Chó Điên - Giang Hữu Vô

Chương 21:




Thời gian làm việc và nghỉ ngơi tại Viện phúc lợi Ánh Dương rất có quy luật.

Vừa tới 9 giờ, các bé sẽ tự động xếp hàng đi rửa mặt, dọn dẹp xong xuôi, ngoan ngoãn nằm trên giường. Đến 10 giờ, các cô giáo chủ nhiệm đúng giờ tắt đèn, tất cả chìm vào giấc ngủ dài ngọt ngào.

Đêm khuya, tiếng ve kêu trên cây bằng lăng cũng dừng hẳn.

Tòa nhà trắng xinh xắn, yên tĩnh tối đen, chỉ có một cửa sổ tầng hai lọt ra chút ánh sáng vàng ấm sau tấm rèm.

Dụ Kiến học hành bận rộn, tất nhiên không theo giờ giấc của các bé.

Như mọi khi, cô lấy đề mới mua ở hiệu sách ra, chuẩn bị làm năm mươi câu trắc nghiệm tiếng Anh rồi ngủ.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cho đến khi vài tiếng chó sủa vang lên bất chợt trong hẻm nhỏ, bút trong tay Dụ Kiến dừng lại.

Cô ngước lên nhìn đồng hồ, kim ngắn đã gần chỉ mười hai giờ, mà đề thi ngữ pháp trên tay vẫn dừng ở trang đầu tiên, còn rất xa 50 câu.

Dụ Kiến thở dài.

Không làm nữa, cô đóng sách lại, vô thức xoay nắp bút.

Lúc chiều anh rời đi quá vội vã, cô thậm chí không kịp ngăn cản. Nghĩ lại càng thấy không ổn.

Nếu thực sự có việc gấp, anh phải nói ngay từ đầu khi còn trong viện chứ, đâu cần đợi tới khi ra khỏi đồn cảnh sát mới lên tiếng.

Cuối cùng anh đi làm gì?

Dụ Kiến có chuyện trong lòng, tay dùng sức mạnh hơn, nắp bút bất ngờ bay ra, lăn lóc xuống đất.

Cô cúi xuống nhặt, khi ngẩng đầu lên, rèm cửa in bóng ánh đỏ xanh lẫn lộn nhấp nháy.

Đồng thời còn có tiếng cửa sắt gõ lớn, cùng giọng nói cố ý nhỏ đi: “Cô Trình à, tôi là Hạ Vũ của đồn cảnh sát!”

“Cô cứ ở yên đây, để con chạy ra xem thử.”

Cô Trình ngủ nhẹ giấc, vừa nghe tiếng động là mở cửa, Dụ Kiến đã chạy nhanh xuống cầu thang, bà chỉ kịp gọi với theo: “Kiến Kiến, cẩn thận té đấy!”

“Đừng chạy nhanh quá! Không vội đâu!” Dụ Kiến chạy một mạch xuống tầng, người gõ cửa là viên cảnh sát đã gặp buổi chiều ở đồn, “Bạn trai cùng đi trình báo với em chiều nay là bạn học phải không? Em có số liên lạc với phụ huynh của cậu ấy không?”

Tim Dụ Kiến chợt nhói lên: “Trì Liệt đã xảy chuyện ạ?”

Giọng cô run run, vô thức siết chặt lòng bàn tay.

“Không không, không có gì đâu.” Hạ Vũ vội vàng phất tay, nghĩ lại nhức đầu: “Nói chung là chuyện rắc rối...”

*

Đồn cảnh sát, phòng nghỉ.

Một cái bàn hội nghị hình chữ nhật đặt ở giữa, hai đầu đường chéo dài nhất, lần lượt là Trì Liệt và cảnh sát trực đêm hôm nay.

“Tuy cậu nói vụ này từ đầu tới cuối không liên quan gì đến cậu, nhưng dù gì cậu cũng giúp chúng tôi bắt tên tình nghi. Có gì phải ngại mà không báo cho gia đình biết?”

Cảnh sát làm việc hai tiếng mà chẳng xong, vừa bực mình vừa buồn cười: “Gọi điện cho bố mẹ tới đây, chúng tôi còn khen cậu nữa đấy!”

