Cháy Bỏng - Khước Nha

Chương 53: Thời gian ba ngày để suy nghĩ




Lâm Diểu biết rõ điều anh quan tâm nhất, còn muốn tiếp tục dùng lời lẽ kí.ch th.ích anh, nhưng bị anh trầm giọng ngắt lời.

"Diểu Diểu——"

Văn Dã căn bản không dám để cô nói hết câu, đường nét trên gương mặt căng chặt, chân mày nhíu sâu thể hiện rõ sự bực bội: "Có những lời không thể nói bừa!"

Lâm Diểu ngửa cổ lên, không chớp mắt nhìn vào đôi mắt đen láy của anh, giọng điệu cố chấp: "Lời đã nói ra như bát nước hắt đi, dù gì Bồ Tát cũng đã nghe thấy rồi. Nếu anh không muốn làm Bồ Tát phật ý, thì hãy nói thật với em."

"Câu hỏi này có gì khó trả lời đâu, anh chỉ cần nói có hoặc không là được."

Văn Dã như con rắn bị siết chặt vào điểm yếu, tiến cũng không được, lùi cũng không xong. Liên quan đến sức khỏe của cô, dù chỉ là mê tín, anh cũng không dám đánh cược.

Anh khó khăn mấp máy môi, cuối cùng, chữ đó chậm rãi, ngập ngừng bật ra khỏi cổ họng:

"...Có."

Lâm Diểu bỗng nghẹn thở, mọi chuyện lập tức trở nên rõ ràng. Tay phải của anh chắc chắn đã bị thương trước khi cô đến tìm anh, vì vậy anh mới cố ý diễn trò trước mặt cô.

Mắt cô đỏ lên: "Sao anh có thể lừa em như vậy?! Đồ tồi, đồ khốn, đồ đáng ghét! Anh quá đáng lắm! Anh có biết lúc đó em đã đau lòng đến mức nào không?!"

Giọng cô nghẹn ngào, dùng hết vốn từ của mình để mắng anh, ra sức đấm vào lồng ng.ực anh.

Văn Dã đứng yên để cô trút giận, nhìn cô khóc, đôi mắt đỏ hoe, tim anh như bị một sợi dây thép mảnh siết chặt. Anh muốn ôm cô vào lòng nhưng lại không dám.

Sau khi đấm anh hàng chục cái, Lâm Diểu lại òa khóc, lao vào lòng anh, hai tay ôm chặt lấy anh.

Sao có thể không giận cho được? Đêm đó, rồi rất nhiều đêm sau nữa, cô đều chìm trong nước mắt. Nhưng ngoài cơn giận dữ tột cùng, cô còn đau lòng cho anh—bảy năm qua, anh một mình gánh vác tất cả.

Những việc anh làm thật hoang đường và quá đáng, nhưng cô cũng từng trải qua cảm giác ấy, nên không phải là không thể hiểu được.

Giống như trước đây, khi cô bị bệnh, không muốn trở thành gánh nặng cho anh, cô cũng từng nhiều lần có ý định lặng lẽ bỏ đi.

Chiếc áo trước ngực Văn Dã bị nước mắt cô thấm ướt, hơi ấm lan dần qua lớp vải, chảy vào tim anh.

Anh cứng đờ nâng cánh tay lên, bàn tay to nhẹ nhàng xoa đầu cô, giống như mọi lần dỗ dành trước đây. Nhưng vì đã xa cách quá lâu, động tác ấy có phần lóng ngóng.

Giọng anh khàn đặc, tràn đầy bối rối, không biết nói gì khác, chỉ có thể liên tục lặp lại những lời xin lỗi vụng về và bất lực:

"Xin lỗi... là lỗi của anh... là anh không tốt... Diểu Diểu, đừng khóc nữa, được không?"

Lâm Diểu lại thút thít một lúc lâu mới dần ngừng khóc. Cô ngẩng khuôn mặt lấm lem, nhòe nhoẹt nước mắt lên khỏi lồng ng.ực rắn chắc của anh. Đôi mắt và chóp mũi đều đỏ bừng, hàng mi dài và dày vì ướt nước mà dính lại thành từng sợi nhỏ.

Đôi mắt to long lanh nước của cô nhìn anh đầy day dứt: "Ngày hôm đó rõ ràng anh có rất nhiều điểm bất thường, nếu em chú ý hơn một chút, có lẽ đã nhận ra rồi."

