Tầng học nghiệm.
Cách giờ vào học còn hơn mười phút nữa, nhưng thầy giám thị phòng thí nghiệm vẫn chưa tới, cả tầng học im ắng vắng lặng.
Nhà vệ sinh phía cuối hành lang vẳng lại tiếng nhạc nho nhỏ.
Sầm Thanh Nguyệt núp trong buồng vệ sinh xa nhất, những ngón tay sơn bóng lưới nhanh trên màn hình điện thoại, một lần nữa làm mới các bình luận dưới bài đăng ẩn danh trên tường, sắc mặt cô ta càng lúc càng khó coi.
Dưới phần bình luận không giống như Sầm Thanh Nguyệt tưởng tượng rằng mọi người sẽ một chiều chỉ trích Dụ Kiến, mà có rất nhiều người tò mò về danh tính của người đăng bài.
Đồ con nhỏ hoang dã!
Sao lại có nhiều người bênh vực nó thế!
Sầm Thanh Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, cô ta sợ mở nick ẩn danh bình luận sẽ bị lột mặt nạ, chỉ có thể càng đọc càng tức giận tức thì ném luôn cái điện thoại mới mua sáng nay xuống đất một cái rầm. Khi nhặt lên thì đã không mở máy được nữa.
Sầm Thanh Nguyệt tức đến mức khó thở.
Nhất thời không nghĩ ra được chiêu nào hay hơn, cô ta ném điện thoại vào thùng rác, mở chốt buồng vệ sinh, đẩy cửa ra.
Nhưng cửa không mở được.
Sầm Thanh Nguyệt đẩy liên tục hai lần, cảm thấy dường như có thứ gì đó chặn lại bên ngoài, cô ta lập tức hoảng hốt: "Ai đấy! Ai ở bên ngoài! Mau mở cửa cho tôi!"
Cô ta đập cửa buồng vệ sinh bộp bộp.
Bên ngoài, Dụ Kiến im lặng đứng đó, cho đến khi giọng Sầm Thanh Nguyệt mang theo vẻ nức nở, cô mới bình tĩnh lên tiếng: "Chị."
Đây là lần đầu tiên kể từ khi trở lại nhà họ Sầm, Dụ Kiến chủ động gọi Sầm Thanh Nguyệt.
Tiếng đập cửa thoáng dừng lại một: "Dụ Kiến?"
"Mở cửa cho tao! Đồ đê tiện!" Tiếp theo, Sầm Thanh Nguyệt càng phát điên hơn: "Chờ về nhà tao sẽ nói cho bố mẹ biết! Bắt mày quay lại trại trẻ mồ côi! Suốt đời mày đừng hòng bước chân vào nhà họ Sầm lần nữa!"
Dụ Kiến không lên tiếng, để mặc Sầm Thanh Nguyệt vừa đá cửa vừa phát khùng, cho đến khi đối phương cuối cùng cũng mệt mỏi im miệng, cô mới bình tĩnh nói tiếp: "Vậy chị có thể thử xem, xem xe có ai tin lời chị nói không."
Giọng cô rất nhẹ, ngữ điệu bình thản, không nghe ra cảm xúc gì.
Sầm Thanh Nguyệt giật thót.
Cô ta nào dám đi tố cáo.
Nói ra thì chuyện này ban đầu là do chính cô ta gây ra, nếu bị Phương Thư Nghi biết được chắc chắn sẽ bị rầy la cô ta thậm tệ.
Hơn nữa từ khi đứa em gái xa lạ này quay về nhà họ Sầm, cô ta đã liên tục bị mắng vì đối xử tệ bạc với đối phương.
"Mày dám!" Sầm Thanh Nguyệt sợ hãi trong lòng, nhưng vẫn cố làm ra vẻ cứng rắn: "Mày chỉ là đứa đi ra trại trẻ mồ côi mà thôi! Mày còn không được đổi họ! Chỉ có tao mới là con gái nhà họ Sầm!"
