Cảnh Báo! Thu Dung Thất Bại!

Chương 42: Con Đường Con Bạc




Chương 42 : Con Đường Con Bạc
【Tín Đồ Yazidi】
【Tín Đồ Yazidi】
【Tín Đồ Yazidi】
…………
Xúc tu tinh thần của Micky quét qua hết người này đến người kia đang quỳ bái, những thông tin mà xúc tu tinh thần phản hồi lại đều giống hệt nhau. Không những vậy mà dưới ánh đèn lờ mờ, ánh sáng trắng trên người bọn họ cũng giống hệt nhau, điều này khiến Micky không khỏi nghi ngờ liệu mình có đoán sai rồi không.
[Thành viên Kiêu: Dị chủng đầu loa.]
Ngay khi xúc tu tinh thần của Micky vừa quét qua một bà lão thì một dòng thông tin hoàn toàn khác biệt hiện ra trước mắt Micky.
Quả nhiên!
Vậy mà bọn người của “Kiêu” lại thật sự trà trộn vào đây!
Bước chân của Micky khẽ dừng lại, dùng khóe mắt liếc qua người bà lão kia rồi lại tiếp tục đi về phía người khác, bây giờ vẫn chưa phải là thời điểm hành động thiếu suy nghĩ.
Micky nhận thấy trên áo của bà lão kia có một chiếc thẻ màu đỏ, trên đó chỉ có con số 18.
Không chỉ là bà lão mà những tín đồ Yazidi khác trong đám này đều có mang theo thẻ, chỉ có điều giá cả dao động ở mức 20 tệ đổ lại.
“Ngay cả năng lực của Trần Thần cũng không thể kiểm tra ra sao……”
“Đội trưởng Tống Nghị bây giờ đã im tiếng rồi, bên ngoài thì tiếng súng cứ nổ liên tục, có lẽ đã bị cản chân mất rồi.”
Micky không có vọng động mà cố gắng hết mức kiểm tra toàn bộ những tín đồ Yazidi đến quỳ bái kia một lượt, một lượt kiểm tra này thì quả thật là Micky đã phát hiện không ít chuyện!

[Thành viên Kiêu: Cao thủ lừa bịp cấp bậc 8 con đường Con Bạc.]
Ngoại trừ cao thủ lừa bịp thuộc con đường Con Bạc hoàn toàn chưa từng được nghe qua này thì Micky đã phát hiện thêm ba dị chủng nữa!
“Tặc, lần này khó nhằn thật rồi."
Micky nhất thời cũng thấy có chút đau đầu, một cái con đường hoàn toàn không biết thì căn bản là không biết đối phó thế nào, lại thêm ba dị chủng đang phối hợp che chở cho nhau thì Micky cũng không cho rằng bản thân có thể đối phó nổi từng này người.
Cho dù có thêm người của trung tâm thu dung đến thì muốn bắt toàn bộ lũ người của “Kiêu” này mà lại không gây ra t·hương v·ong thì cũng là chuyện không tưởng rồi.
Nên làm sao đây?
Micky vừa sờ cằm vừa suy nghĩ thì phát hiện bản thân đã rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan rồi.
Ngay cả những thành viên “Kiêu” mà Trần Thần không kiểm tra ra được thì mình vừa tới lại đã phát hiện được thì chắc chắn có vấn đề, nhưng nếu như không xử lý chuyện này thì nhiệm vụ của hệ thống chắc chắn sẽ hỏng mất.
“Cao thủ lừa bịp…”
“Căn cứ theo những kinh nghiệm mà ta có trong mấy lần chiến đấu với dị chủng trước đó thì dị chủng đầu loa thì không hề có năng lực phát sáng, nói cách khác thì những dị chủng này có thể phát sáng giống như tín đồ Yazidi thì cũng là nhờ năng lực của cao thủ lừa bịp sao?"
"Con Bạc... lừa bịp……"
“Nghe thì thấy năng lực tác chiến không mạnh lắm, mà tên của mỗi cấp bậc cũng không phải là tùy tiện đặt cho, một khi đã gọi là cao thủ lừa bịp thì có lẽ những năng lực đang nắm giữ đại khái cũng chỉ là những năng lực mang tính lừa dối……”
Hồi tưởng lại những chiêu trò mà mình từng được thấy lúc bắt mấy tên cờ bạc, thì Micky cảm thấy như mình đang lờ mờ nắm được điểm mấu chốt.
"Lừa bịp thì cũng chỉ là mánh khóe thôi, bất kể là thủ pháp hay là năng lực thì với đồ thật chắc chắn cũng sẽ có sự khác biệt.”
"Không! Không đúng! Nếu chỉ là tìm ra sự khác biệt thì nhất định sẽ không thể nào chỉ thẳng chính xác vào bọn chúng được, mình còn cần một bằng chứng thật sự mạnh mẽ để thuyết phục những người khác tin tưởng vào mình, chỉ mình ta thì không thể nào đối phó với từng này dị chủng được, huống chi lại còn một cấp 8 ở đây nữa chứ.”
Micky cố gắng để cho mình bình tĩnh lại, một tay ôm vai, một tay thì gõ lên vùng nhăn giữa lông mày, dựng lên hình ảnh các tín đồ Yazidi bước vào tầng hầm ở trong đầu.

