ Tuân thực ra cũng rất lo lắng: "Đơn giản một chút, chắc không thành vấn đề đâu."

Khương Thư Yểu không biết Tạ Tuân ở Đông cung như thế nào, đối với nàng, lúc này cảm giác giống như đồng liêu cấp trên của phu quân đến nhà ăn cơm vậy, nếu không làm vài món đặc sắc, sợ phu quân mất mặt.

"Hay là, để ta chuẩn bị nhé?" Điểm tự tin này nàng vẫn có.

"Không được." Tạ Tuân không cần suy nghĩ đã từ chối: "Sẽ làm nàng mệt mỏi đó."

Khương Thư Yểu nói: "Đâu có." Trước kia khi tỷ muội tụ tập, một mình nàng làm bếp trưởng hoàn toàn không áp lực, huống chi hôm nay nàng cũng không định làm bữa tiệc cầu kỳ phức tạp gì.

"Cái nồi ta bảo người đúc đã làm xong rồi, vừa hay hôm nay ta ở nhị phòng cùng nhị tẩu luyện tập xào gia vị lẩu, có thể dùng được đấy."

"Lẩu?" Tạ Tuân chớp mắt.

"Ừm." Khương Thư Yểu gật đầu, đẩy đẩy vai hắn: "Đừng lo lắng nữa, mau đi nói chuyện với họ đi, chờ một lát ăn ngon nhé."

Tạ Tuân mơ hồ bị nàng đẩy ra khỏi phòng, quay đầu nhìn nụ cười rạng rỡ của nàng, lòng chợt mềm nhũn.

Hắn bước lớn tiến đến, cúi đầu nói với Khương Thư Yểu: "Cảm ơn nàng."

Khương Thư Yểu bị giọng điệu nghiêm túc của hắn làm cho có chút ngượng ngùng: "Thật sự không có gì đâu, chàng mau đi đi, đừng để khách đợi lâu."

Trước khi đến đây, thái tử đã có dự đoán trong lòng, y không tin Khương thị có thể làm ra món ăn gì khiến mọi người kinh ngạc.

Một là người quá đông, nàng không thể trong thời gian ngắn làm ra đủ thức ăn cho nhiều người như vậy.

217

Hai là ngon dễ, kinh ngạc khó. Món hôm đó quả thật kinh ngạc, nhưng y không tin Khương Thư Yểu có thể tùy tiện làm ra món vượt qua món ấy.

Nhiều người như vậy, thời gian lại ngắn, có lẽ Tạ Quốc Công phủ sẽ để nhà bếp lớn chuẩn bị yến tiệc, Khương thị tùy tiện làm vài món, mỗi người nếm một chút, vừa hợp ý Tạ Tuân muốn nâng đỡ nàng, vừa không thất lễ với khách.

Y nghĩ vậy, mang tâm thái xem kịch chờ dọn thức ăn.

Không ngờ tốc độ dọn thức ăn ngoài dự đoán của y, các nha hoàn bưng ba cái nồi đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.