Sáng hôm sau, Trì Liệt thức dậy rất sớm.
Đây là thói quen xấu của anh do ăn uống không đều đặn trong một thời gian dài - thường xuyên ngủ rồi tỉnh dậy vì đói, sau đó lại ngủ tiếp. Lâu dần, ngay cả khi ăn no, anh vẫn thức giấc ba, bốn lần mỗi đêm.
Vì vậy lần trước ở viện phúc lợi anh cũng thức dậy rất sớm.
Tuy nhiên, gần đây Trì Liệt rất ít khi bị đói.
Ngô Thanh Quế không phải là người keo kiệt nên tiền lương làm việc ở bãi phế liệu đủ trang trải tiền thuê nhà, thậm chí còn dư một phần.
Mặc dù không nhiều nhưng cũng không đến nỗi phải đói đến ngất xỉu như trước đây.
Còn việc cứ đến viện phúc lợi ăn cơm mà cô Đổng đã nói, Trì Liệt không đi, anh không thể chen lấn với đám trẻ con thấp hơn cả hông mình được.
Bây giờ thế này đã là quá tốt rồi.
Hiếm khi được ăn no nên tuần này Trì Liệt dậy muộn và cũng thức giấc ít hơn so với lúc trước.
Đầu óc còn hơi mơ màng, anh nhìn trần nhà một lúc đến khi mùi thơm ngọt của bánh quy từ khe cửa bay vào, anh mới hiểu tại sao mình lại tỉnh giấc.
Trì Liệt vệ sinh cá nhân xong thì mở cửa.
Không có ai ở trong phòng khách, giấy nháp trên bàn cũng được dọn sang một bên để trống nửa mặt bàn. Trên bàn là bánh quẩy, bánh rán bên cạnh còn có một bát đậu nành nóng hỏi đang bốc khói.
Trì Liệt nhướng mày.
Chợt nhớ ra tối qua anh đã đưa cô về.
Anh với tay cầm bánh rán, xé một miếng nhúng vào đậu nành, sau đó vừa ăn vừa nhìn quanh phòng.
Cửa phòng đối diện mở toang, nhìn qua có thể thấy chiếc chăn được xếp gọn gàng trên giường, rõ ràng Dụ Kiến không có ở đây.
Ngoài sân cũng không có bóng dáng cô gái, gió sớm thổi qua, mây trên trời từ từ di chuyển, cành cây hòe và giàn nho cũng bị thổi đến rung động.
Đã đi rồi sao?
Trì Liệt nhai bánh, không có vẻ gì là thất vọng.
Tối qua đưa Dụ Kiến đi xem đom đóm chỉ là một ý tưởng đột ngột, trời quá khuya nên anh không thể đưa cô về nhà họ Sầm, Dụ Kiến lại không muốn về viện phúc lợi nên anh chỉ có thể đưa cô đến đây.
Thật ra, đêm qua lúc nằm trên giường, Trì Liệt đã hối hận.
Không giống như lần viện trường Trình đưa anh về viện, trong nhà chỉ có mình anh, dù sao đưa Dụ Kiến về đây cũng không hay.
Trì Liệt dựa vào cửa, vài ba miếng đã nuốt hết cái bánh.
Vừa định lấy thêm một cái nữa thì giàn nho động đậy.
Dụ Kiến cầm điện thoại đi từ dưới gốc nho ra, ngước lên thấy anh đứng ở cửa phòng khách, cô ngạc nhiên: "Sao anh dậy sớm thế?"
Hôm qua về muộn, hôm nay cô lại bị đánh thức bởi cuộc gọi.
"Có phải tại tôi gọi điện nên làm phiền anh không?"
Nắm điện thoại, Dụ Kiến hơi ngượng ngùng.
Phòng không lớn, nếu gọi điện trong phòng chắc chắn sẽ đánh thức Trì Liệt. Vì vậy cô đã cố ý trốn dưới gốc nho, nhưng không ngờ vẫn làm anh tỉnh giấc.