Anh vốn ghét nhất những thứ có mùi nồng, làm sao có thể dán một miếng cao dán nồng mùi thuốc Đông y như vậy? Nếu lúc đó cô gỡ ra xem, chắc chắn sẽ thấy vết thương trên lòng bàn tay anh vẫn chưa lành.

Nghe giọng điệu đầy hối tiếc của cô, tim Văn Dã đau đến thắt lại. Trên đời làm gì có cô gái nào vừa tốt bụng lại vừa ngốc nghếch như vậy chứ.

Anh giơ ngón tay lên, nhẹ nhàng lau đi giọt lệ còn đọng trên hàng mi của cô, giọng khàn hơn hẳn: "Diểu Diểu không có gì sai cả, tất cả là lỗi của anh."

Lúc này, điện thoại vang lên. Lâm Diểu lấy ra nghe máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng Khương Tư Duyệt: "Diểu Diểu, cô đi vệ sinh gì mà lâu thế, vẫn chưa về à? Cô không sao chứ?"

Lâm Diểu đáp rằng không sao, rồi lại nghe thấy cô ấy nói: "Vậy cô mau quay lại đi, bọn tôi sắp bắt đầu chơi Ma Sói rồi."

Cúp máy xong, cô lại ngước mắt nhìn anh: "Đồng nghiệp rủ em chơi Ma Sói, em chẳng biết chơi gì cả. Anh đi cùng em nhé?"

Đôi mắt long lanh phủ hơi nước của cô gái nhỏ dưới ánh đèn càng sáng hơn, như điểm xuyết những vì sao nhỏ lấp lánh. Giọng nói vẫn còn vương chút nghẹn ngào, mềm mại đến mức khiến người ta không thể nào từ chối.

Văn Dã: "Được."

Cô lại bật cười, đôi mắt ướt át cong lên, dễ dỗ dành đến mức khiến người ta bó tay.

Văn Dã cầm lấy một chai nước khoáng, chỉ dùng một tay nên mở nắp cũng thấy phiền phức.

Anh kẹp chai nước bằng khuỷu tay phải, dùng tay trái vặn nắp ra, rồi rút mấy tờ khăn giấy, đổ nước lên làm ướt.

Lâm Diểu thấy rõ anh định làm gì, chưa đợi anh lên tiếng đã ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, vừa đẫm nước mắt vừa nở nụ cười về phía anh.

Bộ dạng ngoan ngoãn đến mức khiến người ta xót xa. Văn Dã nuốt khan, cầm khăn giấy ướt, nhẹ nhàng lau sạch vệt nước mắt trên gương mặt cô.

Anh ném giấy đã dùng vào thùng rác: "Đi thôi, chúng ta qua đó."

Vừa nói xong, anh định cất bước thì cảm giác được bàn tay nhỏ bé mềm mại nắm lấy tay trái đang thả bên người. Anh sững lại, bước chân cũng khựng theo.

Hai má Lâm Diểu bỗng nhiên hơi đỏ. Rõ ràng trước đây còn từng hôn nhau, vậy mà bây giờ chỉ mới nắm tay thôi lại thấy ngại ngùng.

"Còn đứng đó làm gì, mau qua đi, đừng để họ đợi lâu." Cô cúi đầu, nói nhanh như đang che giấu điều gì.

Lực kéo của cô nhỏ đến mức Văn Dã dễ dàng có thể rút tay ra, nhưng rõ ràng tay trái của anh vẫn lành lặn, vậy mà lại như không thể dùng chút sức nào.

Mãi đến khi đi tới cửa phòng bao, Văn Dã dừng bước, đối diện với ánh mắt vừa khó hiểu vừa không hài lòng của cô gái nhỏ, anh nhắc nhở: "Lúc mới vào, anh nói mình là anh trai em."

Lâm Diểu chợt nhớ ra, vội buông tay. Nếu không, để người khác nhìn thấy lại phải giải thích một hồi.

Trong phòng ánh sáng mờ mờ, đôi mắt cô vẫn còn hơi đỏ, nhưng không ai phát hiện. Cô cùng Văn Dã ngồi xuống, nghe Tô Viễn Châu giải thích luật chơi cho cô và mấy đồng nghiệp chưa biết chơi. Mọi người lại tiếp tục vui vẻ suốt hơn hai tiếng, mãi đến mười hai giờ mới tan cuộc.