Quả thực vợ chồng nhà họ Sầm không hề đề cập việc đổi tên cho Dụ Kiến.
Nhà vệ sinh im bặt trong nháy mắt, khô lạnh đến rợn người.
Vòi nước không được vặn chặt, những giọt nước rỉ ra nhỏ từng giọt trên gạch lát, phát ra âm thanh tí tách nho nhỏ nhưng rõ ràng, như muốn kéo dài sự im lặng khó nhịn này.
Trì Liệt đứng ngoài cửa, cau mày.
Anh không vội đi vào trong, chờ một lúc, không nghe Dụ Kiến đáp lại, anh đang định bước vào.
"Đúng vậy."
Giây tiếp theo, giọng nói bình tĩnh của Dụ Kiến khiến anh dừng lại.
"Tôi chỉ là đứa trẻ lớn lên trong trại mồ côi, vậy cớ gì chị còn đến chọc tức tôi?"
Giọng cô nhẹ nhàng, mềm mại, kèm theo một chút bình thản, nhưng vẫn toát lên sự ôn hòa như mọi khi.
Nhưng Trì Liệt bỗng cảm thấy tóc gáy dựng đứng.
Giống như có một dòng điện chạy qua vậy.
Anh đã sớm biết Dụ Kiến không phải cô gái ngây thơ vô hại như vẻ ngoài, nhưng khi cô thực sự giơ lên móng vuốt nhỏ nhọn, lộ ra hàm răng sắc bén trắng muốt, để lộ vẻ cảnh giác thận trọng, anh vẫn không tránh khỏi cảm thấy tim mình hơi ngứa ngay.
Giống như bị cắn nhẹ một cái vậy.
Chàng trai nhướng mày, không tiếp tục nghe lén nữa, anh nhẹ bước đi về phía đầu hành lang bên kia.
Trong buồng vệ sinh, Sầm Thanh Nguyệt sững sờ.
Cô ta quên mất, em gái mình lớn lên ở khu phố cũ. Khu phố cũ là nơi như thế nào? Nơi đó không thiếu những đứa trẻ bỏ học lang thang, chỉ cần nhìn không vừa mắt đã có thể lao vào đánh nhau. Dụ Kiến sống ở đó hơn mười năm, chắc chắn có vài ba người bạn trai thường xuyên gây gổ đánh lộn trên phố, học được rất nhiều mánh khóe bắt nạt người khác.
Sầm Thanh Nguyệt quen được nuông chiều, tính tình nóng nảy nhưng côn ta vốn là kẻ nhút nhát.
Cô ta hoảng sợ vì những viễn cảnh mà mình tạo ra, nấc lên vài tiếng rồi ngồi bệt xuống sàn, khóc lớn thành tiếng.
Dụ Kiến nhíu mày nhẹ.
Cuối cùng, cô không để ý Sầm Thanh Nguyệt đang khóc lóc nức nở, bước tới hai bước, nhấc cây lau nằm chắn ngang cửa buồng vệ sinh lên, cất trở lại góc tường, mở vòi nước rửa tay.
Rửa tay xong, Dụ Kiến vặn chặt vòi nước lại.
Khi đi ra khỏi nhà vệ sinh, cô quay đầu lại: "Đây là lần cuối cùng đấy."
Sầm Thanh Nguyệt lập tức khóc to hơn.
Lối ra ở đầu hành lang bên kia, Dụ Kiến đi về hướng cửa thang máy, khi đi ngang qua lối cầu thang thì bất chợt nghe một tiếng cười nhẹ.
"Cô cũng lợi hại thật đấy."
Giọng trầm ấm hơi khàn của chàng trai trẻ vang lên.
Dụ Kiến dừng bước.
Ngón tay buông thõng bên hông vô thức nắm chặt, vài giây sau, cô xoay đầu lại, mặt không cảm xúc: "Đó là nhà vệ sinh nữ."
Anh vậy mà dám chạy tới nhà vệ sinh nữ để nghe lén nữa chứ?
