4. Rơi vào
Trong lòng Triệu Vũ Bạch vẫn nhớ tới câu nói đó của Hứa Thầm Hà, từ trước đến nay Hứa Thầm Hà nói được thì làm được.
“Này, Triệu Vũ Bạch, chút nữa có thể đến sân vận động đưa nước cho bọn tôi không.” Một nam sinh nói. Triệu Vũ Bạch đồng ý.
Vài phút sau, Triệu Vũ Bạch đã kéo tay một người bạn mang theo mấy chai nước suối đi vào sân vận động, khỏi phải lẻ loi chào hỏi Hứa Thầm Hà, chỉ cần gật đầu rồi lướt đi.
“Vũ Bạch, cậu chưa trả bóng chuyền nữa hả? Vậy cậu cất nó vào phòng thiết bị nha.” Cán sự thể dục biến mất một hồi lâu nhíu mày nói.
Triệu Vũ Bạch gật đầu, sau đó nhờ bạn học giúp đỡ một chút, bạn học lại ném trái banh cho Chu Tử Diễm.
Vì thế khi Chu Tử Diễm đẩy cửa ra nhìn thấy Hứa Thầm Hà, có chút kinh ngạc. Mặt Hứa Thầm Hà trầm xuống, sau đó hiền lành mỉm cười nói: “Tôi giúp Cán sự thể dục kiểm tra thiết bị có hư hỏng hay không.”
Khi tan học Triệu Vũ Bạch da mặt dày lôi kéo một người bạn đi cùng cô về đến cửa nhà, cũng vì vậy mà nhịn đau trả giá đắt bằng một tháng Oreo.
Tin nhắn điện thoại, bôi đen.
Cuối tuần, bạn học Triệu Vũ Bạch chiến đấu hăng hái khí phách tràn đầy năng lượng.
Mấy ngày nay dáng vẻ Hứa Thầm Hà rất mỏi mệt, lần đầu tiên ngủ gật trong tiết toán. Khi bị giáo viên kêu phạt đứng, Triệu Vũ Bạch thấy hắn vừa tỉnh dậy khóe mắt hơi hơi đỏ.
Trong lòng co rút, nhưng Triệu Vũ Bạch vẫn quay đầu tiếp tục nghe giảng bài.
Trong một tuần này, Hứa Thầm Hà cùng với Nguyễn Mộng Nghiên cũng không có bất kỳ tin tức nào, Triệu Vũ Bạch cũng tự giác duy trì khoảng cách với Chu Tử Diễm, lễ phép nhưng xa cách.
Lại qua một tuần nữa, yên yên ổn ổn, Triệu Vũ Bạch cũng thả lỏng cảnh giác.
“Vũ Bạch, cô Trần nói cậu sau giờ học tới văn phòng của cô một chút, hình như là viết văn gì đó...” Cán sự Ngữ văn tìm được Triệu Vũ Bạch, Triệu Vũ Bạch cẩn thận nghĩ lại, hình như là chuyện luyện viết văn. Cô Trần thường nhờ học sinh phân tích văn rồi luyện viết. Cô liền gật gật đầu.
Dọc theo đường đi gió êm sóng lặng.
Sau đó Triệu Vũ Bạch liền bị kéo vào phòng nào đó. Lúc bị kéo vào cô mới ngộ ra. Sao cô lại quên mất, Hứa Thầm Hà là hội trưởng Hội học sinh, câu lạc bộ có cấp bậc cao này có một phòng họp riêng, hơn nữa chìa khóa phòng họp chỉ mình Hứa Thầm Hà có.
Rồi, xong đời.
Ánh trăng sáng như nước trong suốt treo lên đầu ngọn cây mùa thu, đong đưa trên cành cây trên cửa sổ phòng họp, lại nghịch ngợm xuyên qua lớp cửa kính soi sáng hai bóng dáng đang ôm nhau trong phòng.
Triệu Vũ Bạch nằm lên chiếc bàn dài gỗ đỏ trong phòng họp, quần áo nửa thân trên đã bị vứt xuống mặt đất từ sớm, quần dài của Hứa Thầm Hà lót dưới khuỷu tay cô, dưới đầu gối lót áo khoác đồng phục của Hứa Thầm Hà. Nửa thân trên không còn chút sức lực nằm trên mặt bàn, đầu vú bị cắn đến trầy da cọ xát với vải dệt thô ráp, trên bầu ngực phủ đầy dấu hôn đỏ sẫm, loang lổ che kín toàn bộ bầu ngực trắng nõn, rung lên bởi những va chạm mãnh liệt.
Mông nhỏ của cô bị bắt vểnh lên cao, thừa nhận dục vọng đáng sợ kinh người của Hứa Thầm Hà đang ra vào.
Triệu Vũ Bạch đã bị Hứa Thầm Hà ấn ở đây làm hơn hai tiếng rồi.
Vừa mới bị Hứa Thầm Hà kéo vào cửa, hắn đã đè cô lên bàn hôn thật sâu. Hứa Thầm Hà cởi bỏ hết lớp ngụy trang điềm tĩnh ôn nhu cấm dục, trong đôi mắt đen chứa đầy dục vọng.
Hắn dùng giọng nói trầm thấp, mê người nói: “Bắt được em rồi.”
Trong chớp mắt, cảm giác kỳ dị lướt qua toàn bộ xương sống của Triệu Vũ Bạch, khiến cô không còn sức lực giãy dụa, chột dạ vùi đầu vào lồng ngực ấm áp của Hứa Thầm Hà, hết sức ngoan ngoãn nói: “Thầm Thầm, em sai rồi.”
Sau đó lấy lòng hôn lên đôi môi của Hứa Thầm Hà, nhẹ nhàng hôn, lộ ra dáng vẻ oan ức, hy vọng Hứa Thầm Hà có thể buông tha cho cô.
Nhưng sau khi nhìn thấy dục vọng quay cuồng trào lên trong mắt Hứa Thầm Hà, cô lại lúng túng nhỏ giọng nói một câu: “Lát nữa nhẹ một chút.”
Triệu Vũ Bạch nghe thấy tiếng cười mềm nhẹ của Hứa Thầm Hà, hắn hôn lên mái tóc của Triệu Vũ Bạch, nói: “Không thể.”