Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại

Chương 59:




Chưởng quầy thấy dáng vẻ của nàng thì biết nàng xuất thân không tầm thường, đến trước mặt nàng cung kính hỏi: " Phu nhân có ý muốn mua thêm trang sức không? Xin mời lên lầu hai xem, những món quý của tiệm đều được đặt ở lầu hai."

Khương Thư Yểu gật đầu đồng ý, cảm giác có tiền thật tốt.

Chưởng quầy dẫn nàng lên lầu hai, nha hoàn đương nhiên đi theo phía sau, Tạ Tuân khựng lại một chút, cũng đi theo.

Lầu hai người thường không được bước vào, có hộ vệ canh giữ ngoài cửa, đẩy cửa ra là thấy mấy tủ gỗ.

Chưởng quầy mời Khương Thư Yểu ngồi xuống, dùng chìa khóa mở một tủ gỗ, lấy ra bày trên bàn, giới thiệu cho Khương Thư Yểu.

Tạ Tuân đứng một bên thấy chán, muốn rời đi đến quán trà ngồi đợi Khương Thư Yểu, còn chưa mở miệng, Khương Thư Yểu bỗng đứng dậy đi về phía hắn.

Trong phòng không giống như sự náo nhiệt ở tầng một, yên tĩnh vô cùng, bước chân trên tấm thảm Ba Tư không một tiếng động.

Khương Thư Yểu đứng vững trước mặt hắn, Tạ Tuân vừa cúi đầu, đã chạm phải ánh mắt say đắm của nàng.

Da nàng trắng mịn không tì vết, mày ngài như họa. Đến gần, Tạ Tuân mới nhận ra hôm nay nàng thoa một lớp phấn hồng mỏng manh, lan nhẹ đến đuôi mắt, càng tôn lên vẻ thanh tú, yêu kiều của ngũ quan, sóng mắt long lanh.

Hina

Tim hắn bỗng chốc chậm mất nửa nhịp.

Đây là lần đầu tiên hắn bị nàng nhìn như thế, si mê cuồng nhiệt không chút che giấu.

Đáng lẽ phải vậy, nàng bất chấp cả tính mạng cũng muốn gả cho hắn, làm sao có thể không yêu hắn chứ?

Nghĩ đến đây, gò má hắn ửng đỏ lan dần xuống cổ.

Về những chuyện thị phi đã qua, chẳng qua chỉ là tiểu cô nương không hiểu chuyện mà thôi, hắn có điểm nào không bằng những kẻ kia chứ —

Hắn còn đang miên man suy nghĩ, đã bị Khương Thư Yểu đẩy ra.

Sau đó, nàng lướt qua hắn, ánh mắt si mê ban nãy giờ lại hướng về phía sau hắn, nơi có một bộ trâm cài đầu bằng vàng, chạm hình kỳ lân và phượng hoàng, đính ngọc trai lấp lánh.

Tạ Tuân: ...???

"Chưởng quầy, ta mua bộ trâm cài này." Ánh mắt Khương Thư Yểu dán chặt vào món trang sức xa hoa tinh xảo, nàng vui vẻ nói.

*

Một đoàn người bước ra khỏi tiệm bạc, Khương Thư Yểu đã mua được món trang sức cài đầu ưng ý, đại nha hoàn cũng đã mãn nhãn, trên mặt ai nấy đều ánh lên vẻ vui tươi phấn khởi, chỉ riêng Tạ Tuân là sắc mặt kỳ quái.

Khương Thư Yểu vừa định bước vào tiệm vải, Tạ Tuân bỗng đứng lại, cố tỏ ra bình thản nói với nàng: "Ta đến tiệm sách kia tìm một cuốn sách, nàng có việc gì cứ sai người gọi ta." Nói xong liền vội vàng bỏ đi.

Khương Thư Yểu nhìn hắn rời đi, không suy nghĩ nhiều, dù sao nam nhân vốn không thích đi dạo phố, nhất là đi xem đồ trang sức y phục.

Nàng giàu có, tiêu tiền như nước, vừa vào tiệm vải liền bắt đầu mua sắm, không cần biết giá cả, chỉ cần ưng ý là sai người gói lại, khiến quầy vui vẻ chạy theo sau nịnh bợ.

Khương Thư Yểu mua đủ y phục trang sức, lại muốn đến tiệm hương liệu xem thử, xem có loại hương liệu nào có thể làm gia vị nấu ăn không.

Vừa ra đến tiệm vải, đã có người gọi nàng lại.

Khương Thư Yểu nhìn theo tiếng gọi, thấy một thiếu nữ áo xanh đang trừng mắt nhìn mình.

Bạch Chỉ thấy Khương Thư Yểu có vẻ bối rối, liền nhỏ giọng nhắc nhở: "Đây là Đào tiểu thư, hôm đó vì chuyện của cô gia mà tiểu thư đã cãi nhau với nàng ta, người quên rồi sao?" Bạch Chỉ nói giảm nói tránh, hôm đó đâu chỉ đơn giản là cãi nhau, hai người còn đánh nhau đến mức túm tóc lẫn nhau.

Khương Thư Yểu cảm thấy bất lực, ra ngoài một chuyến thật không dễ dàng, trước thì gặp phải đào hoa cũ của nguyên chủ, sau lại gặp người ái mộ Tạ Tuân, sau này nàng vẫn nên an phận ở nhà dưỡng sức thì hơn.

Khương Thư Yểu gật đầu với Đào Quân Ngọc, xoay người định đi, nhưng bị Đào Quân Ngọc chặn lại: "Đợi đã!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.