Trì Liệt ngồi trên cầu thang, hai chân dài dang rộng, một tay chống sàn, một tay đặt lên đầu gối, hoàn toàn không coi lời công kích của Dụ Kiến là chuyện lớn: "Tôi có đi vào đó đâu."
Anh cũng không đứng dậy, giữ nguyên tư thế đó, ngẩng mặt nhìn cô, đôi mày hơi nhướn lên: "Xong rồi à?"
Dụ Kiến khó hiểu: "Còn gì nữa."
Cô đâu thể thực sự nhốt luôn Sầm Thanh Nguyệt trong buồng vệ sinh, cũng đâu thể bắt chước những kẻ bắt nạt ở trường, dội nước lạnh, ném rác rưởi vào đó để ‘thưởng thức’ sự xấu hổ thảm hại của đối phương.
Dụ Kiến sẽ không làm những chuyện như vậy.
Đôi mắt hạnh của cô trong veo, nhìn thẳng vào anh, dường như giờ này cô đã trở lại vẻ mềm mại ôn hòa như thường ngày.
Nhưng đuôi mắt cô hơi nhếch lên, thoáng lộ chút sắc bén thường ngày khó nhận ra.
Trì Liệt khẽ nhếch mép: "Ừ, làm tốt lắm."
Ánh mắt anh hiếm khi mang ý cười, liếc nhìn cô một cái lười biếng, bàn tay đặt trên đầu gối buông thõng, có thứ gì đó rơi xuống từ tay anh, lăn từng nhóm xuống cầu thang, phát ra âm thanh lộc cà lộc cộc, lăn tới bên chân Dụ Kiến.
Cô hạ mắt nhìn, bên cạnh đôi giày trắng của mình là vài viên bi thủy tinh.
Chỉ là những viên bi phổ thông bình dị, bên trong lõi thủy tinh trong suốt là họa tiết màu sắc. Được những tia nắng sớm mùa Hè chiếu vào, phản xạ ánh sắc rực rỡ.
Dụ Kiến cúi xuống nhặt viên bi lên: "Anh thích cái này à?"
Cô không khỏi nhìn Trì Liệt ngồi trên cầu thang thêm vài lần, nét mặt chàng trai sâu sắc, đôi mày rậm, thái độ lạnh nhạt xa cách, không ngờ lại còn có chút trẻ con.
Trì Liệt nghiêng đầu, giọng đều đều: "Không thích."
Tuy miệng thì nói vậy nhưng anh vẫn đứng dậy, đi tới trước mặt Dụ Kiến, lấy hết toàn bộ viên bi từ tay cô đi.
Không để sót viên nào.
Dụ Kiến: "..."
Bỏ đi.
Cô đâu phải Thỏ hay Đại Hổ, chưa trẻ con đến mức tranh giành vài viên bi với anh.
Trì Liệt bỏ viên bi vào túi áo, không ngồi xuống nữa mà lùi lại hai bước, dựa vào lan can cầu thang.
Anh hạ mắt nhìn Dụ Kiến: "Nếu Sầm Thanh Nguyệt phản ứng lại thì cô chuẩn bị làm gì?"
Anh buông một câu không đầu không đuôi làm Dụ Kiến ngạc nhiên, nhưng cô nhanh chóng hiểu ý Trì Liệt.
Cô cắn môi, siết chặt tay: "Không làm gì cả."
Nếu Sầm Thanh Nguyệt thông minh hơn một chút, sẽ dễ dàng nhận ra câu "Họ sẽ không tin chị đâu" lúc nãy trong nhà vệ sinh chỉ là lời nói suông vô căn cứ, không có khả năng thuyết phục.
Hoàn toàn không đáng để hoảng sợ, khóc lóc.
Sầm Bình Viễn và Phương Thư Nghi có vẻ thiên vị Dụ Kiến hơn, nhưng thực chất vẫn quan tâm đến Sầm Thanh Nguyệt đứa con gái họ nuôi từ nhỏ nhiều hơn.
