Chó Điên - Giang Hữu Vô

Chương 18:




Anh thực sự rất miễn cưỡng, Trì Liệt cau mày, vẫy tay cực kỳ qua loa, chẳng giống đang tạm biệt, mà giống như đang đuổi người.

Trông rất đáng sợ.

Trì Liệt không ngờ Dụ Kiến lại bất ngờ quay đầu lại, còn Dụ Kiến cũng không nghĩ anh vẫn chưa rời đi. Cô thoáng dừng lại, thấy vẻ mặt khó chịu của chàng trai, bỗng muốn cười.

Thôi được rồi.

Theo tính cách anh chưa bao giờ nói lời tạm biệt, việc hôm nay chịu vẫy tay đã rất lịch sự và nhân nhượng rồi.

Vì vậy, Dụ Kiến nở nụ cười: "Tạm biệt!"

Bóng cây mùa Hè rợp trời, gió thổi từ bến sông làm tà váy xanh nhạt của cô gái bay phấp phới. Cô đứng dưới tán cây đa, đôi mắt trong veo, sáng ngời, thẳng thắn nhìn sang, gò má cô thoáng xuất hiện một lúm đồng tiền rất nông.

Khóe môi chàng trai vô thức nhếch lên, rồi lại vội vàng ấn xuống.

Anh làm bộ thờ ơ vẫy tay về phía cô: "Đi nhanh đi."

Giọng điệu vẫn kèm theo chút bực bội và mệt mỏi, nhưng động tác thì chân thành hơn nhiều. Cơ bắp dưới cánh tay anh căng chặt, giống như trái tim trong lồng ng.ực cũng nhẹ nhàng thắt lại.

Dụ Kiến mỉm cười với Trì Liệt, rồi quay người đi.

Lần này cô thực sự bước đi, không quay đầu lại, men theo lề đường từ từ đi về trung tâm mồ côi.

Dòng sông chảy qua toàn bộ khu phố cũ chia thành ba nhánh, dòng chính theo hướng chợ dọc bờ đông chảy đi, hai nhánh còn lại đổ vào mương nước hai bên đường nam bắc.

Lưu lượng nước không lớn, mực nước rất thấp. Có nhóm trẻ em mười một mười hai tuổi ham chơi, mặc quần shorts ào xuống mương vui đùa, nước chỉ ngập đến đùi bọn chúng.

Dụ Kiến đương nhiên không lao vào chơi với bọn trẻ, những nơi có nước thực sự rất mát mẻ, cô đi một lúc thì dần tiến gần tới bờ mương.

Gió thổi mang theo hơi nước, không còn nóng nực ngột ngạt, trái lại mang một chút mát lạnh hiếm hoi của mùa Hè.

Con phố này rất dài, đi hết con phố rồi đi thêm năm phút nữa là tới ngõ nhỏ có trung tâm mồ côi.

Còn vài chục mét nữa thôi, Dụ Kiến bước nhanh.

Sắp ra khỏi ngã tư, bất ngờ vai phải cô đụng phải một lực rất mạnh, đầy ác ý và tức giận, đẩy mạnh cô một cái: "Con nhỏ chết bầm!"

Dụ Kiến không kịp phòng bị, bị đẩy mạnh loạng choạng vài bước, suýt ngã xuống mương.

Cách mặt nước chưa tới nửa bước, một đôi tay từ phía sau với tới, ấm áp và mạnh mẽ, nâng đỡ cô vững vàng.

Tiếp đó là tiếng rơi xuống nước đùng đùng.

Dụ Kiến vẫn còn hoảng hốt vì suýt chút nữa bị đẩy ngã xuống nước, trái tim đập thình thịch liên hồi, cô vô thức ôm sách quay lại, đôi mắt mở to: "Trì Liệt!"

Chàng trai đang ẩu đả với tên tóc đỏ bị đá xuống nước.

Không thể gọi là ẩu đả, thực chất là trấn áp một chiều.

