Ở đằng kia, tám chí tôn võ thuật ngang tàng chiên đấu, khí thế cuồn cuộn, đánh tới nỗi cỏ cây bay tứ tung. Quách Dương và Lục Thiên Thư tuy chiến đấu hết mình nhưng dù sao cũng không thể đánh lại được một lượng người như vậy, dần dần lâm vào thế bất lợi. Còn bên này, mười bốn cao thủ tông thượng cũng đang chiến đấu kịch liệt, ba người Kỷ Nhược Yên lâm vào nguy hiểm buộc phải rút lui. Kỳ Nhược Tuyết nhìn chằm chằm phía trước, lúc này, Diệp Thiên cuối cùng cũng tắt điện thoại, cậu nói với Tiểu Văn Nguyệt. “Thường thức xong trò vui rồi, kết quả đã rõ, chúng ta đi thôi!” Đôi mắt xinh đẹp của Tiếu Văn Nguyệt khẽ chớp, cô ta định nói gì đó, nhưng Diệp Thiên đã đi trước một bước, lao vào bóng đêm. Cô ta vội vàng chạy tới, nhỏ giọng hỏi: “Diệp Thiên, anh không định cứu cô ấy sao?”. “Bọn họ rõ ràng đang ở thế bất lợi, anh muốn nhìn cô ấy bị đám người đó làm bị thương sao?”. Ánh mắt của Diệp Thiên hơi sững lại, cậu quay đầu nhìn Kỳ Nhược Tuyết, chợt phát hiện lúc này Kỳ Nhược Tuyết cũng đang quay đầu nhìn cậu. Hai người chạm mắt nhau, trong không trung dường như có một sóng âm truyền tới, Diệp Thiên nhớ đến cô gái mù không có khả năng tự vệ trong rừng rậm, trong lòng không khỏi dao động. Nhưng cuối cùng, cậu vẫn quay người lại, ánh mắt thờ d. “Lần trước, tôi đã cứu cô ấy rồi. Tôi có thể cứu cô ấy một lần, nhưng không thể cứu cả đời. Mỗi người đều có vận mệnh của riêng mình, nếu không thể thay đồi, chỉ đành phải chấp nhận!”. Vẻ mặt của Tiểu Văn Nguyệt trầm ngâm, cô ta muốn thuyết phục Diệp Thiên ra tay, nhưng nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Diệp Thiên, cô ta đành phải lắc đầu thở dài. Cô ta biết rất rõ Diệp Thiên sẽ không bao giờ thương hại những người cậu cảm thấy không quan trọng với cậu. Khi Kỳ Nhược Tuyết nhìn thấy Diệp Thiên và Tiếu Văn Nguyệt đi về phía màn đêm, liền thờ phào nhẹ nhõm. Cô ấy không biết Tiếu Văn Nguyệt và Diệp Thiên đang nói chuyện gì, nhưng khi họ rời đi, ít nhất cô ấy sẽ không liên luy đến họ. Cô ấy đang định quay đầu quan sát trận đấu, nhưng một đoạn nhạc chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, truyền vào tai cô ấy, lúc này cơ thể cô ấy đột nhiên run lên. “Thế giới đầy hoa rốt cuộc ở nơi nao…”. Cô ấy nghi ngờ quay đầu, Tiểu Văn Nguyệt đang cầm điện thoại, nhạc chuông vang lên từ chính điện thoại của cô ta. Nhạc chuông này là bài “Ước mơ thuở ngây thơ”, cô ấy đã nghe nhiều lần rồi, cô ấy vốn không nên sợ hãi như vậy. Nhưng nhạc chuông này không phải là giọng của ca sĩ gốc, mà là của một người khác. Nhưng người vừa hát và giọng hát của cậu đã thấm sâu vào tâm trí cô ấy. Trong rừng rậm cách đây ba năm, có thể nói giọng hát này đã cùng cô ấy vượt qua những lúc tuyệt vọng nhất. Ngưoi ấy đã hát bài hát này rất nhiều lần để động viên Kỳ Nhược Tuyết thoát khỏi ám ảnh bị mất đi ánh sáng của đôi mắt, cũng chính vì cậu mà cô ấy mới được tái sinh. Cô ấy tưởng rằng sẽ không bao giờ nghe thấy người đó hát bài hát này nữa, nhưng vào lúc này, bài hát quen thuộc lại vang lên bên tai cô ấy, hơn nữa còn là nhạc chuông điện thoại của Tiểu Văn Nguyệt? Cô ấy đột ngột quay đầu lại, lao thằng tới Tiểu Văn Nguyệt như sắp phát điên.