Cả nhóm ra đến cửa quán bar mới phát hiện trời đổ mưa xối xả từ lúc nào. Một số người bán hàng rong nhân cơ hội này tranh thủ bày bán những chiếc ô nhựa chất lượng kém nhưng có giá tận ba mươi tệ một chiếc.

Không còn cách nào khác, ai nấy đều phải quét mã thanh toán để mua. Các đồng nghiệp nam phần lớn đều lái xe đến, họ bung ô ra, lần lượt lái xe tới trước cửa, tiện thể đưa một đồng nghiệp nữ nào đó có cùng đường về.

Văn Dã lấy điện thoại gọi xe. Xe của anh đậu ngay bên lề đường, nhưng trời mưa lớn như vậy, đường lại trơn, lái xe một tay rất dễ xảy ra tai nạn.

Hơn nữa, vì trời mưa, nhu cầu đặt xe qua Didi tăng cao, nên mãi mà vẫn chưa có tài xế nào nhận chuyến.

Một chiếc Bentley màu đen chầm chậm tiến lại, Trần Thụ Dư che ô bước xuống xe, nhìn ba người đang đứng đợi xe: "Để tôi đưa các cậu về đi."

Lâm Diểu cảm ơn rồi lắc đầu: "Không cần đâu, Văn Dã đã gọi xe rồi."

"Giờ này rồi, trời lại đang mưa lớn như vậy, chờ thêm nửa tiếng nữa cũng chưa chắc gọi được xe." Trần Thụ Dư mỉm cười: "Chỉ là chuyện đạp chân ga thôi mà, chúng ta đã là bạn học nhiều năm rồi, sao cậu cứ khách sáo mãi thế?"

Câu này khiến Lâm Diểu hơi ngại nếu từ chối thêm. Khương Tư Duyệt lén kéo tay cô, nhỏ giọng khuyên: "Hay là chúng ta nhận lời cậu ấy đi."

Lâm Diểu không đồng ý, tất nhiên Khương Tư Duyệt cũng không dám mặt dày leo lên xe. Hơn nữa, đây là Bentley đấy, cả đời cô còn chưa từng ngồi thử!

Lâm Diểu lại quay sang hỏi ý kiến Văn Dã. Văn Dã cất điện thoại, ánh mắt đen láy nhìn Trần Thụ Dư: "Cảm ơn."

Không cần để cô gái nhỏ đứng dầm gió lâu như vậy, ngày mai cô còn phải đi làm, về trễ quá sẽ không nghỉ ngơi tốt được.

Anh ngồi vào ghế phụ, Lâm Diểu và Khương Tư Duyệt ngồi phía sau.

Vừa đặt lưng xuống, Khương Tư Duyệt đã không kiềm chế được mà trầm trồ đầy ngưỡng mộ: "Quả nhiên là Bentley, ngay cả đệm ngồi cũng là cái thoải mái nhất tôi từng thấy!"

Lâm Diểu và Văn Dã không nói gì.

Khương Tư Duyệt lại tiếp tục trò chuyện với Trần Thụ Dư. Khi biết cậu chỉ còn một năm nữa là hoàn thành chương trình sau tiến sĩ tại Cambridge, cô lập tức bày tỏ sự ngưỡng mộ đến mức cúi rạp cả người, không tiếc lời tung hô đầy chân thành.

Chủ đề theo dòng chảy tự nhiên mà tiếp tục, cô lại hỏi về dự định tương lai của cậu: "Vậy sau này bác sĩ Trần sẽ tiếp tục ở lại Anh, hay sẽ chọn về nước?"

"Có lẽ sẽ về nước." Trần Thụ Dư dừng lại một chút, ánh mắt khẽ nâng lên, qua gương chiếu hậu nhìn về ghế sau, cũng vừa vặn chạm vào đôi mắt đen thẳm của người đàn ông ở ghế phụ.

Cậu ta khẽ cười, tiếp tục nói: "Hơn nữa, cô gái mà tôi đã thích suốt nhiều năm cũng đang ở trong nước."

