Giọng nói của Diệp Thiên tuy không lớn, nhưng mọi người đều có thể nghe thấy sự sát phạt ớn lạnh trong giọng nói của cậu, khiến cho người ta phải kinh hãi. “Cậu muốn giết chúng tôi?” Cô Tinh Tà Quân nghe vậy liền bật cười chế nhạo. “Cậu thanh niên, đúng là căn cơ tu luyện của cậu rất cao, tôi không biết cậu là ai, nhưng dựa vào sức một mình cậu mà muốn giết chết chúng tôi thì thật là mơ mộng viền vông!” “Tôi không biết cậu lấy đâu ra tư cách mà phát ngôn ngông cuồng như vậy? Nhìn khắp Hoa Hạ, những người có thực lực như vậy cũng chỉ có hai người mà thôi!” Hắn hoàn toàn không quan tâm đến lời nói của Diệp Thiên, mỗi người trong sáu Thiên Sát đều là cao thủ chí tôn võ thuật đỉnh cao. Căn cơ tu luyện của bất kỳ ai trong số họ cũng đủ để liệt vào Top năm trong bàng xếp hạng cao thủ của Hoa Hạ. Lục Thiên Thư và Quách Dương đều bị bọn họ đánh bị thương, Diệp Thiên muốn cùng một người giết hết sáu người bọn họ rõ ràng khó hơn lên trời. Diệp Thiên vẫn lạnh băng, cậu chỉ cười nhạt. “Ó? Hai người? Không biết đó là hai người nào vậy?” Cô Tỉnh Tà Quân tiến lên phía trước một bước, ánh mắt lóe lên sự giễu cợt. “Một trong hai người đó đương nhiên là Diệp Vân Long nức tiếng thủ đô, người xếp thứ hai trong bàng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ rồi!” Nghe Cô Tinh Tà Quân nói như vậy, những người có mặt đều âm thầm gật đầu, không ai phản bác cả. Diệp Vân Long uy chấn Hoa Hạ, mười năm trước đã đạt được chức vị đầu bảng Hoa Hạ, được mọi người tôn xưng là chí tôn võ thuật số một đưong thời. Với thực lực hiện giờ của Diệp Vân Long, muốn giết sáu Thiên Sát đương nhiên dễ như trở bàn tay. Đôi mắt xinh đẹp của Kỳ Nhược Tuyết lóe lên, dù không can dự vào giới võ thuật nhưng cô cũng đã từng nghe đến tên của Diệp Vân Long. Đây là anh hùng chốn thủ đô, hai mươi năm trước đã từng trấn áp vô số anh tài kiệt xuất ở thủ đô và ngay cả các quan chức ở thủ đô cũng không ngớt lời khen ngợi. “Diệp Vân Long?” Diệp Thiên nghe vậy liền hừ một tiếng và hỏi tiếp: “Thế còn người kia thì sao?” Ánh mắt Cô Tinh Tà Quân chot biến đổi và mang theo vè quái dị đầy kiêng dè, giọng nói cũng chùng xuống vài phần. “Người còn lại đương nhiên là Đế Vương Bất Bại Diệp Lăng Thiên – người đứng đầu trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ hiện giờ rồi!” Đám đông bỗng im bặt, một áp lực vô hình trào dâng trong lòng mỗi người, tựa như cái tên có sức nặng ngàn vàng, như núi Thái Sơn đè trên đình đầu vậy. Lông mày của Kỳ Nhược Tuyết lóe lên một tia kỳ lạ, cô đã nghe Kỳ Nhược Yên nói nhiều lần về truyền thuyết của Diệp Lăng Thiên, cho dù không biết những nhân vật lớn trong giới võ thuật, cô cũng có thể hiều được câu chuyện về Diệp Lăng Thiên. Cô ấy luôn sợ hãi và tò mò về cao thủ số một Hoa Hạ nổi tiếng thế giới khi còn đang ở độ tuổi thiếu niên. Cô quay sang Kỳ Nhược Yên bên cạnh, nhưng phát hiện đôi mắt xinh đẹp của Kỳ Nhược Yên đang run rầy, cô ta chỉ tay về phía Diệp Thiên, không nói được lời nào, dường như cô ta đang nghĩ đến điều gì đó khó tin. “Chị đi, chị bị sao vậy?” Cô ấy ngạc nhiên hỏi.