Hơi lo lắng nên ngón tay thon nhỏ của cô gái siết chặt vạt áo.
Ánh mắt Trì Liệt dừng lại rồi làm như không có gì lướt qua.
Anh híp mắt: "Họ gọi em à?" - ám chỉ vợ chồng nhà họ Sầm.
Dụ Kiến lắc đầu: "Không phải."
Sầm Bình Viễn và Phương Thư Nghi còn không nhớ sinh nhật của Dụ Kiến, huống hồ sẽ quan tâm cô có ở nhà hay không. Sáng nay không thấy Dụ Kiến ở nhà, chắc họ cũng sẽ nghĩ cô tự đến viện phúc lợi thôi.
"Là thầy Bùi." Dụ Kiến nhớ lại giọng nói gấp gáp của Bùi Thù trong điện thoại, vừa cảm động vừa buồn cười: "Thầy ấy sợ tôi... nghĩ nhiều."
Không biết Bùi Thù hay chuyện Dụ Kiến vừa trải qua sinh nhật ở đâu, anh ấy còn sợ đến nỗi nói không nên lời.
Vừa nhấc máy anh đã lo lắng hỏi Dụ Kiến đang ở đâu, rồi ám chỉ cô, cuộc đời còn dài, cô chưa thi đại học, chưa nhìn thấy thế giới rộng lớn thì tuyệt đối không được vì chuyện vớ vẩn mà đi lạc đường.
Thậm chí anh còn muốn bắt Dụ Kiến mỗi ngày phải gọi điện báo cáo.
"Thầy Bùi, thầy lo lắng quá rồi."
Cuối cùng Dụ Kiến đã nói vậy.
Gia đình Bùi Thù khá giả, dù không giàu như nhà họ Sầm nhưng anh cũng được lớn lên trong gia đình trung lưu. Việc làm gia sư chỉ là sở thích nhất thời, muốn tự tay dạy dỗ một học trò xuất sắc mà thôi.
Không ngờ lại gặp phải cảnh này.
Nghe Dụ Kiến nhắc đến Bùi Thù, Trì Liệt lập tức nhướng mày.
Nhưng rất nhanh dường như anh nghĩ đến điều gì đó, cúi xuống che đi ánh mắt kia: "Số điện thoại."
Anh nói rất nhanh.
Vì tốc độ quá nhanh nên Dụ Kiến không nghe rõ: "Hả?"
Vài giây sau, nhận ra Trì Liệt đang hỏi số điện thoại của mình, Dụ Kiến mới bật cười: "Không phải chứ, anh cũng lo như thầy Bùi à?"
Kì lạ thật.
Trì Liệt im lặng.
Anh chỉ nhìn chằm chằm vào Dụ Kiến, đôi mắt đen híp lại, có vẻ cười mà không phải cười.
Dụ Kiến bị nhìn đến ngượng ngùng, đành nói: "Đưa điện thoại đây, tôi nhập số cho anh."
Trì Liệt đút tay vào túi quần, lười biếng giật khóe miệng: "Khỏi, em nói thẳng ra đi, tôi nhớ được."
Có vẻ anh rất tự tin vào trí nhớ của mình.
Dụ Kiến cũng hết cách với Trì Liệt nên đành đọc số điện thoại của mình.
Thực ra bình thường không mấy ai gọi điện cho cô cả, viện trưởng Trình rất bận, còn Thẩm Tri Linh ngày nào cũng gặp nhau ở trường. Bùi Thù thì luôn chú ý khoảng cách, ngoài lần gọi điện vì quá lo này ra, bình thường anh không hề chủ động liên lạc với Dụ Kiến.
Dụ Kiến đọc xong số thì nói: "Tôi đi đây."
Hôm nay cô phải về viện phúc lợi, nếu ở ngoài lâu thì sẽ lộ chuyện mất.
Dụ Kiến không muốn viện trưởng Trình hay ai biết việc tối qua.
Trì Liệt cũng không giữ Dụ Kiến lại.