Chàng trai nhàn nhã đặt chân lên ghế, không hề lay chuyển: “Tôi không có bố mẹ.”

Giọng rất lạnh lùng.

“Được rồi được rồi.” Khu vực này phức tạp, mỗi năm đồn cảnh sát gặp không ít trẻ mồ côi, cảnh sát không để ý: “Vậy chắc cậu cũng quen ai đó chứ? Gọi họ tới đón cậu cũng được!”

Dù Trì Liệt không dính dáng gì tới vụ của tên tóc đỏ, nhưng vẫn là trẻ vị thành niên, không thể để anh trở về một mình.

Anh chàng nghiêng đầu, không kiên nhẫn chậc một tiếng: “Không có.”

Cảnh sát bất lực: “Cậu nhóc, sao tính khí cậu cứng đầu thế!”

Họ gặp không ít trẻ mồ côi, nhưng chưa thấy qua người nào không có người người thân quen.

Sống ở đây, ít nhiều cũng quen biết một hai người.

Bản thân Trì Liệt cũng biết đó là lời nói dối, nên không phản bác, tiếp tục nhìn trần nhà thờ thẫn.

Tuy là nói bừa, nhưng nếu tính kỹ ra thì cũng không sai lắm.

Trì Liệt đến Bình Thành được mười năm, người quen có thể đếm trên đầu ngón tay. Giờ không thể tìm những người liên quan đến họ Trình, cũng không thể gọi cho Ngô Thanh Quế hay Trịnh Kiến Quân ở khu phố cổ.

Quen thì có quen.

Nhưng quan hệ của anh với họ chưa đủ thân để gọi họ đến đón giữa đêm khuya.

“Vậy...” Cảnh sát đành thở dài, vỗ đầu mình một cái: “Tôi nghe Tiểu Lưu nói hôm nay có một cô bé đi với cậu tới đây trình báo, cậu quen cô ấy đúng chứ? Liên lạc phụ huynh cô ấy...”

Nói đến đây, cảnh sát nhớ ra người lớn đi cùng là cô Trình, tự mình nghẹn lời.

Chàng trai ngồi đối diện im bặt.

Anh nhớ tới bát chè hoa sen mát lạnh điểm vài bông hoa quế, khóe miệng anh vô thức nhếch lên, nở một nụ cười rất nhỏ, gần như không nhận ra.

Ánh mắt lướt qua vết chân còn in trên áo, nụ cười nhạt dần.

“Đừng phí sức nữa, các anh cũng không thể giữ tôi ở lại lâu được.” Trì Liệt vẫy áo đồng phục: “Tôi thật sự không có ai quản.”

Giọng anh rất bình tĩnh, thậm chí hơi cà lơ cà phất không bận tâm.

Không thể hiện chút buồn phiền nào.

“Thôi được rồi.” Cảnh sát không khỏi thở dài: “Vậy qua đây ký tên đi, đợi Tiểu Lưu về, tôi bảo cậu ấy đưa cậu về.”

Trì Liệt hạ mắt, lạnh nhạt: “Khỏi cần.”

Anh cảm nhận được tình cảm trong ánh mắt đối phương, nhưng Trì Liệt không thấy mình đáng thương chút nào.

Chỉ là không ai quản thôi mà.

Từ nhỏ đến lớn, bao năm qua anh đã quen với cuộc sống như thế rồi.

Cảnh sát đứng lên, Trì Liệt cũng đứng lên theo.

Vùng bụng bị đạp hồi nãy giờ không còn đau nữa, nhưng ban ngày anh lăn xuống mương, rồi chiến đấu với tên tóc đỏ trong hẻm nhỏ. Lúc ngồi yên còn đỡ, vừa đứng dậy, sự mệt mỏi ùa đến, cuồn cuộn như sóng.

Trì Liệt nhíu mày, vô thức thẳng lưng.

Anh không quen biểu lộ sự yếu đuối trước người lạ.

Cảnh sát đi vòng qua bàn dài, vị trí của Trì Liệt gần cửa, anh bước tới trước.

Tay chưa kịp chạm vào tay nắm kim loại, cửa bên ngoài bỗng mở toang.

Gió đêm hè se lạnh từ hành lang thổi vào.