Điều này cũng không có gì kỳ lạ, con mèo con chó sống chung hơn mười năm còn thân thiết huống chi là con người.
Có lẽ họ không phải không yêu Dụ Kiến, chỉ là yêu Sầm Thanh Nguyệt nhiều hơn thôi.
"Nếu cô ấy thực sự đi tố cáo, thì cũng chẳng sao." Dụ Kiến hít nhẹ một hơi, bình tĩnh nói: "Cùng lắm thì tôi phải quay về trường cũ học thôi."
Nhà họ Sầm đã nhận Dụ Kiến làm con nuôi, bọn họ chắc chắn để cô quay lại trại trẻ mồ côi, quay lại trường học cũ ở khu phố cũ hẳn là kết quả tồi tệ nhất rồi.
Trì Liệt im lặng một lúc, lạnh lùng cười khẩy: "Tầm nhìn của cô cũng rất thoáng đấy."
Giọng điệu của chàng trai vẫn vẻ kiêu ngạo và khinh thường như thế nhưng Dụ Kiến không tức giận, cô nghe ra được, anh không có ý xấu cũng không cố ý chế nhạo cô.
Nói thật, người này thật quá kỳ lạ.
Anh luôn biết cách nói những lời tốt đẹp một cách khó nghe, khiến người khác tức đến phát điên.
Nhắc tới việc quay lại trường học ở khu phố cũ, mi mắt Dụ Kiến run run, cô chợt nhớ ra một chuyện khác liên quan đến khu phố cũ.
Cô ngước nhìn Trì Liệt.
Rõ ràng gần đây anh nghỉ ngơi không được tốt, dưới mắt có quầng thâm đen rõ rệt, làn da trắng bệch lạnh lẽo của anh càng làm quầng thâm mắt sâu thêm, thậm chí nhìn như có vẻ bị bầm.
Thấy cô nhìn sang, anh không tránh né, đôi mắt đen thẳm thẳng thắn đối diện với ánh mắt của cô.
Không lay chuyển, không nhượng bộ chút nào.
"Anh...ừm..." Dụ Kiến bỗng không biết nên nói gì tiếp theo, cô đổi hướng nhìn, ấp úng một lúc, cuối cùng quyết định không vòng vo: "Tôi có một thẻ xe buýt theo mùa vẫn còn hạn sử dụng, giờ không dùng nữa, tuần sau tôi sẽ mang cho anh."
Dụ Kiến không lừa Trì Liệt, cô thực sự có một thẻ xe buýt còn hạn mà giờ không dùng đến.
Đó là phần thưởng cho kỳ thi kết thúc học kỳ trong học kỳ trước, tổng cộng cô được nhận ba thẻ, Dụ Kiến đã tặng một thẻ cho viện trưởng Trình, còn lại hai cái cô giữ lại cho trại trẻ mồ côi. Nhưng các thầy cô bận chăm sóc trẻ con, nên thường không ra ngoài nhiều, chỉ dùng thẻ đó vài lần.
Trước đây, Dụ Kiến sẽ không nói thẳng như vậy.
Cô hiểu tính khí Trì Liệt, cứng đầu, cố chấp và rất khó thay đổi.
Nhưng nếu cứ thế này, chưa kể đến việc học tập, Dụ Kiến cảm thấy cô sẽ sớm nghe tin anh qua đời vì kiệt sức.
Dù sao cũng không ai chịu nổi chỉ ngủ 2-3 tiếng mỗi ngày.
Dụ Kiến nói nhanh rồi cúi đầu xuống, chờ Trì Liệt từ chối cô một cách khó chịu.
Hành lang im lặng một lúc, hơn mười giây, cả hai không nói gì, yên lặng đến lạ thường.
Tiếp theo, tiếng cười trầm thấp của chàng trai vang lên trong không gian tĩnh mịch.