Anh chỉ nhìn cô thêm lần nữa rồi nói nhẹ: "Có việc gì thì cứ gọi cho tôi."
Dụ Kiến chớp mắt.
Cô định nói Trì Liệt chưa cho mình số, nhưng nghĩ lại thì anh đã có số của cô rồi, nếu cần cứ nhắn tin là được.
Hơn nữa, cũng chẳng có chuyện gì.
Vì vậy Dụ Kiến chỉ im lặng.
Cô vội vã đến viện phúc lợi, không để Trì Liệt chở mà tự chạy đến trạm xe buýt gần nhất.
Trì Liệt dựa vào cổng sân.
Nhìn bóng lưng nhẹ nhàng của cô gái biến mất sau ngõ, anh lặp lại vài lần số điện thoại vừa ghi nhớ trong đầu, cuối cùng thở dài.
*
Đúng như Dụ Kiến nghĩ, vợ chồng Sầm thị không hề hay biết đêm qua cô không về nhà.
Sáng sớm tài xế không thấy người nên gọi điện đến mới biết cô đã ở viện phúc lợi rồi.
Dụ Kiến không nói với viện trưởng Trình chuyện ở nhà họ Sầm, đến khi được tài xế đón về, cô vẫn bình thản như mọi khi.
Trong khi đó, Bùi Thù lại tức giận khôn xiết: "Bố mẹ em làm sao thế!"
Thiên vị là chuyện thường tình nhưng anh chưa thấy trường hợp nào như này.
Không hiểu sao Dụ Kiến lại phải an ủi ngược lại Bùi Thù: "Thầy Bùi, đừng tức giận nữa."
Dù sao Sầm Bình Viễn và Phương Thư Nghi cũng không vi phạm pháp luật, không ai có thể làm gì họ cả.
Bùi Thù bị Dụ Kiến an ủi đến choáng váng: "Em không giận à?"
Chỉ cần nghĩ tới thì anh đã tức chết rồi.
Dụ Kiến thành thật trả lời: "Cũng bình thường thôi ạ."
Vốn tất cả đều đã có dấu hiệu hết rồi mà.
Ban đầu, khi nhà họ Sầm cố tình trì hoãn việc xét nghiệm ADN, cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn rồi.
Mặc dù sau đó có tạm thời xúc động trước thái độ của Phương Thư Nghi ở đồn cảnh sát, nhưng nghĩ lại thì buổi sáng hôm đó Phương Thư Nghi đã che giấu thân phận mà đến gặp Dụ Kiến.
Dụ Kiến vẫn nhớ rõ ánh mắt của bà lúc đó.
Mang theo sự quan sát, phân biệt và một chút do dự khó nói.
Không biết vì sao.
Dụ Kiến lại có cảm giác mơ hồ.
Cô cảm thấy, nếu ngày hôm đó cô không làm Phương Thư Nghi hài lòng, thì tối ấy chiếc xe cảnh sát cũng sẽ không dừng lại trước cổng viện phúc lợi Ánh Dương.
"Bây giờ em không muốn vì những chuyện này mà mất tập trung." Đối diện với ánh mắt khó tin của Bùi Thù, Dụ Kiến nói nhỏ: "Em chỉ muốn học thật tốt để sau này thi vào một trường đại học tốt thôi."
So với cặp vợ chồng Sầm thị không đáng tin cậy, thì học tập vẫn đảm bảo hơn nhiều.
Đó mới là con đường cô nên đi.
Bùi Thù bị cô thuyết phục: "Em nói đúng! Chỉ cần em duy trì được thành tích như bây giờ, sau này làm hậu bối của thầy chắc chắn không thành vấn đề!"
Đại học Bình Thành là trường top hai cả nước.
Vậy nên hai người tiếp tục phân tích bài kiểm tra tiếng Anh Dụ Kiến vừa làm.
Đến tối sau khi ăn xong, tài xế mới đưa Bùi Thù về đại học Bình Thành.
Ngày mai là thứ Hai, Dụ Kiến không định thức đêm, cô dọn dẹp sách vở và bài tập sẽ mang theo rồi rửa mặt chuẩn bị lên giường.
