Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại

Chương 65:




Khương Thư Yểu nghiêng đầu: "Thật sao? Sao ta không thấy chàng ấy, ta còn tưởng chàng ấy chưa dậy." Nàng lẩm bẩm: "Còn nói để chàng ấy mang cơm nữa."

Tạ Tuân ở chỗ này không nghe thấy cuộc trò chuyện, thấy Khương Thư Yểu bị hai người họ cản lại, vội vàng chạy về phía cửa vòm, định nhân cơ hội này chuồn đi.

Tri Mặc và Tri Nghiên nhìn thấy Tạ Tuân sắp sửa bước qua cửa vòm, vừa lúc Khương Thư Yểu nói xong quay người lại, lần này bị bắt tại trận.

"Tạ Tuân!" Khương Thư Yểu gọi hắn lại, xách theo hộp cơm đi về phía hắn.

Thân hình Tạ Tuân cứng đờ, luống cuống quay người lại, cố gắng giả vờ như tình cờ gặp mặt.

"Chàng từ đâu tới vậy, sao vừa rồi ta không thấy chàng." Khương Thư Yểu thuận miệng hỏi.

Tạ Tuân không biết nói dối như thế nào, da đầu tê dại, trong lòng thầm thề sau này không bao giờ uống nhiều rượu nữa.

May mà Khương Thư Yểu không so đo với hắn về vấn đề này, chuyển sang nói: "Đêm qua..."

Tạ Tuân sợ nhất nàng nhắc đến chuyện này, vội vàng cắt ngang: "Chuyện đêm qua là ta đường đột, nàng quên đi." Nghĩ đến việc mình lẽo đẽo theo sau nàng đòi ăn, còn làm nũng để nàng làm cơm mang cho mình đi làm, hắn xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu.

Khương Thư Yểu nghe vậy sửng sốt một chút, che miệng cười: "Đường đột gì chứ?" Chuyện này liên quan gì đến hai chữ đường đột chứ.

Tri Nghiên nghe vậy trợn to mắt, đêm qua? Đường đột? Lại nghĩ đến đêm qua gia say rượu trở về...

Hắn ta đột nhiên cắn c.h.ặ.t đ.ầ.u lưỡi, gia mất trong trắng rồi!

Chuyện gì đã xảy ra, là gia say rượu loạn tính hay là phu nhân thừa dịp người ta gặp khó khăn?

Hắn ta nghĩ lung tung, quên mất việc tiến lên giải vây cho Tạ Tuân.

Tạ Tuân bị Khương Thư Yểu cười đến càng thêm xấu hổ, mặt sắp nhỏ máu.

Khương Thư Yểu ngừng cười, nhét hộp cơm vào tay hắn: "Đêm qua đã muộn rồi, ta cũng không kịp chuẩn bị nhiều, sáng nay làm đại một chút, nếu chàng đói thì có thể ăn bất cứ lúc nào. Chỉ là đồ ăn nguội, hộp cơm không giữ nhiệt, ta vẫn đang nghĩ cách cải thiện." Nói đến đây, trong mắt nàng có chút đắc ý, nhướng mày, thần thái rạng rỡ: "Ước chừng tối nay có thể làm ra hộp cơm mới, ngày mai chàng có thể mang cơm canh nóng đi làm rồi."

Tạ Tuân nắm chặt quai hộp cơm trong tay, chỉ cảm thấy nóng ran, gân xanh trên mu bàn tay ẩn hiện, sợ không dùng sức thì không nắm được, lại sợ dùng sức quá thì làm hỏng quai.

Hắn không ngờ Khương Thư Yểu lại để tâm đến vậy, trong lòng hơi sửng sốt. Thấy nàng thần thái rạng rỡ, sự sửng sốt lại chuyển thành luống cuống, không dám nhìn kỹ, cũng không nói nên lời, chỉ có thể khô khan nói: "Đa tạ."

"Không có gì." Khương Thư Yểu lại cười: "Chàng đã nói là nói rồi thì không thể nuốt lời."

Mặt Tạ Tuân lại đỏ bừng, liều mạng mắng mình mau bình tĩnh lại, sao lại thế này! Thật mất mặt quá!

Hắn muốn bỏ chạy, nhưng chân lại dính chặt xuống đất, không nhúc nhích được.

Cảnh tượng này khiến Tri Nghiên sốt ruột, không thể trì hoãn nữa, sắp muộn rồi!

Tạ Tuân vẫn đứng im tại chỗ, nghiêm nghị nói: "Làm phiền nàng rồi."

"Không có gì."

"Ta nhất định sẽ ăn hết."

"Ừm, cũng không cần thiết, ăn nhiều quá sẽ khó chịu."

"... Ồ, vậy à, ừm, đúng đúng."

Hina

Tri Nghiên không chịu nổi nữa: "Gia! Đến giờ làm việc rồi!" Vị gia phong độ ngời ngời, không hề nao núng trước cám dỗ kia đi đâu rồi, không dám nhìn nữa.

Tạ Tuân giật mình, ngẩng đầu nhìn trời, nói với Khương Thư Yểu: "Ta đi trước đây!"

Lời còn chưa dứt đã vội vàng chạy đi, chạy được một nửa, lại không nhịn được quay đầu nhìn nàng.

Thấy nàng đứng tại chỗ nhìn mình, hắn vội vàng quay người tiếp tục chạy đi, vạt áo tung bay, tóc buộc lay động, bóng dáng biến mất trong ánh bình minh dần sáng.

Tri Nghiên nhìn thấy cảnh này, không khỏi có chút cảm khái.

Gia từ nhỏ đã tự kiềm chế bản thân, tuân theo lễ nghi, tuổi còn trẻ đã có dáng vẻ già dặn, không vui vì vật ngoài, không buồn vì mình, hôm nay như vậy ngược lại giống một thiếu niên rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.