Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại

Chương 70:




Tạ Chiêu nhìn nàng ăn, nước miếng chảy ra, sợ nàng không cho mình nếm thử, kéo góc váy nàng nũng nịu: "Tam thúc mẫu, Tam thúc mẫu, cho con ăn một miếng được không ạ? Chỉ một miếng thôi."

Khương Thư Yểu thấy nó như vậy không nhịn được cười: "Vốn làm cho các con mà."

Nàng đặt khay nướng lên bàn, cầm một miếng bánh trứng đưa cho Tạ Chiêu: "Cẩn thận kẻo bỏng."

Tạ Chiêu nóng lòng đón lấy, Khương Thư Yểu lại đưa cho Tạ Diệu một miếng, Tạ Diệu khẽ nói lời cảm ơn rồi mới nhận lấy.

Tạ Chiêu đã quan sát toàn bộ quá trình Khương Thư Yểu làm bánh trứng, nên cứ nghĩ tốn công sức như vậy, lại dùng cách nướng mới lạ, bánh trứng này hẳn là món ăn gì đó tuyệt vời lắm, ăn vào đều rất cẩn thận.

Nó cắn một miếng nhỏ trước, cắn vào lớp vỏ ngoài, từng lớp từng lớp, giòn tan đến mức răng vừa chạm đã vỡ vụn, mang theo chút vị ngọt, nhai vào lại có mùi thơm dầu nhẹ nhàng ngọt ngào.

Chỉ riêng lớp vỏ đã ngon như vậy, Tạ Chiêu hạnh phúc nheo mắt lại, cắn thêm một miếng nữa.

Lần này cắn vào phần nhân, nhân bánh trứng vừa ra lò rất nóng, nhưng cũng vì nhiệt độ này mà bên trong càng mềm mịn thơm ngọt, mùi sữa đậm đà nồng nàn tan ra trong miệng, mềm mại đàn hồi, ngọt mà không ngấy.

Tạ Chiêu nhâm nhi thưởng thức hết phần bánh trứng còn lại, hương thơm còn đọng lại trên môi răng, đầu lưỡi dường như vẫn còn lưu lại vị ngọt đậm đà mềm mịn của phần nhân.

Nó ăn xong rồi, Tạ Diệu mới ăn được một nửa, có vẻ cũng không nỡ ăn vội vàng, chỉ muốn thưởng thức từ từ.

Tạ Chiêu cười ngây ngô với Khương Thư Yểu, đôi mắt to long lanh chớp liên hồi: "Tam thúc mẫu, hê hê hê, cho con thêm một cái nữa được không ạ?"

Khương Thư Yểu chọc chọc mũi nó: "Lúc nãy miệng ngọt lắm, giờ hết lời khen rồi à?"

Tạ Chiêu lắc đầu: "Đương nhiên là không, Tam thúc mẫu tốt nhất, ừm... sinh ra đã xinh đẹp, nói chuyện cũng hay, tay nghề cũng cực kỳ giỏi."

Hina

Khương Thư Yểu bật cười, cầm một miếng đưa cho nó.

Tạ Chiêu vội vàng tiếp tục nịnh: "Đối với chúng con cũng tốt, với hạ nhân cũng hiền hòa thân thiện, Tam thúc lấy được người thật là phúc lớn."

Khương Thư Yểu lại đưa cho nó một miếng nữa, vừa mới đặt vào tay nó, Tạ Diệu vốn thường ngày im lặng ngoan ngoãn bỗng mở miệng, khẽ nói: "Tam thúc mẫu huệ chất lan tâm, hoa nhan nguyệt mạo."

Tạ Chiêu sửng sốt, Khương Thư Yểu cũng ngẩn người.

Tạ Diệu chìa hai tay ra làm động tác nâng niu, mím môi nhìn Khương Thư Yểu, như đang nói: Phần của con đâu ạ?

Khương Thư Yểu suýt bị đôi cháu trai bảo bối này làm tan chảy vì đáng yêu, xoa xoa đầu Tạ Diệu, đưa cho nó bánh trứng.

Tạ Chiêu cảm nhận được sự cạnh tranh, rất không phục: "Tam thúc mẫu thiên sinh lệ chất, khuynh quốc khuynh thành."

Tạ Diệu vừa gặm bánh trứng vừa tiếp lời: "Viễn sơn phù dung, yến đố oanh tàm."

Tạ Tuân bước vào sân liền nghe thấy giọng nói non nớt của trẻ con, lắng nghe kỹ, phát hiện nội dung câu chuyện có chút kỳ lạ.

Hắn đi về phía phòng của Khương Thư Yểu, chỉ thấy dưới gốc cây, trên ghế xích đu, Khương Thư Yểu cười tươi như hoa, hai đứa cháu trai trước mặt tuôn ra lời khen không ngớt, toàn là những từ ngữ ca ngợi dung nhan của nàng.

Đặc biệt là Tạ Chiêu, kéo tay áo nàng, giống như muốn ôm lấy cánh tay nhỏ nhắn của nàng, vô cùng thân mật.

Sao nhìn vào lại chói mắt như vậy?

Tạ Tuân bước tới, ngắt lời họ: "Tạ Chiêu, con đang làm gì vậy?"

Tạ Chiêu giật mình, nhưng nhìn thấy cây kẹo hồ lô trong tay Tạ Tuân, lại ngoan ngoãn ngọt ngào gọi một tiếng "Tam thúc".

"Khụ, phong thái quân tử hằng ngày học được đâu cả rồi? Quy củ lễ nghĩa đâu, quên hết rồi sao?" Tạ Tuân nghiêm khắc dạy dỗ.

Tạ Chiêu vẫn có chút sợ hắn, hơi cúi đầu, không dám nhìn hắn nữa.

Trong viện này chỉ có mình Khương Thư Yểu là không sợ Tạ Tuân, lại còn không ưa cái vẻ nghiêm khắc lạnh lùng với trẻ con của hắn, vẫn nửa nằm nửa ngồi trên ghế xích đu không câu nệ gì, lên tiếng: "Đến mức đó sao?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.