Cổ họng Kỳ Nhược Yên cuộn lại, nỗi kinh hoàng trào ra từ đáy mắt, gần như khiến cho cô ta đông cứng lại. “Chẳng lẽ … cậu ta chính là…” Kỷ Nhược Yên đã đoán được điều gì đó, nhưng trước khi cô ta có thể nói xong, Cô Tinh Tà Quân lại cười chế nhạo. “Muốn giết sáu người chúng tôi à? Không biết rốt cuộc cậu là Diệp Lăng Thiên hay là Diệp Vân Long vậy?” Hắn biết Diệp Thiên không tầm thường, nhưng chưa từng coi Diệp Thiên là người đứng ở cấp bậc giống như họ. Bước chân sáu Thiên Sát khẽ di chuyển, họ chuẩn bị ra tay. Quách Dương nắm chặt cây thương sắt trong tay, muốn ra tay giúp đỡ, nhưng Lục Thiên Thư ở bên cạnh ngăn lại, khế lắc đầu. “Anh Quách, chúng ta không cần động thủ nữa!” Quách Dương nghe vậy vô cùng khó hiểu, nhưng vào lúc này, Diệp Thiên đột nhiên nâng lòng bàn tay lên, khóe miệng nhếch lên một vòng cung bon cot.
“Nếu như các người đã ý thức rõ như vậy thì sao tôi có thể để các người thất vong được đây?” Cậu nói dứt lời thì khế phất cánh tay, giữa tay áo xuất hiện một luồng lực lượng vô tình giáng xuống, trong nháy mắt toàn bộ mặt đất hàng chục thước đều bị chấn động, giống như động đất. “Bùm!” Trước mặt Diệp Thiên xuất hiện một khe núi cực lớn cao tới hai mươi đến ba mươi thước, và trong số sáu Thiên Sát thì ngoài Cô Tinh Tà Quân và Chung Li Mị là người phản ứng nhanh nhất, bị khí tức gây chấn động đến ói ra máu ra thì bốn ngưoi còn lại không kịp có bất kỳ phản ứng gì, bị lực lượng vô hình đập vào hố sâu, trờ thành một vũng xương vụn.
“Chuyện nà…” Những người có mặt không ai có thể giữ được bình tĩnh, ánh mắt của mọi người lúc này đều ngưng tụ, như thể đã nhìn thấy chuyện khó tin nhất trên đời. Cánh tay của ‘Cuồng Thương’ Quách Dương khẽ run lên, đồng tử đột nhiên co rút lại, nhưng Lục Thiên Thư ở bên cạnh liền bước ra, chắp tay hành lễ với Diệp Thiên và cung kính nói. “Lục Thiên Thư xin kính chào Đế Vương!” Trong chốc lát, tất cả mọi ngưoi đều kinh hoàng!