Ban đầu tên tóc đỏ vẫn có thể giơ tay đánh giả bộ vài cái, vài chục giây sau đã bị Trì Liệt đá ngã xuống, giẫm chặt sau gáy, ấn thẳng xuống đáy mương đầy bùn.

Nước trong mương không sâu, không đến mức khiến một thanh niên mười bảy mười tám tuổi chết ngạt. Nhưng bùn và cỏ theo nước tràn vào miệng, tên tóc đỏ ho sặc sụa, vẫy vùng tay chân, nhưng chỉ nhận lại sức lực càng lúc càng nặng nề hung bạo hơn, không hề kiềm chế, gần như muốn giẫm nát xương hắn.

Tại sao hắn lại mù quáng thế! Sao không quan sát kỹ xem sau lưng con nhỏ chết tiệt này còn có ai nữa!

Tên điên này chắc chắn muốn nhấn chìm hắn ta!

Dụ Kiến đứng bên bờ, mắt nhìn tay chân tên tóc đỏ vung vẩy yếu dần, chân không còn đạp nữa, không khỏi thở hổn hển: "Trì Liệt!" Cô gọi tên anh một lần nữa.

Tiếp tục như thế sợ rằng sẽ gây ra án mạng.

Khoảng cách giữa mương và bờ chỉ hơn một mét, nhưng Trì Liệt dường như không nghe thấy, vẫn giẫm chân lên người tên tóc đỏ. Anh đứng im không cử động, môi mím chặt, sắc bén, như lưỡi dao mỏng.

Dụ Kiến không hề nghĩ đến chuyện váy sẽ bị dơ, cô ném sách lên bờ rồi nhảy xuống mương.

Đáy mương trơn trợt, cô suýt ngã, loạng choạng vài bước, rồi lao tới níu tay Trì Liệt, kéo anh ra sau: "Buông ra! Tên này không đáng!"

Các em nhỏ ở trung tâm mồ côi phần lớn đều từng bị bắt nạt, từng có lúc, Dụ Kiến cũng từng nghĩ, chỉ cần một con dao nhỏ, sẽ dễ dàng giải quyết vấn đề.

Bọn côn đồ đôi khi cũng làm thế, dưới mười sáu tuổi, tối đa chỉ bị nhốt vài năm, ra ngoài vẫn tiếp tục gây rối ở khu phố cũ.

Hơn nữa cô là nạn nhân, vì tự vệ mà vô ý quá tay, thậm chí còn không phải chịu trách nhiệm gì.

Nhưng Dụ Kiến không muốn trở thành người giống tên tóc đỏ.

Lo sợ không kéo nổi Trì Liệt, Dụ Kiến dùng hết sức ngay từ đầu, không ngờ chỉ một cái kéo nhẹ, đã kéo anh ra khỏi người tên tóc đỏ. Hai người lùi lại vài bước, suýt ngã ngồi xuống mương.

Dụ Kiến nắm tay Trì Liệt.

Dụ Kiện nhạy bén cảm nhận Trì Liệt có hơi bất thường.

Lần trước, cho dù trong tình trạng sức khỏe tồi tệ, bị bao vây trong hẻm nhỏ, Trì Liệt vẫn thể hiện thái độ bình thản, như thể trên đời không có gì khiến anh sợ hãi hoảng loạn. Nhưng lúc này, những ngón tay thon dài, mạnh mẽ của chàng trai đang run rẩy, thậm chí anh vô thức siết chặt tay Dụ Kiến, ngón tay nhỏ của cô bị bóp đau điếng, tưởng chừng như xương sắp gãy.

Dụ Kiến không khỏi rít lên: "Trì Liệt, anh làm sao vậy?"

Cô ngước nhìn anh.

Trì Liệt đứng im trong nước, không lên tiếng.

Mực nước mương rất cạn, còn anh cao nên chỉ ngập đến đầu gối. Nhưng do vừa mới lăn xả với tên tóc đỏ, bộ đồng phục xanh trắng đã thấm đẫm nước, dính bết vào chân, ướt sũng.