Đang sắp tắt máy.
Thì điện thoại đột nhiên reo lên một tiếng.
Cô nhận được tin nhắn từ một số điện thoại lạ.
*
Chủ nhật thường là ngày bận rộn nhất ở bãi phế liệu.
Vừa sáng Ngô Thanh Quế đã lái chiếc xe tải nhỏ chạy từ phía đông sang phía tây của khu phố, chiều tới lại chạy từ bắc đến nam. Tối thiểu cũng phải chạy hơn mười mấy chuyến qua lại, cho đến khi mặt trăng treo cao trên ngọn cây, bà mới có thời gian ngồi xuống ăn một bữa tử tế.
"Hai tô mì, cả hai đều thêm mì! Còn cậu ta thì thêm một phần thịt! "
Ngô Thanh Quế đẩy Trì Liệt vào quán mì bò mở cửa suốt đêm, gọi món rồi nhanh chóng kéo anh ngồi xuống.
Trì Liệt cau mày: "Không cần thêm thịt đâu."
Thêm một phần mì là đủ no rồi.
Ngô Thanh Quế không khách khí lườm anh: "Im đi! Hôm nay ăn nhiều thịt ngày mai làm nhiều, bà chủ tôi không bao giờ lỗ đâu!"
Mồm mép Ngô Thanh Quế nổi tiếng lợi hại nên Trì Liệt không thể cãi được, cuối cùng anh chỉ đành chiều theo.
Ngay sau đó, hai tô mì được bưng ra.
Hương vị của quán mì này ngon nên việc buôn bán cũng khá tốt. Làm cả ngày, Ngô Thanh Quế đói lắm rồi, bà không nói chuyện với Trì Liệt nữa mà cầm đũa ăn ngấu nghiến.
Sau khi Ngô Thanh Quế xử lý xong tô của mình, vừa ngẩng đầu lên thì suýt nghẹn.
"Khục khục khục!" Bà ho sặc sụa, mặt đỏ bừng: "Trì Liệt! Cậu mua điện thoại lúc nào vậy?"
Ngô Thanh Quế nhớ rất rõ.
Khi đồng ý cho Trì Liệt làm việc ở bãi phế liệu, để dễ liên lạc, bà đã hỏi số điện thoại của anh.
Nhưng chàng trai chỉ bình thản giải thích rằng mình không có người cần liên lạc nên không có điện thoại. Do vấn đề tài chính, trong thời gian ngắn cũng sẽ không có ý định mua nó.
Chỉ cần nghỉ học, mỗi ngày anh sẽ đến bãi sớm nên bà không cần lo khi cần người mà không tìm thấy. Còn khi đi học, thậm chí nếu có gọi điện, anh cũng sẽ không thể bỏ dở mà chạy về ngay được.
Nói chung, có hay không có điện thoại cũng hoàn toàn không quan trọng.
Ngô Thanh Quế sững sờ.
Cuối cùng chỉ đành chấp nhận thực tế.
Nhưng bây giờ, ngay bên kia bàn, Trì Liệt đang cầm một chiếc điện thoại màu đen.
Mới tinh giống như tờ một trăm nguyên kia vậy, rõ ràng là vừa mới mua gần đây.
"Cuối cùng cậu cũng hiểu ra rồi à?" Ngô Thanh Quế không nghĩ đây là lãng phí tiền bạc: "Đừng nhìn nữa, ăn mì đi! Ăn xong thì mau lưu số của bà chủ này vào!"
Trì Liệt mơ màng trả lời: "Ừm."
Tâm trí không tập trung, anh gắp một đũa mì, mắt vẫn dán vào màn hình điện thoại.
Ít lát sau, màn hình sáng lên.
Giọng nói nhẹ nhàng dễ chịu ấy, thậm chí anh còn có thể tưởng tượng được nụ cười trong veo của cô:
Anh cũng ngủ ngon nhé! Ngày mai gặp lại!