Trì Liệt không kịp phản ứng, đối diện trực tiếp với đôi mắt trong veo, lộ vẻ tức giận, làm anh không khỏi sững người.

Nhìn nhau vài giây.

Cô gái cắn răng, giơ tay đánh mạnh một cái vào mu bàn tay đang dừng lại giữa không trung của anh.

*

"Làm phiền anh phải chạy một chuyến khuya thế này, thật xin lỗi."

Trước cổng Viện phúc lợi Ánh Dương, cô Trình vẫy tay chào chiếc cảnh sát xe đang rời đi: "Cảm ơn anh đưa chúng tôi về, trên đường chú ý an toàn!"

Xe cảnh sát chạy từ từ ra khỏi ngõ nhỏ.

Tiếng động cơ dần mất hút, mặt trăng yên tĩnh treo trên bầu trời, kéo dài bóng của 3 người đứng trước cổng.

Cô Trình quay lại, Dụ Kiến cúi đầu: "Con đi vào bếp."

Nói rồi không để ý Trì Liệt đứng bên cạnh, cô quay người bỏ đi.

"Hôm nay muộn rồi, ở lại đây đi." Cô Trình không quản Dụ Kiến, mỉm cười nhìn Trì Liệt: "Chưa ăn tối phải không? Để Kiến Kiến nấu đơn giản cho con ăn trước, rồi về nghỉ ngơi."

Trì Liệt nuốt nước bọt: "Không..."

Lời từ chối còn chưa dứt thì cô Trình che miệng ngáp: "Cô già rồi già rồi, không còn nhiều năng lượng như các con, không thể thức khuya được. Lát con đưa Kiến Kiến chìa khóa phòng nhé, rồi để con bé dẫn con lên phòng."

Nói xong, cô Trình bước lên lầu.

Chẳng mấy chốc, trong sân chỉ còn lại mình Trì Liệt.

Đêm khuya, sân im ắng, ngay cả gió cũng lặng thinh. Chàng trai đứng dưới gốc cây bằng lăng già, giơ tay lên nhìn mu bàn tay không còn dấu vết, cuối cùng cười nhẹ một tiếng.

Cái tính hậm hực này.

Thật sự hay nhớ chuyện cũ.

*

Bếp của viện nằm ở cuối tầng 1, kế bên phòng đồ. Tổng cộng hơn hai mươi mét vuông.

Nửa đêm rồi, không ai dùng bếp, Dụ Kiến chỉ bật một bóng đèn.

Cô thường hay giúp các cô giáo, nên không xa lạ gì việc nấu nướng. Cô nhanh chóng rửa hai quả cà chua, đập trứng vào bát đánh tan, xào chín rồi múc ra. Tiếp đó lục tủ lấy một gói mì.

Các món khác phải chuẩn bị mất nhiều công sức hơn, còn mì cà chua trứng thì vừa nhanh vừa đơn giản.

Nghe tiếng bước chân quen thuộc, hơi lê hơi kéo phía sau, Dụ Kiến không quay lại, cầm đũa tập trung nhìn nồi.

Cách cô vài mét, bước chân dừng lại. Một lúc sau, giọng nói lười biếng của anh chàng vang lên: "Cái tay không đau à?"

Dụ Kiến vô thức siết chặt tay. 

Lúc ở đồn cảnh sát, cô đánh hết sức vào tay Trì Liệt. Anh xương cứng, cấn vào lòng bàn tay cô một hồi rát buốt. Cho đến khi về viện, bàn tay vẫn còn cảm giác tê dại.

Nhưng Dụ Kiến không muốn để ý đến Trì Liệt, buông lỏng tay ra, im lặng khuấy nồi mì. Cảm giác mì trong nồi đã chín, cô tắt lửa vớt ra.

Sau đó đặt hai tô mì lên bàn.

Chỉ có một bóng đèn nhỏ được bật lên, ánh sáng trong nhà bếp cũng vì thế mà bị hạn chế.

Trong ánh sáng mờ ảo, cô gái nhỏ cắn môi, đôi mắt vốn dịu dàng mềm mại giờ lại để lộ vẻ lạnh lùng, mi mắt cô rũ xuống, cúi đầu nhìn chằm chằm vào sàn nhà, bất động không nhúc nhích.