Vài nhánh cỏ nước mềm nhũn vướng trên ngực, nhỏ giọt nước xuống tận chân, trông dáng vẻ anh bây giờ rất thảm hại.

Anh hạ mắt nhìn xuống một cái, lùi lại phía sau một bước lớn.

Mặt nước bị khuấy động, bùn và cỏ dạt lên. Dòng nước trong veo ban nãy chuyển thành đục ngầu, anh nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, non nớt, đầy kinh hoàng chỉ kịp hiện lên một giây trước khi bị đè xuống đáy nước.

Nước trào lên.

Lạnh buốt, vô tận.

Bàn tay Dụ Kiến đau nhức vì bị Trì Liệt bóp, nhưng cô không dám giãy ra, chỉ có thể cắn răng chịu đựng, nhìn khuôn mặt tái nhợt của chàng trai ngày càng trắng bệch, tay siết chặt cô như đang bám lấy cọng rơm cuối cùng.

Một lúc sau, anh buông tay cô ra: "Cô có bị sao không?"

Giọng nói khàn khàn vô cùng.

Dụ Kiến lắc đầu: "Tôi không sao."

Trì Liệt gật đầu, không nói gì nữa.

Tên tóc đỏ đã chạy thoát, biến mất tăm. Trì Liệt không đuổi theo, thậm chí còn không đoái hoài tới Dụ Kiến.

Anh leo lên khỏi mương, không đụng tới chiếc xe đạp bị vứt bên bờ, một mình bước đi.

Dưới ánh nắng, Trì Liệt ướt sũng. Mái tóc đen rối bù, nhỏ giọt nước xuống trán, mỗi bước để lại một vết chân đẫm nước.

Đi được hai ba bước, giữa tiếng ve râm ran, một tiếng đùng vang lên.

Chàng trai ngã sấp xuống đất.

Trung tâm nuôi dưỡng mồ côi Ánh Dương, Trịnh Kiến Quân cau mày: "Không thấy có vấn đề gì, dấu hiệu sinh mệnh rất ổn định."

Ông lại kiểm tra Trì Liệt đang hôn mê một lần nữa, rồi quay sang Dụ Kiến: "Có chuyện gì vậy? Bọn côn đồ đó để mắt tới con à?"

Dụ Kiến lắc đầu: "Có lẽ không."

Lúc đó tên tóc đỏ không có ai đi cùng, chắc chỉ tình cờ gặp cô, nảy sinh ý định dạy dỗ. Không ngờ Trì Liệt luôn đi theo phía sau, thay vào đó hắn bị anh ấn xuống mương.

"Anh ấy khi nào tỉnh lại ạ?" Thỏ đứng bên cạnh, cẩn thận liếc nhìn Trì Liệt nằm trên giường: "Anh ấy có... "

Trịnh Kiến Quân vẫy tay: "Không đâu, nghỉ ngơi một chút là ổn thôi."

Hôm nay ông tình cờ đi ngang qua đó, trước tiên thấy một người lấm lem bùn đất chạy trối chết, sau đó thấy Trì Liệt nằm bất tỉnh trên vỉa hè, còn Dụ Kiến mới leo lên khỏi mương, loạng choạng tiến lại.

Hai đứa trẻ ướt đẫm, quần áo dính đầy bùn, rất thảm hại.

Trịnh Kiến Quân mượn chiếc xe ba gác của cửa hàng đồ kim loại bên cạnh, cùng Dụ Kiến đưa Trì Liệt về trung tâm mồ côi.

"Khi tỉnh lại bắt cậu ấy ăn uống cho đàng hoàng, đừng cứ ăn qua loa, đang tuổi lớn đừng làm liều."

Trịnh Kiến Quân có hẹn với người khác, thấy thời gian sắp đến, ông thu dọn đồ đạc. Suy nghĩ một chút, ông dặn Dụ Kiến: "Chuyện hôm nay con nên nói chuyện với viện trưởng Trình, cho dù không tố giác thì cũng nên báo một tiếng với đồn cảnh sát, để bọn họ chú ý hơn."

