Đây không phải là tự đội chiếc mũ xanh lá cây lên đầu mình sao?
Đây không phải là vô cùng nhục nhã sao!
*Cô, cô đang nói cái gì vậy? Lâm Dương làm sao có thể đồng ý yêu cầu như vậy?” Không đợi Lâm Dương lên tiếng, Tô Nhan đã ngay lập tức đứng lên, tức giận nói.
“Tiểu Nhan, cháu còn mặt mũi nào nói những lời này? Đây.
là bà nội của cháu! Bản thân cháu không liên lạc với Lâm Đồng để cứu bà nội cháu cũng thôi đi, bây giờ còn ngăn cản chồng mình liên lạc với Lâm Đổng sao? Tôi biết, chúng tôi trước đây quả thực đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với cháu, nhưng đó đều à chuyện đã qua rồi, tại sao cháu vẫn cố chấp giữ nó không buông?” Tô Cối cũng đứng dậy, cau mày.
“Đúng vậy! Đây là bà nội của chúng ta, là gia chủ của nhà họ Tô chúng ta! Tô Nhan, không lẽ cô muốn bà nội chết ở trước mặt cô sao?” Tô Mỹ Tâm hai tay ôm ngực, có chút âm dương kỳ quái nói.
Trên thực tế, cô ta bây giờ đang bùng nỗ sự ghen tị.
Nếu như Tô Nhan thật sự gả cho Lâm Đồng kia mà bay lên cành cây hóa thành phượng hoàng, e rằng nửa đời còn lại của cô ta cũng sẽ không bao giờ ngủ được.
Tại sao không phải là tôi?
Không lẽ tôi không xinh đẹp bằng Tô Nhan sao?
Tô Mỹ Tâm âm thầm nghiến răng, trong lòng vô cùng oán hận.
“Tiểu Nhan, nghe lời bác cả, mời Lâm Đồng đến đi, cháu nhìn xem học viện Huyền Y Phái hôm nay có biết bao nhiêu người, e rằng Long Thủ và Tần Bách Tùng đó không có thời gian trị liệu cho bà nội rồi, lúc này chỉ có vị Lâm thần y tiếng tăm lẫy lừng đó mới có thể cứu sống bà thôi, cháu nhất định phải giúp… ” Tô Thái cũng lên tiếng.
*A Quảng, cậu cũng thuyết phục con gái mình đi, không lẽ đến cả mẹ mà cậu cũng không quan tâm nữa sao?” Tô Cối trừng mắt nhìn Tô Quảng quát lớn.
Người nhà họ Tô lần lượt thuyết phục, điều này gây áp lực rất lớn cho Tô Quảng và Tô Nhan.
Tô Quảng do dự muốn nói lại ngừng, không biết phải làm sao.
Tô Nhan rất tức giận.
Những người này, lúc này mới nghĩ đến mình.
Nhưng Trương Tỉnh Vũ không phải là người ăn chay, bà ta nhảy thẳng ra và đứng trước mặt hai người, mở họng hét lớn: “Các người hét cái gì mà hét? Bà già chết tiệt này chết là đáng lắm, liên quan gì đến gia đình chúng tôi? Nhà chúng tôi đã không còn là người nhà họ Tô nữa! Chuyện gia đình của các người, đừng lôi chúng tôi vào có được không?”
“Trương Tinh Vũ! Cô đang nói cái gì vậy? Dù sao thì bà ấy cũng là mẹ chồng của cô! Cô … cô thật độc ác!” Tô Trân tức giận toàn thân run lên.
“Độc ác sao? Hừ, người thật sự còn độc ác hơn. Không phải là nhà các cô sao? Lại muốn tay không bắt sói trắng, lừa Tiểu Nhan nhà tôi sao? Còn đá Tiểu Nhan và A Quảng ra khỏi công ty. So về độc ác, ai có thể qua được đám sói mắt trắng các người!” Trương Tinh Vũ khoanh tay chửi rủa nói.