Rõ ràng là cô rất không vui.

Vì thế Trì Liệt bèn cười một cái.

Anh không vội ăn cơm, hai tay đút vào túi quần, cả người dựa vào bàn thong thả bảo: "Không lẽ giận đến thế à?"

Cô bé này tức giận rất thú vị, thậm chí còn dám trực tiếp vỗ lên tay anh, có thể thấy cô quả thực bị chọc tức không nhẹ.

Dụ Kiến nắm tay lại.

"Tôi không giận, tôi chỉ cảm thấy anh... hơi có vấn đề." Dụ Kiến tự nhắc nhở bản thân mình, phải cố gắng thật bình tĩnh. Vừa mở miệng, giọng nói cô đã vô thức mang theo vài phần cáu kỉnh: "...có hơi bệnh hoạn."

Không tìm ra được thằng điên thứ Hai chạy đến chặn cửa nhà tay buôn bán ma túy.

Mặc dù tóc đỏ chỉ là một tên tay sai, không gây được sóng gió gì lớn. Nhưng ai biết được đám côn đồ bị dồn đến bước đường cùng sẽ làm ra loại chuyện gì. Chỉ cần xảy ra chuyện một phát, thì coi như cả đời này sẽ tan tành.

Nhưng Trì Liệt vẫn cứ đi.

Thậm chí còn lén lút giấu cô.

"Anh..." Dụ Kiến càng nghĩ càng tức, ngẩng đầu thấy ánh mắt đầy ý cười của chàng trai, trái tim như bị bịt kín: "Anh ăn cơm đi."

Biết không thể nói lý lẽ với người này, cô cúi xuống xới cơm. Lửa giận trong lòng đang cực kỳ sôi sục nên động tác ở tay cũng ra sức dùng lực.

Một tô mì cà chua trứng ngon lành bị khuấy một hồi, bắt đầu biến thành thứ gì đó giống như bột cà chua trứng.

Nhưng anh không ngăn cô, nhìn cô một lúc rồi bật cười: "Lần này tại tôi không đúng."

Đêm rất yên tĩnh.

Giọng nói anh luôn lười biếng, đuôi lời khàn khàn, toát lên sự lơ đãng.

Ban đầu Dụ Kiến không để ý, cô còn khuấy khuấy thêm vài cái nữa, mới chợt nhận ra.

Vừa nãy anh nói gì?

Dụ Kiến ngạc nhiên ngước lên.

Hoàn toàn không tin Trì Liệt lại chủ động nhận sai.

Mặt cô còn vương chút tức giận, nhưng khóe mắt lộ rõ sự ngạc nhiên không thể che giấu. Hai cảm xúc lồng vào nhau, thoạt nhìn có vẻ hơi ngớ ngẩn.

Trì Liệt muốn cười.

Anh hắng giọng để kiềm chế, sợ cô lại tức giận: "Tôi cũng không ngờ thật sự gặp được hắn ta."

Trì Liệt không nói dối Dụ Kiến.

Ban đầu anh chỉ định tới đó xem thử, muốn đảm bảo tên tóc đỏ bị bắt, không ngờ lại thực sự gặp hắn trên đường. Đã gặp mặt thì tất nhiên không thể để hắn ta chạy thoát.

Chỉ là quá trình hơi tốn sức một chút.

Trì Liệt thành thật nhận sai, Dụ Kiến bối rối, không biết phải đáp lại thế nào. Anh chống tay lên bàn, nghiêng người nhìn cô.

Hai người cách nhau bởi cái bàn.

Anh cúi xuống, đôi mắt vốn lạnh lùng sắc bén giờ phút này được nhúng trong ánh đèn ấm áp, xua tan vẻ lạnh lẽo, ẩn chứa sự dịu dàng hiếm thấy.

Khoảng cách rất gần, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phả lên má cô, hơi ngứa.

"Còn giận không?" Anh khàn khàn hỏi.

Quá gần, Dụ Kiến vô thức lắc đầu, vài giây sau mới phản ứng, ngớ ra rồi gật gật đầu.

Lần này Trì Liệt thực sự bật cười.

"Thôi nào, chuyện nhỏ mà, đáng để em tức thế à?" Anh nén cười khiến giọng hơi mơ hồ: "Con gái đừng cứ hay tức giận."