Ông hiểu tâm lý không muốn gây phiền phức cho người lớn của các em, cũng hiểu hành vi bắt nạt khó có thể ngăn chặn triệt để.

Nhưng nói ra còn hơn không nói.

Dụ Kiến cảm ơn Trịnh Kiến Quân, cô tiễn ông ra tận cổng trung tâm, rồi mới quay lại phòng.

Thỏ và Đại Hổ vẫn đợi trong phòng.

"Sao anh không ăn uống đàng hoàng vậy?" Đại Hổ nghe Trịnh Kiến Quân nới, tưởng Trì Liệt bị ngất vì đói, nằm sấp bên giường nhìn mãi, mắt lim dim: "Không ngoan chút nào!"

Cậu vẫn còn nhớ mối thù bị Trì Liệt nói mình không thông minh.

Dụ Kiến không giải thích, chỉ vuốt đầu Đại Hổ: "Vậy hai đứa phải ngoan, bữa nào cũng ăn hết phần."

Đại Hổ tự hào ngẩng người: "Dạ! Bữa nào em cũng ăn ba tô lớn!"

Dụ Kiến bảo hai đứa nhỏ trông giúp Trì Liệt, còn mình đi lấy nước, ngâm quần áo bẩn hôm nay vào chậu, đổ bột giặt vào ngâm đợi lát nữa giặt sạch.

Lúc quay lại, chàng trai vẫn nhắm mắt nằm im trên giường.

Khuôn mặt Trì Liệt không còn chút máu, thậm chí còn tái nhợt hơn lúc bị đâm. Anh nhắm mắt, mạch máu xanh nhạt hiện lên rõ ràng trên mí mắt mỏng manh, môi anh mím chặt thành đường thẳng.

Trịnh Kiến Quân đã thay quần áo khô cho Trì Liệt, mái tóc đen ướt sũng cũng được Dụ Kiến lau khô cẩn thận. Cô ngồi bên giường, chợt nhớ lại hình ảnh anh đứng trong mương nước, ướt đẫm, tóc nhỏ giọt không ngừng.

Trì Liệt... sợ nước phải không?

Dụ Kiến nghĩ.

Cô đã hai lần thấy anh bất tỉnh, dù xương cốt anh cứng rắn như sắt đá, tinh thần càng cứng cỏi, ngay cả khi ngã gục vì kiệt sức cũng không lộ chút yếu đuối, vẫn mạnh mẽ hung hãn, ngoan cường bền bỉ.

Lúc này, anh chìm trong tấm nệm mềm mại, chỉ đắp một lớp chăn mỏng, nhưng trông còn mỏng manh hơn tờ giấy, gầy guộc tới mức khó nhận ra trên giường có người.

Ngực thậm chí không phập phồng, hơi thở rất nhẹ, khó nghe thấy.

Dụ Kiến canh thêm một lúc, thấy Trì Liệt vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, bèn đứng dậy đi giặt quần áo, phơi ở sân sau.

Bây giờ thời tiết nóng, phơi tới buổi tối là khô.

Khi trở về, Trì Liệt vẫn chưa tỉnh, nhưng mặt mày anh không còn tái nhợt như lúc nãy. Trái lại, thậm chí còn đỏ ửng lên một cách bất thường.

Chẳng lẽ bị sốt?

Nghĩ vậy, Dụ Kiến chậm rãi vén mái tóc đen sang một bên, đặt lòng bàn tay mình lên trán anh.

Vừa mới giặt xong quần áo nên tay cô mát lạnh. Vì thế, da trán hơi nóng của chàng trai dưới lòng bàn tay cô càng thêm nóng bỏng.

Như bị lửa thiêu.

Nóng đến mức tay cô hơi rát.

Dụ Kiến không khỏi hít một hơi, định đứng dậy lấy thuốc, không ngờ Trì Liệt vẫn nhắm mắt từ nãy đến giờ bỗng cau mày, đột ngột mở mắt.

Chát!

Tiếp đó, anh hất tay cô ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.