Một đám người bước vào tầng hầm, tinh thần mơ màng……
Bọn họ đến trước phòng thủy tinh, quỳ lạy dưới ánh đèn mờ……
Trên người phát ra hào quang……
Chờ đã!
Không đúng!
Ánh đèn ở dưới tầng hầm có lúc nào trở nên mờ tối thế này đâu?
Micky hồi tưởng lại lúc bản thân vừa mới bước vào thì nơi này sáng rõ đến nỗi không có chút điểm c·hết nào, mà ánh đèn bây giờ lại trông ảm đạm quá.
Khóe miệng của Micky nở một nụ cười mỉm.
"Thì ra là trộm đèn của bên cạnh bỏ lên người mình mà ngụy tạo ra cái hiệu ứng ánh sáng này, đúng là quá bất ngờ đi.”
Bây giờ Micky muốn tìm ra mấy người này là quá dễ dàng rồi, chỉ cần giả bộ bất cẩn mà làm cho đèn bên cạnh cúp điện là xong.
Nhưng làm như vậy thì có chút đột ngột quá, lại sợ người khác phản ứng không kịp thì lại bị thành viên “Kiêu” luôn đề phòng kia đánh lén thì không xong.
Micky vẫn còn đang suy tư kế sách thì lại thấy hai thành viên của trung tâm thu dung đang nhìn chằm chằm vào hắn với vẻ lén la lén lút, vừa thấy hắn quay qua nhìn thì cả hai vội vàng xoay mặt lại nhìn những tín đồ Yazidi kia.
"Sao lại là hai người bọn họ?"
Micky nhìn kỹ lại thì phát hiện ra hai người đó không ai khác chính là hai tên xui xẻo là huynh đệ nhà họ Hàn.

