"Chậc, huynh nhắc ta mới nhớ, phu nhân của Bá Uyên và tứ tẩu nhà cô mẫu ta đều là người Lâm gia, nghĩ kỹ lại, dường như cũng là biểu tỷ muội."
Cả đám người líu lo ồn ào, ồn đến nỗi Tạ Tuân đau đầu, hắn đang định mở miệng ngăn cản, bỗng nghe một giọng nói đầy khí thế chen vào.
"Bá Uyên, phu nhân ngươi chính là biểu muội của ta đấy!"
Đám người đang "đấu khẩu quần hùng" đồng loạt quay đầu nhìn về phía thái tử.
"Mẫu thân muội ấy và Lâm Quý phi là tỷ muội ruột, tính ra như vậy, muội ấy gần như là biểu muội ruột của ta rồi."
Mọi người: ???
Gần như ư? Chênh lệch quá xa rồi! Lâm Quý phi là thứ mẫu của ngài thôi! Ba chữ "biểu muội ruột" thật sự nói ra được sao!
Thái tử nhìn ánh mắt căm ghét ghen tị của mọi người, trên mặt lộ ra nụ cười đắc thắng: "Tay nghề nấu nướng của biểu muội thật tuyệt!"
Thái tử giành được vị trí đầu trong cuộc đua kéo quan hệ, nhưng chẳng có tác dụng gì, là thái tử y không thể nào gói đồ ăn thừa canh cặn mang về cung được.
Tiếc nuối là tiếc nuối, nhưng thấy mọi người đều oán hận nhìn mình, thái tử thầm khoái chí.
"Biểu muội ở đâu, cô phải đi rồi, cũng phải chào hỏi muội ấy một tiếng chứ." Thái tử đường hoàng lên tiếng, trong lòng nghĩ đến việc phải xây dựng mối quan hệ tốt với Khương Thư Yểu, để tiện lần sau đến ăn ké, nếu có thể, xin thêm vài công thức về Đông cung thì càng tốt.
Ánh mắt Tạ Tuân quét qua đám bằng hữu đang sáng mắt lên, chăm chú nhìn mình. Hừ, tâm tư nhớ nhung phu nhân (món ăn của phu nhân) của họ thật rõ ràng không che giấu được.
Hắn nói: "Điện hạ nói vậy e rằng không phải, nội tử dù sao cũng là nữ nhân, không tiện gặp khách ngoài." Tạ Tuân phủi phủi tay áo, dáng người thẳng tắp, giọng điệu lạnh nhạt.
Nhìn khắp sân, chỉ có một mình hắn còn giữ được phong độ.
Hắn đứng dậy, nhìn sắc trời: "Giờ không còn sớm nữa, điện hạ nên hồi cung rồi." Cúi đầu nhìn bàn tiệc bừa bộn, rồi lại quét mắt nhìn các đồng liêu, từng người ăn đến mặt mũi đỏ bừng, vẻ mặt hớn hở.
Ăn đủ rồi chứ, có thể cuốn xéo được rồi đấy.
Những người ngồi đây ai chẳng phải là người tinh đời, nhưng tập thể giả ngốc, giả vờ không nghe ra ý tiễn khách của hắn. Vào lúc này, họ ăn ý đến mức như huynh đệ sinh đôi khác cha khác mẹ vậy, tất cả đều bám riết không chịu đi, tiện thể dò la tin tức về tiêm ăn.
"Đúng rồi, Bá Uyên, khi nào thì Lâm gia mở vài tiệm trong nội thành? Không lẽ chỉ mở mấy tiệm ở bến thuyền thôi sao." Kể từ lần trước ăn món ở tiệm của Lâm gia tại bến thuyền, họ luôn nhớ mãi không quên. Ngóng trông mỏi mòn bao lâu, cuối cùng chỉ đợi được tin tiệm của Lâm gia mở khắp bến thuyền ngoài thành.
Hina
Khương Thư Yểu thường trò chuyện với Tạ Tuân trước khi ngủ, nên Tạ Tuân cũng biết kế hoạch của Lâm gia.
"Lâm gia có lẽ sẽ không mở quán trong nội thành, nhạc mẫu làm nghề này là muốn làm việc có lợi cho dân nghèo, nếu mở tửu lầu trong nội thành chẳng phải đi ngược lại tâm niệm ban đầu sao?" Tạ Tuân nghiêm túc đáp.
223
Mọi người nghe vậy sửng sốt, Tạ Tuân nói thế, họ chợt nhớ đến quy tắc ai đến trước được phục vụ trước khi quán của Lâm gia bán đồ ăn, bất kể là dân nghèo khổ hay tiểu tư của nhà quyền quý, đều phải theo thứ tự trước sau, không có khả năng chen ngang, đây cũng là lý do tại sao từ lần ăn đó đến giờ họ không ăn được nữa, chỉ vì những tiểu tư cần gấp rút lên đường hoàn toàn không thể giành được với những gã nam nhân chực sẵn.
Những người ngồi đây đều là quan viên triều đình, quan tâm đến xã tắc dân sinh, nghe cách làm của Lâm gia, trong lòng đều âm thầm xúc động.
Quả nhiên lời đồn không thể tin được, ai cũng nói Tương Dương phu nhân bá táo bạo hay ghen, một thân mùi đồng tanh, chẳng giống một phu nhân danh giá chút nào. Nhưng thấy nhỏ biết lớn, người có tấm lòng như vậy làm sao có thể tồi tệ như lời đồn được.