361
Lời hắn ta chợt ngưng bặt, bối rối nhìn Chu thị.
Nước mắt Chu thị cứ thế rơi xuống, đập vào mặt bàn, vỡ tan tành.
Gã nam nhân râu quai nón thô ráp quen thuộc bất giác cất giọng the thé, cẩn trọng tiến lại gần: "Tiểu... tiểu muội à, sao thế này?"
Cách biệt bảy năm, vậy mà chẳng khác gì khi xưa dỗ dành tiểu muội hay khóc nhè.
Chu thị lấy tay áo lau mắt qua loa: "Không có gì."
Nhưng Chu đại ca như đã quen với câu nói ấy của nàng ấy, không có gì tức là có chuyện, hắn ta vội vàng nói: "Là lỗi của ca ca, ca ca làm sai điều gì, ca ca sửa, đừng khóc nữa, mẹ thấy lại đánh ca ca mất." Câu nói trôi chảy ấy, không biết đã nói bao nhiêu lần, nói xong mới nhớ ra đây là kinh thành, mẹ làm sao thấy được.
Hắn ta đặt bàn tay to như cái quạt lên đầu Chu thị, vụng về xoa xoa hai cái, dịu dàng đến mức không giống như bàn tay đầy sẹo và chai sần.
Khi bàn tay chạm vào cây trâm lạnh giá và mái tóc búi cao gọn gàng, Chu đại ca mới chợt nhận ra, đây là kinh thành, thời gian xưa cũ đã trôi xa. Hắn ta thở dài: "Muội đã là người làm mẹ rồi, vẫn còn khóc lóc nữa."
Chu thị cũng cảm thấy ngượng ngùng, lau đi lau lại đôi mắt, như sợ để lại dấu vết nước mắt.
"Đại ca đừng nói bậy, muội đâu có khóc." Nghe đến hai chữ "Mạc Bắc." nước mắt cứ thế tuôn rơi, giờ đã bình tĩnh lại, lại bắt đầu cảm thấy xấu hổ.
Nàng ấy cố làm ra vẻ không có chuyện gì xảy ra, muốn vội vàng bỏ qua.
Chu đại ca rút tay về, im lặng hồi lâu, cuối cùng khẽ thở dài: "Những năm qua chắc Tiểu Thất nhà ta đã chịu nhiều ủy khuất rồi."
Kinh thành nơi này, hắn ta đến một lần có thể sợ đến vài năm.
Không thể phóng ngựa tự do, không thể xông pha chiến trận, không thể cởi trần so tài võ nghệ, không thể cười to hét lớn...
Hắn ta vốn chỉ là buột miệng nói một câu, nào ngờ Chu thị vừa mới nén khóc bỗng nhiên lao vào lòng hắn ta.
Chu đại ca sửng sốt, tay chân luống cuống, cứng đờ cánh tay, không biết phải làm sao.
Hắn ta cúi đầu nhìn người trong lòng, chẳng khác gì tiểu muội bảy năm trước xuất giá ôm các ca ca khóc nức nở.
Chỉ là năm xưa nha đầu ấy, khóc lên thì giọng có thể làm tai người ta đau đến mấy ngày.
Hina
Chu thị bây giờ chỉ cúi đầu, không phát ra tiếng động nào, chỉ khi thấy đôi vai run rẩy dữ dội mới biết nàng ấy đang khóc.
Không biết phải trải qua bao nhiêu đêm khó khăn một mình, rơi bao nhiêu giọt lệ, mới có thể học được cách khóc mà không phát ra một tiếng động.
Chu đại ca buông lỏng cánh tay cứng đờ, chuyển sang nhẹ nhàng ôm lấy nàng ấy, dịu dàng vỗ về lưng nàng ấy.
Dù nàng ấy là mẫu thân của ai, thê tử của ai, nàng ấy mãi mãi là viên minh châu được cả Chu gia nâng niu trong lòng bàn tay.
Chu thị đã lâu không khóc thoải mái như vậy, khóc chưa được một lúc đã dừng lại.
Chu đại ca thấy nàng ấy ngừng khóc mới dám lên tiếng, lông mày dựng ngược, vỗ tay đánh "bộp" một cái, khiến chén sứ trên bàn kêu leng keng: "Ai làm muội tức giận! Có phải tên Tạ Nhị đó không!"
Chu thị không nói gì, Chu đại ca đã biết câu trả lời.
"Ta đã nói những tên công tử mặt trắng đó chẳng có đứa nào tốt cả, huống chi lại là công tử được nuôi dưỡng trong đại gia tộc." Khi xưa cả nhà huynh đệ đều không nỡ để Chu thị đi xa, nhưng nàng ấy cứ một mực chỉ có Tạ Nhị trong lòng trong mắt, khuyên thế nào cũng không được.
Những lời phàn nàn thừa thãi cũng không thốt ra được, nỗi đau lòng của Chu đại ca đều hóa thành cơn giận dữ đối với Tạ Lang.
Hắn ta đứng dậy, tức giận xắn tay áo: "Xem ta có lột da tiểu tử đó không, khi xưa miệng nói ngon ngọt, bây giờ vẫn để Tiểu Thất nhà ta chịu ủy khuất." Không hỏi nguyên do, không hỏi sự tình, chỉ cần Chu thị khóc, là lỗi của người khác, bao nhiêu năm qua chẳng thay đổi chút nào.