Vốn dĩ thì Micky không muốn để ý đến bọn họ làm gì, nhưng Micky nhìn thấy cái kính mát trên bộ đồ tác chiến của Hàn Vũ, vì thế mà hắn đã bước nhanh tới bên cạnh hai người trực tiếp đưa tay ra: “Đưa kính râm đây.”
Hàn Vũ có chút bài xích đối với Micky, có hơi không muốn đưa: "Làm gì? Giờ này rồi ngươi còn muốn c·ướp đồ của hai bọn ta hả?”
Micky liếc mắt một cái: “Bớt nói nhảm đi, có vài người trên người có vấn đề về ánh sáng đó.”
Vừa nghe thấy Micky nói vậy thì Hàn Vũ đã không còn quan tâm đến mấy chuyện hiềm khích kia nữa mà lập tức đưa kính râm ra. Còn đại ca Hàn Phi của hắn ở bên cạnh vừa nghe cũng vội lấy kính râm ở trong túi ra rồi đeo lên mặt.
Micky đeo kính râm lên nhìn đám người đang quỳ bái thì mặt lộ ra nụ cười: “Quả nhiên là khác biệt.”
Đúng vậy, ở trong tầm nhìn của kính râm, thì những tín đồ Yazidi kia gần như là không thể thấy được ánh sáng trên người nữa, nhưng ánh sáng trên người của những thành viên “Kiêu” thì vẫn còn sáng ngời, cứ như bốn ngọn đèn neon vậy.
"Vậy mà lại thật sự có vấn đề." Hàn Phi nhỏ giọng kinh hô một tiếng, rồi lập tức quay người lại kinh ngạc nhìn Micky rồi hỏi nhỏ: "Là làm sao mà ngươi phát hiện ra được thế?”
Micky tùy tiện bịa ra một lý do: “Ta vừa đứng ở cái góc kia nhìn thấy hơi khác, với lại phát hiện đèn dưới tầng hầm có vẻ như là tối hơn rồi, chẳng lẽ mấy người không thấy hả? Ta nghi là có người đã mượn ánh đèn đi rồi đấy."
Hai huynh đệ liếc nhìn nhau một cái rồi cả hai lúc này mới phản ứng ra là hình như khác biệt thật.
Hàn Phi nhìn Micky với vẻ mặt trầm tư, một cảm giác thất bại cứ thế mà xông thẳng lên đầu.
Bị ức h·iếp một hai lần thì còn có thể bỏ qua cho là do xui xẻo, thu dung dị thường mà thất bại thì còn có thể dùng vận may không tốt làm cái cớ, nhưng lần này thì sao?
Những chi tiết như thế này mà hai huynh đệ họ hoàn toàn không thể nào phát hiện ra, mà người ta thì cứ thế lại thấy được mới đáng sợ chứ……
Mấy chuyện như trộm ánh sáng thế này lúc bọn họ vừa nghe thì cũng đã phản ứng là có thể liên quan đến năng lực của con đường Con Bạc, mà Micky này thì dựa vào cái gì mà lại biết được chứ?
Chỉ là từ cái ánh đèn mà không đúng rồi đã nghĩ ra được những điều này thì đầu của người này rốt cuộc là mọc làm sao thế?
Hai huynh đệ nhà họ Hàn cảm thấy có chút bất lực, hết lần này đến lần khác đều bị người ta đánh cho thua hết thế này, áp lực thật là nhiều mà!
"Nói đi, ngươi muốn tụi ta phối hợp như thế nào?" Hàn Phi nhanh chóng điều chỉnh lại tâm lý, mở miệng hỏi.
Sau vài lần tiếp xúc thì huynh đệ Hàn Phi ít nhất thì cũng hiểu được một chuyện lớn, bọn họ sẽ không làm ra những chuyện ngăn trở vào những lúc như thế này, Micky nhìn họ rồi nói: "Mấy người quen những người khác sao? Mấy người cố gắng đưa tin này cho những người khác đi, rồi bọn mình ước định một cái thời gian cúp điện tắt đèn, tất cả hỏa lực sẽ nhắm vào những kẻ không phát sáng."
Thực hiện kế hoạch này cũng không khó gì lắm, nhưng Hàn Phi vẫn hỏi: "Những 'tín đồ Yazidi' khác thì sao? Cho dù là ở khoảng cách gần thì cũng khó có thể nào mà tránh khỏi chuyện bắn nhầm. Để ta nói trước là dượng ta bây giờ cũng không có thời gian mà để ý đến hai bọn ta đâu, chuyện lần này thì chỉ có thể dựa vào hai bọn ta mà thôi, tình hình bên ngoài đang rất là không tốt.”
Micky xắn tay áo lên lộ ra sợi dây xích đang quấn chặt ở trên cổ tay rồi cười: "Không cần lo đâu, mấy người chỉ việc nổ súng thôi, những thứ còn lại thì cứ để ta lo."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.