Lời này vừa thốt ra, bầu không khí trong xe lập tức trở nên khác hẳn. Khương Tư Duyệt nhanh chóng hiểu ra, lập tức trêu chọc một tiếng đầy ám muội, ánh mắt tràn ngập sự tinh nghịch nhìn chằm chằm vào mặt Lâm Diểu.

Lâm Diểu dù có chậm hiểu đến đâu thì lúc này cũng nghe ra được ẩn ý trong lời cậu ta nói, cô khẽ nhíu mày, có chút không vui.

Trước giờ hai người vẫn duy trì mối quan hệ như những người bạn bình thường, ranh giới luôn rõ ràng như nước với lửa. Cô vốn nghĩ cậu ta đã sớm buông bỏ tình cảm đó từ lâu.

Bây giờ cậu ta lại bất ngờ nói ra những lời này, quan trọng hơn là—Văn Dã cũng đang ở đây.

Thế nhưng, cậu ta không nói thẳng tên cô ra, mà cô cũng không thể tự mình lao vào xác nhận rằng cô chính là cô gái mà cậu ta thích. Ngay cả cơ hội để từ chối rõ ràng cũng không có, điều này khiến cô cảm thấy rất phiền lòng.

Trời mưa, xe chạy chậm, phải mất hai mươi phút mới đến chỗ ở của Văn Dã. Dù gì cũng đã làm phiền cậu ta, trước khi xuống xe, Lâm Diểu vẫn lễ phép nói lời cảm ơn.

Văn Dã giương chiếc ô nhựa trong suốt, nhưng chưa đi được mấy bước, cô gái nhỏ dưới ô đã đẩy cán ô về phía anh, giọng điệu có chút bất mãn, phụng phịu nói: "Anh cầm cho đàng hoàng vào."

Chiếc ô vốn nghiêng về phía cô nay được chỉnh lại ngay ngắn, che chắn cho cả hai người.

Cô chủ động khoác lấy cánh tay anh, tựa sát vào, đôi mắt cong cong, nở nụ cười dịu dàng: "Như vậy thì cả hai chúng ta đều không bị ướt."

Lâm Diểu không biết Văn Dã có hiểu được ẩn ý trong lời nói của Trần Thụ Dư hay không. Từ lúc xuống xe đến khi vào thang máy, cô vẫn luôn suy nghĩ, cuối cùng quyết định nói rõ với anh.

Cô không muốn giữa hai người còn tồn tại bất kỳ hiểu lầm nào.

"Lúc nãy, khi Trần Thụ Dư lái xe, cậu ta nhắc đến một cô gái. Em nghĩ... rất có thể người đó là em."

Câu này nghe có vẻ hơi tự luyến, khiến Lâm Diểu có chút ngượng ngùng. Khi chạm phải đôi mắt đen láy của người đàn ông, hai má cô lập tức nóng bừng.

"Nhưng từ đầu đến cuối, em chưa từng có ý gì với cậu ta cả. Em sẽ tìm cơ hội nói rõ ràng với cậu ta sớm nhất có thể."

May mà vừa dứt lời, thang máy cũng đến nơi, chấm dứt luôn chủ đề đầy lúng túng này. Lâm Diểu thở phào nhẹ nhõm, đi ra trước, lấy chìa khóa mở cửa.

Cô vào phòng tắm trước, còn Văn Dã cũng tắm qua trong nhà vệ sinh ngoài phòng khách. Đương nhiên, anh tắm xong trước, nhưng chưa được bao lâu, cửa phòng đã vang lên hai tiếng gõ nhẹ.

Lâm Diểu ôm chiếc gối của mình đứng trước cửa. Vừa thấy cửa mở ra, cô lập tức nói ra lý do đã chuẩn bị từ trước, không để Văn Dã có cơ hội thắc mắc: "Em vừa thấy một con gián trong phòng, em không dám ngủ ở đó nữa."

Vì nói dối nên cô có chút chột dạ, tốc độ nói nhanh hơn bình thường, ánh mắt cũng lảng tránh vài lần. Nhưng như vậy còn đỡ hơn là thẳng thừng nói "Em muốn ngủ với anh."

Như thế thì quá không biết giữ kẽ rồi.

Mặc dù... trước đây họ cũng từng ngủ chung không ít lần, nhưng dù gì cũng đã xa nhau bảy năm rồi mà.

