Chẩm Vũ

Chương 7: Chương 7. Kỳ nghỉ




7. Kỳ nghỉ

Kỳ nghỉ Quốc Khánh dài hạn đã đến, cả trường vừa múa vừa hát không được bao lâu, liền nghênh đón một loạt bài thi như lễ rửa tội, liền cảm thán cuộc đời thật đau khổ, yên lặng rơi lệ.

Triệu Vũ Bạch đem bài thi xếp lại từng tờ một, tổng cộng mười hai bài, nghĩ tới là thấy đau tay.

Dưới tiếng oán than dậy trời dậy đất, chuông tan học báo hiệu mở màn kỳ nghỉ Quốc Khánh dài hạn. 

Tóm lại, có ngày nghỉ còn đỡ hơn không được nghỉ ngày nào. Huống hồ đối với Triệu Vũ Bạch mà nói, mười hai bài thi vẫn rất dễ dàng.

“Vũ Bạch, tối thứ 3 cậu có rảnh không?” Chu Tử Diễm cười nhạt, hỏi, “Lý Trình kêu tôi hỏi cậu, Sở Nghệ Hàm cũng đi, dự định tổ chức tiệc ở nhà Lý Trình đó.” 

 

Triệu Vũ Bạch hơi do dự.

Tuy cha mẹ cô đều ở thành phố kế bên, quản lý cô cũng khá thoáng, nhưng một số việc cô vẫn phải báo cáo với họ.

“Cậu ấy không rảnh, giáo viên Toán mới sắp xếp cậu ấy học bù với tôi.” Hứa Thầm Hà không biết đi lại đây từ khi nào, gật đầu mỉm cười với Chu Tử Diễm, trên mặt hiện lên vẻ xin lỗi, “Ngại quá. Vũ Bạch, tối thứ 2, thứ 3 đều phải học bù.”

Chu Tử Diễm muốn nói lại thôi, ánh mắt tha thiết của thiếu niên vẫn luôn qua lại trên người Hứa Thầm Hà và Triệu Vũ Bạch. 

Triệu Vũ Bạch nhìn ý cảnh cáo trong mắt Hứa Thầm Hà, bĩu môi, lễ phép nói với Chu Tử Diễm: “Ngại quá, mình không đi được rồi, cậu nói với mấy cậu ấy giúp mình một tiếng nha, thuận tiện cảm ơn bọn họ luôn.”

“Được. Vũ Bạch, lát nữa mình với cậu phân tích trọng điểm của hai ngày học bù này nha. Có rảnh không?”

Hai người không công khai quan hệ nên Triệu Vũ Bạch gật gật đầu, đi theo Hứa Thầm Hà.

Cha mẹ Triệu Vũ Bạch kinh doanh bất động sản, ở thành phố C phát triển rất tốt, Triệu gia gốc rễ vững chắc, mà thành phố D kế bên lại có chất lượng giáo dục cao, tài nguyên giáo dục tốt, kỹ thuật hiện đại tiên tiến. 

Vì để cô được hưởng nền giáo dục hiện đại, nên Triệu Vũ Bạch một mình ở thành phố kế bên.

Một ngày ba bữa của Triệu Vũ Bạch đều có quản gia chuẩn bị, nhưng quản gia chỉ phụ trách làm việc nhà định kỳ khi Triệu Vũ Bạch đi học.

Như vậy cũng tốt, một mình ở căn phòng 40 mét vuông, tự do tự tại.

Gia đình của Hứa Thầm Hà thì khác. Hứa gia là doanh nghiệp về kỹ thuật mới phát triển nhanh khoảng hai ba mươi năm gần đây, ở trong nước là bá chủ một phương, vẫn luôn phát triển ở thành phố D.

“Đêm nay anh ở lại chỗ em nha.” Hứa Thầm Hà đột nhiên mở miệng nói, Triệu Vũ Bạch sửng sốt, gật gật đầu.

“Thật ra, ba mẹ anh ra nước ngoài một tuần, nên tuần này anh sẽ ở nhà em.”

“Vì sao vậy?” Nói Hứa Thầm Hà không có ai chăm sóc, có quỷ mới tin.

“Một mình cô đơn quá.”

“.. Nhà anh không phải có người giúp việc à, cô ấy không phải là người hả?”  Triệu Vũ Bạch trợn trắng mắt. 

Rõ ràng Hứa Thầm Hà muốn ở lại đây, có nghĩa là cả kỳ Quốc Khánh cô đều phải ở cùng hắn.

Hứa Thầm Hà dõng dạc nói: “Quá nghèo, không ai nuôi.”

.. Có tật xấu.

Triệu Vũ Bạch mặc niệm cho cặp mông của mình trước, sau đó gật gật đầu: “Được rồi.”

Trong mắt Hứa Thầm Hà hiện lên vẻ gian xảo như hồ ly.

Đôi mắt đen nhánh của con thỏ Triệu đảo quanh, còn gian xảo hơn hồ ly nhiều.

Ngày hôm qua cô vừa tới tháng.

Sau khi Triệu Vũ Bạch ăn tối xong, Hứa Thầm Hà đã dọn đồ dùng sinh hoạt tới đây, trong đó còn có một hộp đầy BCS. 

Triệu Vũ Bạch nhìn số lượng BCS, lần đầu tiên cảm thấy biết ơn dòng máu đang ào ạt chảy dưới hạ thân.

Ba tiếng đầu tiên gió êm sóng lặng, Hứa Thầm Hà giống như một thầy giáo tốt, kiên nhẫn giảng giải những câu hỏi Triệu Vũ Bạch không biết sau đó mở rộng nội dung câu hỏi.

Sau đó Hứa Thầm Hà nhìn cô, đôi mắt âm trầm: “Vũ Bạch, lại đây, ngồi lên đùi anh.”

Triệu Vũ Bạch ngoan ngoãn đi qua.

Haha Hứa Thầm Hà chờ chút nữa lửa sẽ đốt cháy anh! Trong lòng Triệu Vũ Bạch cười điên cuồng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.