Dụ Kiến trợn mắt.

Không phải, sao anh nói lung tung thế?

Rõ ràng là ai thường xuyên khó chịu đây?

Cô định phản bác, nhưng Trì Liệt liếc cô cười cười, giơ tay chỉ bàn: "Em nấu cái gì thế?"

Còn phải hỏi à?

Dụ Kiến khó hiểu, không thể tin trên đời còn có người không biết mì cà chua trứng: "Đương nhiên là..."

Cô nhìn theo ngón tay anh chỉ, nhìn rõ món trong tô, sững người.

"Em nhìn cái tính khí này của em đi." Anh cười thấp, thở dài đùa vui: "Làm tôi sợ muốn chết luôn nè."

Cuối cùng, mặc Dụ Kiến yêu cầu nấu lại, Trì Liệt vẫn từ tốn ăn hết tô mì cà chua trứng kinh khủng đó.

Không bỏ sót miếng nào, ăn sạch bách.

"Cũng ngon đấy." Anh thậm chí còn nhận xét nghiêm túc: "Chủ yếu bồi bổ dạ dày, tốt lắm."

Dụ Kiến: "..."

Chắc chắn anh đang cố ý.

Sau trò đùa này, cô cũng không giận được nữa. Lên lầu dọn phòng, đặt chìa khóa trên bàn.

Trước khi đi, Dụ Kiến nghĩ một lúc, vẫn nói thêm: "Sau này đừng làm liều nữa."

Trì Liệt đang quỳ trên giường trải khăn trải giường, nghe vậy liếc cô: "Em đang quản tôi à?"

Giọng điệu hơi châm chọc, khó chịu.

Dụ Kiến đã học được kinh nghiệm, lần này không mắc bẫy, gật đầu quả quyết: "Đúng, tôi đang quản anh đấy."

Theo tính cách cứng đầu, làm liều của Trì Liệt, nếu không quản thì lần sau cảnh sát tìm đến cửa chắc không đơn giản dễ xử như lần này.

Người cũng đã lớn như vậy rồi mà còn không nghe lời bằng trẻ con trong viện nữa.

Dụ Kiến nghĩ Trì Liệt sẽ cười nhạo cô vài câu như thường lệ.

Nhưng có lẽ nhờ công của tô mì cà chua trứng, nghe cô nói vậy, anh sững người, ánh mắt có hơi kỳ lạ.

Anh im lặng, không châm chọc, cúi xuống vật lộn với tấm ra trải giường.

Dụ Kiến cũng không biết anh có nghe vào lời khuyên không: "Anh ngủ sớm đi nhé, chúc ngủ ngon."

Cô nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Trì Liệt trải giường xong, tắt đèn nằm xuống.

Anh nằm trong bóng tối, hai tay đặt ngay ngắn trên ngực, nhìn trần nhà, chẳng buồn ngủ.

Không phải Trì Liệt không muốn ngủ, mà vì vẫn chưa quen với tình huống hiện tại.

Đang là lúc tuổi dậy thì, thường ngày anh ăn uống không đều đặn, ban ngày không cảm thấy gì, nhưng đêm về nằm trên chiếc giường cứng, bụng đói meo, cả người nhức mỏi tê dại.

Nhưng bây giờ, nệm dưới lưng mềm mại, chăn đắp trên người nhẹ tênh. Ăn xong tô mì cà chua trứng còn nóng hổi, bụng không còn quặn thắt.

Cảm giác rất không chân thật.

Giống như đang mơ vậy.

Từ từ, cơn mệt mỏi ùa đến. Nhưng anh vẫn cố chấp nhìn lên trần, mắt không nhúc nhích một ly.

Tâm trí hơi mơ màng, anh không phân biệt được đây là thực tế hay ảo ảnh, chỉ có thể cố mở to mắt, hy vọng được ở lại giấc mộng đẹp hiếm hoi này lâu thêm chút nữa.

Cho đến lúc bình minh ló rạng.

Tia nắng đầu tiên lọt qua khe hở rèm cửa sổ, Trì Liệt mới nhắm mắt lại.

Chỉ một giây sau, anh chìm vào giấc ngủ dài ngọt ngào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.