Chẩm Vũ

Chương 15: Chương 15. Gặp lại




15. Gặp lại

Triệu Vũ Bạch từ sân bay bước ra, liếc mắt đã nhìn thấy Diệp Tử Du được mẹ Triệu ôm vào lòng, mắt to nhìn đôi mắt nhỏ, đều sáng ngời, đứa nhỏ đang vẫy vẫy đôi tay, đôi chân ngắn ngủn, nhìn rất buồn cười.

Hai người một lớn một nhỏ chuẩn bị ôm nhau thì lại bị mẹ Triệu né tránh.

“Con nhìn con đi, Diệp Diệp mới vừa tắm xong, còn con, đi khắp nơi ở sân bay, dơ lắm.” Mẹ Triệu lớn tiếng mắng, tôn vinh phẩm chất tốt đẹp của một người mẹ làm bác sĩ.

Triệu Vũ Bạch ngượng ngùng thu tay lại.

5 năm trước đột nhiên cô bị nhà họ Triệu gọi về, sau đó vội vàng đưa đi nước ngoài, cắt đứt mọi liên hệ giữa cô và những người bạn tốt.

Triệu Vũ Bạch tốn rất nhiều công sức mới biết được lý do mình bị đưa đi nước ngoài học tập để thừa kế sự nghiệp của gia tộc —— bởi vì dì nhỏ của cô ‘người thừa kế sáng giá nhất của gia tộc nhà họ Triệu’ bị tai nạn xe cô,  Triệu Vũ Bạch là người nối nghiệp lý tưởng nhất.

Sau khi biết rõ hết tất cả các nguyên nhân, chuyện đầu tiên Triệu Vũ Bạch muốn làm nhất chính là liên lạc với Hứa Thầm Hà. 

Lúc này cô mới buồn rầu phát hiện, cô không chỉ bị cắt đứt tất cả các phương thức liên hệ với bên ngoài, mà cô còn phát hiện mình không nhớ số điện thoại của Hứa Thầm Hà.

Triệu Vũ Bạch chỉ nhớ được 4 số đầu tiên và 4 số cuối cùng trong số điện thoại của Hứa Thầm Hà, cô dự tính sẽ từ từ thử vị trí của 2 số giữa, lại bị người của ông Triệu phát hiện hành động của cô, sau đó hành vi của cô bị kiểm soát chặt chẽ hơn.

 

Một mình Triệu Vũ Bạch không thể chống lại cả một gia tộc.

Khi mới bị cắt đứt tất cả các mối liên hệ, trong lòng Triệu Vũ Bạch rất lo lắng, khổ sở, tức giận, bất lực, nhưng thời gian từ từ cuốn trôi mọi thứ —— cô không muốn thừa nhận, nhưng hình như cô cũng không thích Hứa Thầm Hà đến mức không thể có hắn thì không được, chỉ là không thể buông hắn ra, Hứa Thầm Hà giống như ánh trăng khuyết bên chiếc cửa sổ cô không thể với tới, cho dù trong lòng Triệu Vũ Bạch đau khổ như thế nào, mặt trăng cũng chỉ đứng ở đằng xa phát ra ánh sáng mờ ảo làm người khác không thể nào quên.

 

Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục.

Khi dì nhỏ bị tai nạn ngoài ý muốn, con gái của dì mới được mấy tháng tuổi. Dượng không chịu được cú sốc nặng nề như vậy, dứt khoát từ bỏ hết mọi thứ có liên quan đến dì nhỏ, bao gồm Diệp Tử Du mới vừa đến thế giới cách đây không lâu.

Diệp Tử Du từ nhỏ đã rất ngoan, rất thích dính lấy Triệu Vũ Bạch một năm chỉ được gặp chưa được mười lần.

Hôm nay là ngày Triệu Vũ Bạch hoàn thành việc học trở về nước. Nhà họ Triệu đặc biệt làm một bữa tiệc, trên bàn cơm ông Triệu không ngừng truyền thụ những kinh nghiệm quan trọng trong kinh doanh, Triệu Vũ Bạch mỉm cười khéo léo, liên tục gật đầu đồng ý. Ông Triệu khá hài lòng đối với người nối nghiệp trẻ tuổi này.

“Ba, không phải gần đây ba đang nhắm vào nhà họ Hứa ở thành phố kế bên sao.” 

ngươi gần nhất không phải nhắm ngay cách vách thành Hứa thị sao.” Trưởng nữ Triệu Văn, con gái lớn của ông Triệu nói.

Tay Triệu Vũ Bạch chợt run, cái muỗng suýt nữa rớt xuống đất.

Diệp Tử Du chỉ mới năm tuổi nhưng rất lanh lợi, nhìn thấy sai sót nhỏ của Triệu Vũ Bạch liền dùng tay che miệng nhỏ cười khúc khích, mục đích chính là muốn thu hút sự chú ý của Triệu Vũ Bạch.

Triệu Vũ Bạch trừng mắt liếc cô bé, Diệp Tử Du ngoan ngoãn ngậm miệng, sau đó ngáp một cái: “Mẹ, con buồn ngủ.”

Diệp Tử Du vẫn xem Triệu Vũ Bạch là mẹ của mình, cho dù cô bé biết mẹ ruột của mình là ai, đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô bé vẫn nhận Triệu Vũ Bạch là mẹ của mình —— tuy rằng người mẹ này cũng không quan tâm nhiều đến cô bé, nhưng Diệp Tử Du vẫn rất thích Triệu Vũ Bạch.

Lúc đầu Triệu Vũ Bạch cũng từng phản đối, nói giỡn, cô là một thiếu nữ như hoa như ngọc lại bị kêu là mẹ, rất xấu hổ.

Sau đó cũng thành thói quen.

Sau khi Triệu Vũ Bạch chào tạm biệt mọi người trong bữa tiệc, dẫn Diệp Tử Du xuống lầu.

Triệu Vũ Bạch đang tìm chìa khóa xe ở trong túi, chỉ nghe thấy tiếng leng keng, Triệu Vũ Bạch thở dài, ngồi xổm xuống tìm chìa khóa.

“Cộp, cộp.” Là âm thanh giày da va chạm với mặt đất, có thể thấy người bước rất bình tĩnh từ tốn.

“Chìa khóa của em?”

Triệu Vũ Bạch chấn động, từ từ ngẩng đầu.

5 năm mài giũa làm đường nét của hắn mất đi nét trẻ con, trưởng thành và cương nghị hơn trước, con ngươi màu đen sáng ngời, bên trong còn có ánh sáng.

 

“Đã lâu không gặp.” Hắn nói.

“Lâu rồi mới gặp lại.” Cô nói.

“Vậy cô Triệu tiểu thư, lâu như vậy rồi, em còn muốn tiếp nhận anh không?”  Hứa Thầm Hà mỉm cười, hai tay nắm lại lộ rõ vẻ căng thẳng của hắn.

Chóp mũi chua xót.

“Vậy phải xem biểu hiện của anh rồi, anh Hứa.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.