Chẩm Vũ

Chương 10: Chương 10. Tự thiêu




10. Tự thiêu

Trong lúc Triệu Vũ Bạch ngậm lấy quy đầu, Hứa Thầm Hà hơi mất khống chế nắm chặt khăn trải giường, Triệu Vũ Bạch bị hoảng sợ, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn phản ứng của Hứa Thầm Hà, nhìn thấy mặt Hứa Thầm Hà tràn đầy vẻ say sưa quyến rũ, đôi mắt hưởng thụ nheo nheo lại, mồ hôi từ trán chảy xuống cằm, lưu lại trên cơ ngực săn chắc rồi trượt xuống cơ bụng. Dáng người tuyệt đẹp làm Triệu Vũ Bạch không rời mắt được, cho đến khi Hứa Thầm Hà xoa xoa gương mặt cô, cô mới kịp phản ứng lại.

Gian nan ngậm quy đầu một lần nữa, Triệu Vũ Bạch theo bản năng nuốt nuốt một chút, bàn tay Hứa Thầm Hà đang giữ cổ tay cô đột nhiên dùng sức, phân nửa côn thịt cắm vào khoang miệng mềm mại ấm áp của cô, tiếng thét chói tai của Triệu Vũ Bạch bị chặn lại ở cổ họng.

Hứa Thầm Hà thở hổn hển, nói thầm một tiếng: “Thật muốn chết.”

Sau đó, eo dùng sức, khóe mắt của Triệu Vũ Bạch nước mắt sinh lý tràn ra, giương mắt oan ức nhìn thiếu niên mạnh mẽ ác liệt.

Hứa Thầm Hà vừa xin lỗi vừa cười nói: “Cái này gọi là báo ứng.”

Sau đó ấn đầu cô xuống, thong thả đưa đẩy côn thịt thô dài ra vào, tiếng rên rỉ nức nở tràn ra từ trong miệng thiếu nữ, Hứa Thầm Hà nghe thấy càng kích thích ham muốn hơn.

Sau khi thoải mái một chút, Hứa Thầm Hà thở phào nhẹ nhõm, bàn tay đặt trên đầu Triệu Vũ Bạch cũng nhẹ nhàng hơn, gương mặt Triệu Vũ Bạch tràn đầy nước mắt, đang lên án hành vi của Hứa Thầm Hà.

Sau đó, Triệu Vũ Bạch gần như là liếm mút trong vô thức, khóe miệng mỏi đến mức sắp mất đi cảm giác, chỉ có côn thịt vẫn ra ra vào vào trong khoang miệng.

Vài cái cuối cùng, Hứa Thầm Hà kìm nén không được đâm sâu hơn, sau đó rên một tiếng bắn ra trong miệng cô.

Triệu Vũ Bạch đột nhiên không kịp phòng ngừa, nuốt hơn phân nửa tinh dịch vào bụng, sau đó ho khan mãnh liệt, tức giận ngẩng đầu nhìn hắn.

Hứa Thầm Hà cười vui vẻ, vỗ đầu cô nói: “Sao em lại ngoan như vậy nha.”

A! Tên nhóc lưu manh khốn khiếp!

Hốc mắt Triệu Vũ Bạch còn dính nước mắt, khóe mắt hồng hồng, hung hăng nhéo đùi hắn một cái, Hứa Thầm Hà bị đau co đùi lại, nhìn thấy khóe miệng của cô còn sót lại chất lỏng màu trắng đục, liền vươn ngón trỏ lau sạch, sau đó ngón tay dính tinh dịch quét lên đôi môi sưng đỏ của cô, vừa xong liền quay đầu lại, hít thở dồn dập, tắt đèn rồi nói: “Ngủ.”

Triệu Vũ Bạch liếm liếm môi theo bản năng, lại nếm được tinh dịch tanh nồng.

A! Rốt cuộc Hứa Thầm Hà đã biến thành người đàn ông dâm uế như vậy từ khi nào chứ?

Sáng sớm hôm sau, Triệu Vũ Bạch mơ mơ màng màng cảm giác thấy có người liếm cắn cổ mình, cô không kiên nhẫn đẩy người kia ra, liền nghe thấy giọng nói trầm thấp mang theo sự ủy khuất của Hứa Thầm Hà: “Vũ Bạch, anh còn muốn.”

Triệu Vũ Bạch lấy chân đá hắn, không có sức lực nói: “Anh lăn ra chỗ khác đi, bây giờ miệng em vẫn còn đau đó.”

Vừa dứt lời, vạt áo ngủ đã bị hắn vén lên, đẩy thẳng đến chỗ xương quai xanh, môi Hứa Thầm Hà đã phủ lên, càn quấy đảo quanh đầu nhũ, nhẹ nhàng cắn, một tay khác dùng sức nhéo nhéo nhũ thịt đầy đặn.

Triệu Vũ Bạch tinh tế thở hổn hển, làm người ta ngứa ngáy, trong lòng Hứa Thầm Hà âm thầm hạ quyết tâm, chờ đến khi kinh nguyệt của cô sạch sẽ, nhất định hắn sẽ gặm cô đến xương cốt cũng không còn.

Triệu Vũ Bạch bị hắn chọc phá đến phát khóc: “Hứa Thầm Hà! Nhanh đứng lên cho bà!”

Hứa Thầm Hà thấy cô thật sự tức giận, nhanh chóng ngồi thẳng lưng, kéo cô vào lòng dịu dàng dỗ nửa ngày, thấy Triệu Vũ Bạch không giận nữa mới xuống lầu đi mua bữa sáng cho cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.