Văn Dã nhìn cô bằng đôi mắt đen láy: "Mai anh đi mua thuốc diệt côn trùng xịt phòng em. Tối nay, em cứ ngủ ở đây trước đã."

Đạt được điều mình mong muốn, Lâm Diểu hài lòng đi theo anh vào phòng. Nhưng vừa đặt chiếc gối trong lòng xuống giường anh, cô đã thấy Văn Dã nhấc gối và chăn của mình lên, đi ra phòng khách, đặt xuống ghế sô pha rồi cũng định nằm xuống đó.

"Anh có ý gì đây?" Cô đi dép lê lộp cộp chạy đến trước ghế sô pha, vừa tức vừa tủi thân cắn môi.

Văn Dã đứng dậy, ngoài ban công sấm chớp rền vang.

Anh nhìn cô gái nhỏ đang phồng má tức giận, cổ họng khẽ động, giọng nói khô khốc: "Diểu Diểu, anh nghĩ chúng ta vẫn nên giống như trước... tiếp tục làm anh em thì hơn."

Lâm Diểu như nghe được chuyện hoang đường nhất thế gian, đôi mắt mở tròn kinh ngạc. Lại thấy anh thực sự nghiêm túc bày ra dáng vẻ một người anh trai, còn chân thành đưa ra lời khuyên về chuyện chọn bạn đời của cô.

"Trần Thụ Dư... thật ra cũng rất tốt." Giọng anh khàn khàn, ngữ điệu nghiêm túc, "Học vị tiến sĩ của Cambridge, cha là doanh nhân có danh tiếng mà ngay cả anh cũng từng nghe qua, mẹ là nghệ sĩ biểu diễn tài năng và đức độ. Cậu ấy chọn trở về nước phát triển vì người bà đã già yếu, chứng tỏ là người có hiếu, nhân phẩm chắc chắn không có vấn đề gì."

Tất cả điều kiện bên ngoài của cậu ta đều tốt hơn anh cả trăm, cả ngàn lần.

Còn anh, ngay cả một người bình thường lành lặn cũng không phải. Một tay không đủ sức mở nắp chai nước khoáng, cứ đến ngày mưa là không thể lái xe, còn có vô số bất tiện trong cuộc sống...

Cô ấy vẫn còn nhỏ, mới bước ra khỏi tháp ngà*, có những chuyện thực tế vẫn chưa nhìn thấu. Nhưng những năm qua, anh đã sớm trải qua thời kỳ tuổi trẻ nhiệt huyết trong quá trình bươn chải giữa xã hội.
(*Tháp ngà là tháp làm bằng ngà; ví cái thế giới cao siêu, xa vời của những tri thức sách vở và ý nghĩ chủ quan, nơi mà trong đó người trí thức, văn nghệ sĩ náu mình, thoát li thực tế đời sống.)

Những điều nghe có vẻ tầm thường và thực dụng kia, thực ra lại vô cùng quan trọng trong hôn nhân. Bởi vì 90% vấn đề trong cuộc sống đều có thể giải quyết bằng tiền, hoặc nói đúng hơn là bằng đủ nhiều tiền.

Ví dụ như lần cô ấy bị bệnh, nếu anh có nhiều tiền, có nhiều mối quan hệ, thì ngay từ đầu anh đã có thể đưa cô ấy ra nước ngoài, tìm bác sĩ giỏi nhất để phẫu thuật.

Chứ không phải như khi đến thủ đô, vì lo lắng chuyện tiền bạc mà hai người phải chen chúc trong một khách sạn nhỏ hẹp với hệ thống sưởi gần như vô dụng, nửa đêm cô còn bị lạnh đến mức chân tê cóng.

Những cảnh ngộ tương tự như thế, anh không muốn để cô phải trải qua thêm một lần nào nữa.

Văn Dã khàn giọng, khó khăn nói: "Cậu ấy còn thích em nhiều năm như vậy, chứng tỏ cũng là người si tình."

Lâm Diểu nghe anh tiếp tục viện lý do, tức đến mức bật cười.

Cô hếch cằm lên, tức giận lật lại chuyện cũ: "Mới vài tiếng trước chúng ta còn ôm nhau, còn nắm tay nữa đấy. Anh nói xem, có anh trai em gái nào lớn rồi mà còn làm mấy chuyện như vậy không?"