"Sắp đến giờ học rồi." Anh vươn tay, thô bạo xoa đầu cô: "Cô vào lớp đi."
Trì Liệt chẳng hề vội vàng quay lại lớp học.
Anh thong thả đút tay túi quần, dọc theo hành lang, đi ngược trở lại nhà vệ sinh. Anh vẫn không bước vào, chỉ tựa người vào bức tường ốp gạch bên ngoài.
Nhớ lại ánh mắt mở to tràn đầy bất ngờ của Dụ Kiến lúc nãy, Trì Liệt khẽ nhếch mép, lộ nụ cười không rõ ràng.
Anh chắc chắn nếu không phải sức mạnh của hai người chênh lệch quá lớn, lúc nãy cô nhóc kia hẳn đã lao vào đánh anh, chứ không phải chỉ tức giận đến mặt mày đỏ bừng rồi giậm chân bỏ đi như vậy.
Cô bé này thật thú vị.
Bên ngoài dịu dàng nhưng bên trong cứng rắn.
Trong buồng vệ sinh, Sầm Thanh Nguyệt vẫn thỉnh thoảng nấc lên một tiếng.
Trì Liệt cũng chẳng vội vã, anh vô cùng kiên nhẫn chờ đợi ở hành lang, cho đến khi Sầm Thanh Nguyệt cuối cùng cũng khóc hết nước mắt, mới lên tiếng gọi cô.
Gương mặt tái nhợt của Sầm Thanh Nguyệt lập tức càng trắng bệch hơn: "Anh... Anh làm gì thế!"
Cô ta nhìn chằm chằm và chàng trai đang tựa vào tường.
Anh đang mặc đồng phục truyền thống màu xanh trắng của trường trung học Nhất Trung, hầu hết mọi người mặc lên đều toát lên khí chất học tập nghiêm túc của học sinh.
Trì Liệt không thay đổi trang phục gì, chỉ mặc áo sơ mi tay ngắn và quần dài màu xanh trắng đồng bộ, có lẽ do trời nóng, ống quần xắn lên một chút, lộ ra mắt cá chân trắng nhợt.
Cúc áo được cài qua loa, buông lỏng, bộ ra xương quai xanh rõ ràng.
Anh liếc mắt nhìn sang, đuôi mắt hơi nhếch lên, gương mặt nhợt nhạt của anh nửa ẩn trong bóng râm, nửa lộ ra ngoài ánh nắng.
Trên mặt cười mà không phải cười, lộ vẻ nguy hiểm.
Trì Liệt lướt nhìn Sầm Thanh Nguyệt, anh nói bằng giọng đều đều: "Về nhà rồi không được phép tố cáo."
Sầm Thanh Nguyệt thở d.ốc.
"Mày với nhỏ con hoang đó có qun dệ gì! Tao sẽ tố cáo đấy mày làm gì tao!" Sầm Thanh Nguyệt tức giận hét lên: "Mày tưởng mày sai khiến được tao chắc?"
Không ngờ Trì Liệt lại đứng về phía Dụ Kiến, Sầm Thanh Nguyệt tức tối, định chửi thêm thì Trì Liệt bất ngờ đưa tay ra.
Không phải đánh người, anh chỉ lấy tất cả những viên bi thủy tinh trong túi ra, một cách chậm rãi, đặt lên lòng bàn tay.
Nhiều hơn rất nhiều so với vài viên mà Dụ Kiến vừa thấy lúc nãy, những viên bi nằm trên lòng bàn tay trắng nhợt của, chen chúc nhau, đón tia nắng chiếu vào lấp lánh những màu sắc rực rỡ.
"Nếu cô dám tố cáo." Trong muôn vàn màu sắc ấy Trì Liệt nhẹ giọng: "Tôi sẽ bắt cô ăn hết những viên bi này."
Nói xong, anh thả tay ra.
Trong hành lang yên tĩnh, hơn mười viên bi thủy tinh rơi xuống sàn lộp cộp, lăn xa.