77
Nàng càng nghĩ càng thấy mất mặt, xoay người đi về hướng Thính Trúc viện, trên đường tình cờ gặp một nha hoàn, liền bảo nàng ấy dẫn đường đưa mình về.
Về đến viện, Tạ Tuân cũng vừa lúc từ nhà bếp lớn trở về, hai người gặp nhau ở cửa viện, Tạ Tuân thấy sắc mặt nàng kỳ lạ, lên tiếng hỏi: "Nàng vừa đi đâu vậy?"
Khương Thư Yểu còn đang suy nghĩ, hắn đột nhiên lên tiếng gọi nàng, nàng chậm nửa nhịp mới trả lời: "Vừa rồi ta ra ngoài đi dạo một lát."
Hina
"Ồ." Tạ Tuân gật đầu, đang cố gắng tìm chuyện để nói thì Khương Thư Yểu vỗ trán, vội vàng đi về phía nhà bếp nhỏ.
Tạ Tuân thấy vậy tò mò đi theo.
Củi thô dưới bếp đã cháy hết, chỉ còn lại hơi ấm từ từ hầm thịt kho tàu, Khương Thư Yểu mở nắp nồi, mùi thơm nồng nàn của thịt kho tàu tức thì xộc vào mũi.
Điều quan trọng nhất của thịt kho tàu chính là việc pha chế nước kho, hành gừng tỏi, đường, hoa hồi, quế, lá nguyệt quế, bạch đậu khấu, trần bì v.v... các loại gia vị thông thường là không thể thiếu, thiếu ớt khô thì dùng dầu hoa tiêu thay thế.
Muốn làm cho vị nước kho thêm phong phú, cần phải bỏ thêm gói thuốc Bắc đặc chế, Khương Thư Yểu bảo Bạch Chỉ đến tiệm thuốc bắc lấy thuốc, cam thảo, thảo quả, hồ tiêu, tử vân, trầm hương, đương quy, bạch quả v.v..., dùng vải the mỏng bọc lại, đặt vào đáy nồi, hầm nhỏ lửa, cho đến khi mùi hương của từng vị thuốc đều ngấm vào nước.
Lần đầu hầm thịt kho tàu phải cho thêm chút thịt ba chỉ và móng giò, để đảm bảo nước kho đủ béo, như vậy khi kho cùng cổ vịt, cánh vịt, trứng kho, củ sen, đậu phụ v.v... cũng có vị béo thơm đậm đà.
Nàng cầm cái muôi sắt lớn, vớt thịt đã kho ra để vào bát, mùi thơm nồng nàn của thịt kho khiến Tạ Tuân lập tức hối hận vì vừa rồi đã chạy đến nhà bếp lớn ăn thêm một bữa.
Nhìn lại bát thịt kho này, màu sắc đỏ như táo, vị thơm ngon đậm đà, bề mặt phủ một lớp nước kho màu đỏ sẫm, trong suốt hấp dẫn.
Tạ Tuân nhìn các món ăn trong bát, thắc mắc hỏi: "Đây là món gì vậy?"
Người thời bấy giờ ăn thịt lấy bò dê làm quý, không phải bò già c.h.ế.t hay bệnh c.h.ế.t thì không được g.i.ế.c mổ, nên Khương Thư Yểu không kho thịt bò, mà chọn vịt, heo và các loại thịt khác.
"Thịt kho tàu. Đây là cánh vịt, cổ vịt... còn cái này là móng giò chặt thành miếng nhỏ." Khương Thư Yểu lần lượt giới thiệu cho hắn.
Phần trước nghe còn tạm hiểu được, Khương Thư Yểu vừa nói ra hai chữ "móng giò", Tạ Tuân lập tức kinh ngạc nhìn nàng.
Tuy các gia đình quyền quý cũng ăn thịt heo, nhưng không phải là món chính. Thực phẩm thường chọn là hải sản, cá sông, các loại chim và gia cầm, có lẽ vì môi trường nuôi heo bẩn thỉu, hoặc có lẽ vì heo chưa thiến ăn vào có mùi hôi tanh nặng, trên bàn ăn hiếm khi thấy thịt heo, ngay cả khi có, cũng là đã được xử lý tinh tế, như Khương Thư Yểu ăn móng giò như thế này quả thật là chưa từng nghe thấy.
Tạ Tuân nhìn những miếng móng giò chặt nhỏ, mơ hồ có thể phác họa ra hình dạng ban đầu của móng giò, nén xuống cơn thèm ăn vừa mới dấy lên.
Khương Thư Yểu giải thích: "Ta đều xử lý cẩn thận rồi, không hề bẩn, hơn nữa thật sự rất ngon." Móng giò ở thời hiện đại bán rất đắt đấy nhé.
Nhưng nói xong chính nàng cũng do dự: "Có lẽ đại ca nhị ca cũng không thể chấp nhận được."
Tạ Tuân vành tai động đậy, hửm? Đại ca nhị ca? Ai?
Khương Thư Yểu gắp móng giò ra, sắp xếp các món thịt kho còn lại, rồi rưới thêm một lớp dầu kho, gọi nha hoàn mang đến cho Tạ Lý và Tạ Lang.
"Cứ nói là ta xin lỗi, nếu không chê, đại ca và nhị ca có thể dùng để nhắm rượu."
Nha hoàn vâng dạ, cung kính rời đi.
Tạ Tuân nghĩ đi nghĩ lại cũng không nghĩ ra Khương Thư Yểu và hai ca ca của mình có quan hệ gì, bèn hỏi: "Vì sao nàng lại gửi đồ ăn cho họ?"