Văn Dã sững người, kìm nén mọi cảm xúc, rồi nghiêm túc hứa với cô: "Sau này anh sẽ chú ý, sẽ không làm những chuyện vượt quá giới hạn nữa."

Lâm Diểu thật sự muốn cắn anh thêm một cái nữa.

Cô trừng mắt nhìn anh, dứt khoát buông lời tuyệt tình: "Hoặc là anh làm bạn trai em, hoặc là từ nay chúng ta chính là người xa lạ, đến Tết cũng không nhắn tin hỏi thăm. Cho anh ba ngày suy nghĩ cho kỹ."

Cô còn cố ý nghiêm mặt nhấn mạnh: "Lần này em nói được làm được, tuyệt đối không thất hứa như trước nữa."

Trước khi đi, vẫn thấy không cam lòng, Lâm Diểu giẫm mạnh lên chân anh hai cái rồi mới quay phắt người vào phòng ngủ của anh, đóng cửa cái rầm.

Cô chính là muốn chiếm tổ chim khách!

Ai bảo anh có giường êm không ngủ, lại cứ chọn nằm cái ghế sô pha cứng ngắc kia chứ!

Văn Dã nằm trên sô pha, mắt mở trừng trừng nhìn cơn mưa ngoài ban công trút xuống ào ào, trong lòng đầy tự trách và áy náy. Sao anh lại đáng ghét đến thế, hết làm cô khóc lại khiến cô tức giận.

Đến hơn ba giờ sáng, cơn mưa cuối cùng cũng tạnh, màn đêm tĩnh lặng trở lại. Trong phòng ngủ cũng yên ắng, chắc cô nhóc đã ngủ say rồi.

Anh vẫn không chợp mắt được.

Lựa chọn này... thực sự quá khó khăn.

Anh không nỡ biến cô thành người xa lạ, nhưng cũng không nỡ để cô đến năm ba mươi, bốn mươi tuổi rồi hối hận như nhiều người phụ nữ đã kết hôn lâu năm. Hối hận rằng nếu năm xưa không bị tình yêu làm mờ mắt, mà chọn một người có điều kiện tốt hơn thì đã tốt biết bao...

Ở nơi họ từng sống trước đây—khu vực đã bị dỡ bỏ—anh đã chứng kiến và nghe thấy quá nhiều những lời oán trách như vậy.

Văn Dã gối đầu lên cánh tay trái, thở dài, trong đầu bắt đầu tính toán số tiền trong tài khoản ngân hàng, lợi nhuận hàng tháng của quán bar, giá trị căn nhà này trên thị trường hiện nay, và số tiền có thể thu về nếu sang nhượng quán bar...

Năm rưỡi sáng, bầu trời ngoài kia mới chỉ lộ ra một chút ánh sáng xanh xám của bình minh. Văn Dã nhẹ nhàng vào phòng tắm, rửa mặt qua loa, cầm theo điện thoại rồi ra ngoài, bắt một chiếc taxi đến khu phố họ từng sống trước đây.

Ở đó có một tiệm bánh bao lâu đời mà cô gái nhỏ từng rất thích ăn.

Anh mua thêm vài món khác, về đến nhà lúc sáu rưỡi. Nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, Văn Dã đặt bữa sáng lên bàn ăn, sắp xếp gọn gàng rồi ngồi xuống chờ Lâm Diểu ra ăn.

Lâm Diểu nhanh chóng chỉnh trang lại mình, buộc tóc đuôi ngựa thấp trước gương, nhét điện thoại vào chiếc túi vải rồi khoác lên vai, bước ra khỏi phòng.

Vừa ra đến nơi, cô lập tức ngửi thấy mùi bánh bao quen thuộc và hấp dẫn, chóp mũi khẽ động, nhưng vẫn không hề liếc mắt, chỉ lặng lẽ đi đến cửa, đổi giày.

Văn Dã bước tới, nhẹ giọng dỗ dành: "Diểu Diểu, ăn sáng trước rồi hãy đi làm."

Lâm Diểu giữ nguyên khuôn mặt lạnh lùng, không ngẩng đầu lên mà tiếp tục đi giày: "Trước khi anh suy nghĩ rõ ràng, chúng ta chỉ là những người xa lạ sống chung dưới một mái nhà."

Cô hừ một tiếng, mạnh miệng nói: "Tôi không tùy tiện ăn đồ của người lạ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.