Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại

Chương 39:




nàng cúi người nói: "Đã có đại tẩu hầu hạ, con dâu không ở đây làm chướng mắt thêm phiền lòng nữa. Vẫn mong mẹ nếm thử món con dâu làm, trước kia ở nhà ngoại con dâu rất thích món này, nghĩ biết đâu cũng hợp khẩu vị của mẹ..." Nói dối không chút ngại ngùng, vừa kể khổ vừa tỏ ý thân thiết, hết đòn này đến đòn khác.

Lão phu nhân đã quen nhìn thấu những lời bóng gió và những toan tính ngầm, nhưng chưa từng thấy kiểu lấy lòng trắng trợn dựa hoàn toàn vào da mặt dày như vậy.

Khương Thư Yểu chuồn đi mất, vui vẻ chạy đi ăn sáng cho nóng, để lại lão phu nhân ngồi đó tự vấn bản thân có phải đã quá nghiêm khắc hay không.

Bà có con gái yêu Tạ Bội được nuông chiều từ nhỏ, không chịu nổi khi người ta nhắc đến tình mẫu tử. Chắc hẳn Khương Thư Yểu cũng hết lòng muốn lấy lòng, bà cố tình gây khó dễ như vậy có khác gì những bà mẹ chồng độc ác kia đâu.

Nhìn bước chân Khương Thư Yểu vội vã, lảo đảo khi rời đi, hẳn là trong lòng cũng buồn tủi lắm.

Tranh luận ngọt mặn, một trong những cuộc chiến nổi tiếng trên mạng. Trong chuyện ăn uống, những người sành ăn tuyệt không chịu nhường bước, phe ngọt phe mặn cãi nhau mấy năm trời cũng chẳng phân định thắng thua.

Đậu hũ non mặn, rắc lên hành lá, cải bẹ băm nhỏ, rưới nước tương, dầu ớt, thêm một chiếc quẩy chiên giòn rụm nóng hổi, đủ khiến người ta hạnh phúc đến mức sinh ra ảo giác "Hôm nay cũng là một ngày tràn đầy năng lượng".

Còn đậu hũ non ngọt dễ dàng thu hút những người hảo ngọt, đậu hũ non mềm mịn nóng hổi rưới nước đường, tan ngay trong miệng, mang theo hương đậu thanh mát, vừa có thể coi là món chính, lại vừa là một món tráng miệng.

Hina

Lúc này đã có đường đỏ xuất hiện, được làm từ mía, nguyên liệu tự nhiên, vị ngọt thanh thơm. Trong "Bản thảo cương mục" từng ghi chép về đường đỏ "đông lại thì như đá, tơi ra thì như cát. Đường tính ấm, hòa tỳ, nhuận can", có giá trị dược liệu.

Khương Thư Yểu làm cả hai loại, chỉ xem loại nào hợp khẩu vị của lão phu nhân.

Lão phu nhân ăn bữa sáng không có gì mới mẻ, tuy không nhìn đến hai bát đậu hũ non kia, nhưng trong lòng cứ canh cánh mãi, cả bữa ăn không được thoải mái.

Từ thị đứng bên cạnh hầu hạ lão phu nhân dùng bữa, tự nhiên không cần lo lắng có người phát hiện nàng ta đang lén nhìn bát đậu hũ kia - đậu hũ trắng nõn nà run rẩy kia rưới lên là đường đỏ sao, trông có vẻ mềm mịn hơn cả đậu hũ, không biết ăn vào sẽ như thế nào.

Từ thị chỉ cần tưởng tượng đến vị ngọt của nước đường hòa quyện với đậu hũ nóng mềm mịn hơn cả đậu hũ đã phải nuốt nước miếng.

Nàng ta là một nàng dâu hiếu thảo hầu hạ mẹ chồng nhiều năm, đương nhiên nhìn ra sự không thoải mái của lão phu nhân, nhưng nàng ta sẽ không nhiều lời, càng không giúp Khương Thư Yểu lấy lòng lão phu nhân.

Nàng ta liếc mắt về phía đậu hũ non ngọt, thầm nghĩ nguội rồi chắc không ngon đâu.

Hai người đang suy nghĩ riêng, bỗng có người vội vã chạy vào từ ngoài.

"Mẹ!" Tạ Bội chưa thấy người, tiếng đã đến trước.

Tạ Bội xông vào, thấy lão phu nhân vẫn còn đang dùng bữa sáng, bèn qua loa hành lễ vấn an, rồi cười hì hì lại gần.

Lão phu nhân vốn cưng chiều nàng ta, thấy vậy bất lực nói: "Sao hôm nay dậy sớm thế?"

"Mẹ, mẹ quên rồi sao, hôm nay con phải đi đánh mã cầu với mấy người Hoắc Uyển Dao."

"Nha đầu này." Lão phu nhân chọc chọc vào trán nàng ta: "Ngày thường có thấy con không ham ngủ đâu."

Tạ Bội rụt đầu né tránh: "Con chỉ đến nói với mẹ một tiếng, con sắp ra ngoài rồi."

"Gấp gáp cái gì, đã ăn sáng chưa?" Lão phu nhân liếc mắt đã nhìn thấu Tạ Bội vừa mới dậy, đoán chắc nàng ta định ăn tạm chút bánh ngọt trên đường là xong.

"Chưa ạ..." Tạ Bội miễn cưỡng trả lời, mẹ nàng ta mà biết nàng ta chưa ăn sáng chắc chắn sẽ không cho đi.

Quả nhiên, vừa dứt lời lão phu nhân đã sai người dọn cơm.

Tạ Bội đang vội vàng, nào có thời gian đợi nha hoàn đi tới đi lui nhà bếp lớn dọn cơm, thấy trên bàn có hai bát đậu hũ non, liền nói: "Con ăn cái này được không, đây là gì vậy? Trước giờ chưa thấy bao giờ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.